Quý Hòa nhìn Trương Tiểu Dư như vậy, cảm thấy rất dễ nhìn, tâm tình có chút khẩn trương, hắn còn chưa từng khẩn trương như vậy bao giờ, nhưng hắn không bài xích loại cảm giác này, kiếp trước kiếp này, đây là lần đầu tiên hắn thích một người, khác với sự thưởng thức trước kia, lúc này là thích thật sự.
Quý Hòa trước còn nghĩ nếu Trương Tiểu Dư không muốn gả cho mình, vậy mình liền trả tự do cho cậu, nhưng giờ lại hơi không nỡ, hắn hy vọng Trương Tiểu Dư có thể sống cùng hắn.
“Nước này ấm đấy, cậu uống chút đi.”
Quý Hòa thấy Trương Tiểu Dư cứ ngơ ngác nhìn mình không nói lời nào, biết cậu còn chưa hồi hồn, đi qua để bát nước trong tay lên bàn. Nước kia có bỏ thêm chút linh tuyền, hắn đoán được Trương Tiểu Dư mấy ngày này sẽ sống không ra gì, hiện tại cảm xúc lại thay đổi nhanh quá, bất lợi cho thân thể nên muốn bồi bổ cho cậu. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Cám ơn anh.”
Thẳng đến khi Quý Hòa đến bên cạnh cậu, ngồi xuống đầu kia băng ghế, hai người mặt đối mặt, Trương Tiểu Dư mới nhặt lại được đầu lưỡi của mình.
Quý Hòa cười lắc đầu, đặt khế bán mình đặt lên bàn đẩy về phía Trương Tiểu Dư, nói: “Đây là khế bán mình của cậu, trả lại cho cậu. Mấy người Trương Đại Ngưu muốn đưa cậu tới chỗ Vương chủ bạc, tôi nghe nói Vương chủ bạc kia tuổi không nhỏ, hơn nữa trong nhà cũng không yên ổn, liền tự chủ trương, xin người ta nhờ Vương chủ bạc đòi Trương gia khế bán mình của cậu, tôi lấy lại tới tay. Nghĩ chỉ có như vậy mới có thể giúp cậu sau khi rời khỏi Trương gia rồi không còn bị người ta sắp đặt. Trước đó không có biện pháp nói cho cậu biết, không doạ cậu chứ?”
Trương Tiểu Dư nhìn tờ khế bán mình trên bàn kia, rốt cục tin tưởng mình đã thật sự thoát khỏi căn nhà đó, đôi mắt hồng hồng, lúc này nhịn không được nước mắt, lại cảm thấy chảy nước mắt rất dọa người, liền dùng tay áo lau nước mắt chảy xuống. Trên mặt cậu còn đánh phấn, tuy rằng Vu Hòe Hoa không nỡ cho cậu dùng nhiều son phấn đắt đỏ, chỉ quyệt một tầng mỏng manh nhưng vẫn có bôi mà, hơn nữa miệng còn đánh son, vừa quẹt như vậy, mặt Trương Tiểu Dư liền thành mặt mèo. <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Quý Hòa thấy thế, lại thương tiếc, lại vừa buồn cười.
“Thôi đừng khóc, lem hết cả mặt rồi. Tôi đi múc chậu nước, cậu rửa mặt đi.”
Quý Hòa nói xong đứng dậy đi ra ngoài, bị Trương Tiểu Dư giữ chặt.
Trương Tiểu Dư biết mình gây chuyện làm người ta chê cười, thẹn thùng cũng nhịn khóc, thấy Quý Hòa còn muốn bận việc, liền vội vàng kéo hắn lại, nói mình đi gánh nước cho. Quý Hòa đã giúp mình chuyện lớn như vậy, sao lại để cho hắn làm việc nữa chứ.
Quý Hòa nhìn Trương Tiểu Dư lôi kéo tay áo mình, cười nói: “Cậu ngồi đi, chỉ là múc bồn nước thôi mà.”
Trương Tiểu Dư vội vàng thả tay, cúi đầu đứng tại chỗ, chờ Quý Hòa ra khỏi cửa mới ngẩng đầu, nhìn ra ngoài, lại nhìn gian phòng mình đang đứng, tuy rằng này phòng ở cũ nát không chịu nổi, nhưng trong mắt cậu thì đâu đâu cũng tốt. Lại nhìn tờ khế bán mình trên bàn kia, ánh mắt tuy rằng còn phiếm hồng, nhưng chậm rãi sáng lên.
Quý Hòa bê bồn nước vào cho Trương Tiểu Dư rửa mặt, chờ cậu rửa xong, hai người lại mặt đối mặt ngồi xuống, Quý Hòa thấy Trương Tiểu Dư có chút khẩn trương, cảm thấy vẫn nên nói rõ hết cho cậu thì hơn, không chỉ vì giúp Trương Tiểu Dư đỡ khẩn trương, cũng là không để cho lòng mình bất ổn. Hắn kỳ thật rất muốn biết Trương Tiểu Dư có đồng ý sống cùng mình hay không, không biết có thành hay không thì cũng phải có một kết quả, hắn chính là loại người như thế.
