Trương Tiểu Dư không thể nhịn được nữa muốn phản bác Trương Văn Lang, bị Quý Hòa kéo lại, cậu nhìn về phía Quý Hòa, lần này lại là cậu rước lấy phiền phức cho Quý Hòa.
“Giao cho anh đi.” Quý Hòa dịu dàng nói với Trương Tiểu Dư.
Lúc này Trương Tiểu Dư mà lên tiếng thì rất không thích hợp, cho dù Trương gia đã bán Trương Tiểu Dư đi, bọn họ bất nhân, nhưng ở trong mắt vài người, Trương Tiểu Dư không thể bất nghĩa, ai kêu thời đại này là như thế? Kỳ thật cho dù là hiện đại cũng như thế, người trên có không đúng thì người dưới không thể bất hiếu. Hắn không muốn Trương Tiểu Dư bị người ta chỉ trỏ, mà hắn ra mặt là tốt nhất, phu lang phải nghe chồng mình nói, đến lúc đó người khác sẽ hết cách nói này nói nọ Trương Tiểu Dư.
Quý Hòa trấn an Trương Tiểu Dư xong, nói với Trương Văn Lang: “Trương Văn Lang, mày nói chặt đứt quan hệ? Tao với nhà mày có phải thân thích gì đâu, chặt đứt cái gì? Hay là nhà mày định đoạt lại Tiểu Dư bán đi lần nữa, hoặc là đòi một khoản tiền chặt đứt quan hệ? Có phải muốn tiền muốn đến điên rồi hay không?” <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Quý Hòa vừa nói như thế, mấy người bên cạnh vừa rồi còn bởi vì lời Trương Văn Lang nói mà nghị luận sôi nổi, giờ nhìn hết về phía Trương Văn Lang, ánh mắt không giống nhau, nhưng đều cảm thấy Quý Hòa đã đoán trúng tim đen Trương gia.
Trương Văn Lang bị nhìn chằm chằm, da mặt có dày nữa cũng có chút chịu không nổi, nói: “Mày đừng nói những điều vô nghĩa Cho dù trong tay mày có khế bán mình của Tiểu Dư, Tiểu Dư cũng là song nhi nhà bọn tao Thật cho rằng một tờ giấy bán mình là chặt đứt quan hệ sao? Nếu đúng là như thế, sao nó vừa bước chân vào nhà mày, nhà tao đã xui xẻo liên tục Cái này nói lên quan hệ vẫn chưa đứt, mày thành song tế Trương gia nhà tao, cái thằng sao chổi nhà mày liền khắc người nhà tao”
“Hình như cậu trai cả nhà họ Trương nói cũng có vài phần đạo lý”
“Đúng vậy, hình như đúng là có chuyện như vậy, nhà bọn họ gần đây rất nhiều chuyện xui xẻo …” <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Có vẻ là từ ngày Trương Tiểu Dư gả cho Quý Hòa”
“Nói thế thì khắc thật hay sao?”
“Tôi thấy là đúng rồi”
Trong đám người bàng quan đứng xem bắt đầu có người tin lời Trương Văn Lang nói, thanh danh sao chổi của Quý Hòa đã có từ lâu, toàn nói là hắn khắc người thân, cuối cùng còn đến nông nỗi phải trả tiền sinh dưỡng để triệt để chặt đứt quan hệ, điểm này càng được chứng thực. Hiện tại hắn cưới Trương Tiểu Dư, Trương gia liền đen đủi, cái này còn không phải là hắn khắc người thân hay sao? Cũng thuyết minh Trương Tiểu Dư cho dù bị người nhà bán đi thì vẫn là người một nhà? Trong đám người có nhiều người lớn tuổi, tư tưởng càng cũ kỹ, nghĩ nếu nhà mình cũng bán con đi, vậy đứa con kia vẫn phải nhận người nhà, cứ nghĩ thế lại thấy Trương Văn Lang nói có lý.
Trương Tiểu Dư bị Quý Hòa nắm tay không khỏi nắm chặt, nói: “A Hòa chỉ là bát tự bất hòa với người nhà, không phải khắc hết người thân Nếu thật là như vậy, tôi là phu lang của anh ấy, anh ấy phải khắc tôi đầu tiên chứ, nào đến phiên người khác”
Mọi người nghe Trương Tiểu Dư nói, lại nhìn khuôn mặt cậu hồng hào hơn hẳn ngày xưa, cảm thấy hình như cậu nói cũng có đạo lý, đúng vậy, Trương Tiểu Dư chính là người thân cận nhất của Quý Hòa, nếu khắc thì cũng là khắc cậu ra chứ, nhưng sắc mặt Trương Tiểu Dư so với ngày xưa tốt hơn nhiều, trông còn béo hơn thì phải
Quý Hòa nhìn Trương Tiểu Dư mỉm cười, nghĩ phu lang nhà mình rốt cuộc nhịn không được mà bênh vực cho mình, cũng không thèm để ý cái tiếng khắc người thân của mình, tốt quá.
Trương Văn Lang nghiêm mặt nói: “Mạng mày cứng Tự nhiên không có việc gì”
Quý Hòa cười nói: “A, Tiểu Dư mạng cứng sao? Về sau có cơ hội tao nhất định phải nói cho Vương chủ bạc, mày muốn gả một người mạng cứng cho ông ta.” (người ta hay nói mạng ai cứng thì khắc hết người nhà, bản thân họ lại k làm sao cả
“Mày nói hươu nói vượn” Trương Văn Lang cả kinh, nghĩ cái thằng Quý Hòa này thật là quá giảo hoạt, đây là thằng Quý Hoà vẫn ủ rũ ngày trước hay sao? Gã thật chỉ muốn xé xác nó ra
Quý Hòa nghiêm mặt nói: “Chúng mày muốn đòi Tiểu Dư về từ chỗ tao là không có khả năng, em ấy là phu lang của tao, cưới hỏi đàng hoàng, cho dù đến quan phủ cũng không ai có thể cướp em ấy đi được Về phần cái gì mà chặt đứt quan hệ? Một tấm văn khế cũng là chặt đứt rồi, không phục chúng ta tới quan phủ nói lý, xem Huyện thái gia phân xử ra sao Tao nghĩ Huyện thái gia mà biết việc này, nhất định cũng thấy rất mới mẻ, nói không chừng sẽ khai đường thẩm vấn, đến lúc đó vừa lúc để cho nhiều người tới nghe xem rốt cuộc là ai có lý ai không? Đến lúc đó nhà mày có thể lên tiếng rồi đó, nói không chừng liền có gia đình nào đó coi trọng em trai em gái nhà mày, lúc đấy là chuyện tốt.”
“Mày Mày Mày dám uy hiếp tao?”
Trương Văn Lang chỉ vào Quý Hòa, ngón tay run lẩy bẩy, gã tức đến phát run, cũng hiểu được là mình trông quá khó coi, nhưng không khống chế được. Trong lòng ảo não, gã càng hận Quý Hòa, lại không có biện pháp gì đối phó. Gã vốn cảm thấy tình thế nhà mình bây giờ rất tốt, nhất định có thể đòi được tiền từ trong tay Quý Hòa, lại không nghĩ rằng Quý Hòa đề xuất tới quan phủ. Gã không muốn tới quan phủ, tựa như lời Quý Hòa nói, nếu thật mất mặt tới tận huyện thành, vậy thanh danh nhà gã sẽ mất sạch, hôn sự của Trương Vũ Lang bị ảnh hưởng thì phải tự mà cố gắng, gã chỉ trông vào Trương Lệ Nương gả được nhà chồng tốt để còn trải đường cho mình, thanh danh nó mà hỏng thì còn vào được nhà nào tốt nữa Hơn nữa đến lúc đó Vương chủ bạc cũng nhất định sẽ trách tội lên đầu nhà bọn họ
Quý Hòa sắc mặt thản nhiên mà nói: “Tao cũng không uy hiếp gì cả, tao chỉ muốn nói cho mày biết tao không sợ phải đi với mày tới quan phủ một chuyến đâu.”
“Đi quan phủ cái gì?”
Lâm Vĩnh Tân lúc này qua đây, nhíu mày trừng Trương Văn Lang, trách cứ nói: “Trương gia các người mất mặt tôi không quan tâm, dám làm mất mặt mũi thôn Thanh Sơn thì cút ra khỏi thôn cho tôi”
Lâm Vĩnh Tân vừa rồi ở bên cạnh Giang Bình, bởi vì Giang Bình bị thương đầu phải chờ xe đến kéo, hiện tại mới hộ tống xe kéo Giang Bình tới đây, nhìn thấy bên này có người vây quanh bọn Quý Hòa, ông bảo người hộ tống Giang Bình về trước, mình thì dừng lại xem là xảy ra chuyện gì, lôi kéo vài người hỏi han, lập tức nổi nóng lên, thật là không muốn thấy cái mặt Trương gia chút nào. Ông đã biết là Vu Hòe Hoa làm hại trâu lồng lên đụng ngã làm Giang thiếu gia bị thương, là Quý Hòa cứu Giang thiếu gia, hiện tại Trương Văn Lang không sốt ruột chuyện Giang thiếu gia lại còn lôi kéo Quý Hòa gây sự, quả thực là không biết nặng nhẹ, cho nên mới lớn tiếng mắng chửi Trương Văn Lang.
Trương Văn Lang mặt cứng đờ, sau đó ra vẻ đau khổ nói: “Trưởng thôn Chú cũng không thể che chở Quý Hòa chứ Nếu không phải nó là cái đứa sao chổi, Giang thiếu gia làm sao lại bị thương? Mẹ cháu cùng vợ cháu lại xảy ra chuyện nữa chứ Nó chính là một tai hoạ lớn, chú phải nghĩ cho rõ ràng, đừng thân cận với nó quá kẻo cũng bị nhiễm xúi quẩy”
“Cậu câm miệng Nếu không phải mẹ cậu làm con trâu giật mình thì sao lại đến nước này? Chuyện lần này nhà các cậu đừng nghĩ đổ trách nhiệm lên trên đầu người khác”
“Nhưng chỉ vì cái thằng sao chổi này mà mẹ cháu mới có thể dính xúi quẩy bị ma nhập đá cục đá kia Nói tóm lại là Quý Hòa đầu sỏ Trưởng thôn, chú không thể vì cái thằng sao chổi này lại trách nhà cháu được.” Trương Văn Lang bị Lâm Vĩnh Tân nói mà trong lòng càng sợ hãi, vội vàng phủi sạch.
Lâm Vĩnh Tân nói: “Quý Hòa là khắc cả nhà Quý Đại Tài, khắc không đến nhà người khác Mà có khắc thật cũng không tới phiên nhà cậu Sao không thấy hắn khắc nhà Quý Đại Phát? Từ khi hắn qua lại với nhà bọn họ, bệnh của Quý Thanh liền tốt lên nhiều Sao hắn không khắc nhà Điền Đại Cường? Từ khi hắn cùng Điền gia có qua lại, chân vợ Đại Cường lại không đau nữa Điền gia chính là nhà cha mẹ nuôi của hắn cơ mà Bọn họ thân thiết như vậy còn không bị khắc, người trong nhà thân thể khoẻ hẳn lên, sao lại khắc nhà cậu? Tôi xem là các người lại có ý xấu xa gì nên ông trời nhìn không vừa mắt Về sau ít tính toán người khác đi thì tự nhiên ít gặp xui xẻo Quý Hòa, cậu đừng để ý đến gã, làm chuyện của mình đi”
Lâm Vĩnh Tân mắng Trương Văn Lang xong, vội vàng đuổi theo xe kéo Giang Bình.
Vừa rồi người xem náo nhiệt nghe trưởng thôn nói xong, đều cảm thấy có đạo lý, thái độ với Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư cũng tốt lên, kêu bọn họ nhanh đi làm việc, đừng để ý tới mấy người muốn tiền muốn đến phát điên làm gì.
Trương Văn Lang bị Lâm Vĩnh Tân mắng đến mặt xám mày tro, tức giận không thôi, lại nghe người ta bàn tán, chỉ muốn phun ra một búng máu
Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư cũng không thèm nhìn Trương Văn Lang, lại xuống ruộng trồng bông.
Trương Văn Lang cũng không muốn ở lại để cho người ta khinh bỉ, nghĩ đến Giang thiếu gia bị thương, nghĩ đến mẹ bị thương cùng vợ không biết có giữ được con hay không, nhanh như chớp chạy vào trong thôn.
Trương Tiểu Dư nhìn, nói: “May mà không khiến thanh danh của anh tồi tệ hơn, cám ơn trời đất, may mà có trưởng thôn, đợi xong việc chúng ta nhất định phải tới cám ơn chú ấy.”
Quý Hòa cũng gật gật đầu, nghĩ Lâm Vĩnh Tân là một người có đầu óc, hắn sờ sờ tóc Trương Tiểu Dư nói: “Trương gia gây sự lần này, cho dù có gây sự nữa cũng không có chiêu nào hơn. Bọn họ vẫn còn muốn thanh danh mặt mũi, không dám gây chuyện tới tận quan phủ đâu.”
Trương Tiểu Dư cũng nhẹ nhàng thở ra, cậu cũng không gây quá nhiều phiền toái cho Quý Hòa.
Quý Hòa không muốn để cho Trương Tiểu Dư nghĩ nhiều, chuyển đề tài nói: “Con trâu kia cũng không biết chạy đi đâu rồi? Là chạy về phía ruộng nước bên kia hả?”
Trương Tiểu Dư nói: “Đúng vậy, cũng không biết nó có chạy vào trong ruộng nước không, nếu mà dẫm nát mạ trong ruộng thì phiền lắm.”
“Thế mới tốt chứ, tốt nhất là làm cho của nả Trương gia phải đền cho sạch Cho đáng đời họ dám đòi tiền chúng ta”
“Chỉ là tiếc đám mạ quá.” Trương Tiểu Dư sinh trưởng ở nông thôn, rất quý trọng lương thực. “Ai nha, ruộng nước nhà mình cũng ở bên kia, không biết có bị dẫm phải hay không”
Quý Hòa cười nói: “Sẽ không trùng hợp vậy chứ, chồng em số đỏ như vậy, có dẫm cũng là dẫm mạ Trương gia, không phải nhà mình đâu.”
Trương Tiểu Dư vẫn có chút không yên lòng, Quý Hòa liền mang cậu đi nhìn, vừa lúc hắn cũng muốn xem ruộng nước nhà mình một chút.
Hai người còn chưa đi đến bên ruộng nước, đã thấy có người từ bên kia vội vàng chạy tới, đúng là Điền Tiến Đa, Quý Hòa vội vàng ngăn đón cậu ta hỏi đã xảy ra chuyện gì, hỏi có phải có một con trâu chạy tới hay không.
Điền Tiến Đa nói: “Có Có Con trâu kia dẫm mạ vài nhà, cuối cùng ngã vào trong ruộng nước Tôi thấy sợ quá, đang muốn vào thôn tìm người xem con trâu này sao rồi”
Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư đều thât giật mình, dẫm mạ thì thôi đi, còn trâu này chẳng nhẽ lại chết? Chuyện này lớn đây, thời đại này con trâu là đầu cơ nghiệp, trâu chết còn phải báo quan nữa, giết trâu là gặp rắc rối lớn đó Lúc nãy một đá của Vu Hòe Hoa lại gây ra đủ thứ chuyện không hề nhỏ
Quý Hòa buồn cười mà nói: “Không nghĩ tới một đá của bà già kia lại đáng giá như vậy”
Điền Tiến Đa cũng từ miệng những người đuổi theo con trâu mà biết là Vu Hòe Hoa làm hại trâu lồng lên, nghe Quý Hòa vừa nói như thế, cậu ta giống lại nghĩ tới chuyện gì thú vị, cười ha hả, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa mà nói: “Hai người không biết đúng không? Con trâu kia dẫm nhiều nhất là mạ nhà họ Trương Xem ra bọn họ thật đúng là ăn mệt lớn đây Giống như ông nói đó, một đá của bà già này thật sự đáng giá”
Quý Hòa nháy mắt mấy cái, nghĩ mình thật có tiềm chất miệng quạ đen, thật y như mình đoán, dẫm nát mạ Trương gia Nhưng mà trong lòng sảng khoái lắm
Điền Tiến Đa vội vội vàng mà chạy đi, Quý Hòa nhìn về phía Trương Tiểu Dư, Trương Tiểu Dư cũng nhìn hắn.
“Muốn cười thì cười đi, nơi này không có ai nhìn đâu.”