Quý Hòa vẫn cảm thấy mình là một người hay nói, nhưng khi đối mặt với người mình thích, mới phát hiện cho dù trong lòng nghĩ trời nghĩ biển nhưng nói ra miệng cũng phải lắp bắp, càng sợ đối phương hiểu nhầm ý của mình lại càng nói loạn. Nói xong lời cuối cùng mặt hắn đỏ rần, lòng bàn tay ướt mồ hôi.
Cũng may Trương Tiểu Dư nghe hiểu, cậu biết Quý Hòa muốn lấy mình, nhưng nếu như mình không muốn thì hắn đồng ý coi mình làm bạn bè anh em, vẫn sẽ che chở cậu, không cho cậu bị người Trương gia bắt nạt, mãi cho đến cậu rời đi. Cho dù là cậu lập gia đình hay tới nơi khác sinh sống, đều sẽ cho cậu một khoản tiền.
Trương Tiểu Dư nghe xong không nói gì, trong lòng cậu kỳ thật rất nhanh đã có quyết định, cậu muốn sống cùng Quý Hòa. Nhưng cậu lại chút băn khoăn.
Quý Hòa thấy Trương Tiểu Dư cúi đầu, hai tay nắm gắt gao, cho rằng cậu không vui lòng, trong lòng có chút thất vọng, nhưng cũng không nổi giận, nghĩ mình đang có cơ hội, nhất định có thể làm Trương Tiểu Dư rung động. Cho dù Trương Tiểu Dư muốn rời đi, hắn cũng sẽ đi theo, lâu ngày sinh tình, không tin trái tim Trương Tiểu Dư làm từ đá.
“Tiểu Dư, cậu không cần khó xử, cậu không muốn cũng không sao, cậu coi như anh em của tôi, tôi sẽ chăm lo cho cậu.”
“Không phải” Trương Tiểu Dư vừa nghe Quý Hòa hiểu lầm, lập tức ngẩng đầu, “Tôi chỉ đang nghĩ, không phải vì tôi cứu anh nên anh mới lấy tôi đó chứ, nếu là như vậy thì không cần. Anh giúp tôi không cần gả cho Vương chủ bạc kia đã không còn nợ tôi gì hết. Anh vẫn có thể lấy cô gái mà anh thích. Tôi biết anh có bản lĩnh lấy được một cô gái tốt, không nhất định phải lấy một song nhi như tôi.”
Quý Hòa vừa nghe Trương Tiểu Dư nói lời này lập tức vui như mở cờ trong bụng, cũng không câu nệ gì, đi lên giữ chặt tay Trương Tiểu Dư nói: “Tôi không là bởi vì em cứu tôi nên mới lấy em, nếu là như vậy chẳng nhẽ cứ ai cứu tôi thì tôi phải lấy người đó sao? Tôi là thích em mới muốn kết hôn với em. Tiểu Dư, em nguyện ý gả cho tôi không, tôi nhất định sẽ đối tốt với em, về sau chúng ta bạch đầu giai lão, vĩnh viễn cũng không xa rời nhau. Nhưng nếu em không thích tôi, cũng không cần bởi vì tôi giúp em lần này mà miễn cưỡng chính mình, chúng ta có thể chậm rãi ở chung, chờ em thích tôi rồi mình hãy thành thân.”
Trương Tiểu Dư mặt đỏ lên, cậu không nghĩ tới Quý Hòa nói chuyện lại dễ nghe như vậy, một câu kia đã động trúng tâm tư của cậu, khiến cậu cảm động.
Đời này Trương Tiểu Dư chỉ muốn một người đối tốt với mình, cả đời không xa không rời, trước kia cậu cảm thấy đó chỉ là một giấc mơ không thực hiện được, mà giờ mộng thành thật. Trương Tiểu Dư vừa muốn khóc, nhưng vẫn nhịn được, khóe miệng lại cong lên, lộ ra nụ cười tươi chưa bao giờ có.
“Quý Hòa, chúng mình thành thân, chỉ cần anh không rời khỏi tôi, tôi cũng không rời khỏi anh, ở bên nhau cả đời.”
“Được”
Quý Hòa kéo Trương Tiểu Dư vào trong ngực, sau đó ảo não phát hiện hai người đều rất gầy, ôm nhau mạnh một chút là va phải toàn xương, hơn nữa Trương Tiểu Dư cao bằng hắn Quý Hòa ôm Trương Tiểu Dư, vừa thề phải rèn cho bản thân vừa cao vừa cường tráng, vừa thề phải nuôi Trương Tiểu Dư cho trắng trẻo béo tròn, như vậy về sau ôm nhau mới thoải mái. Hắn nghĩ mặt Trương Tiểu Dư vốn là mặt trái xoan, béo lên mới xinh đẹp, hiện tại thật sự là quá gầy.
Hai người thấu hiểu tâm tư nhau, lúc bắt đầu còn có chút thẹn thùng câu nệ, chỉ làm một bữa cơm sau đã tự nhiên hơn nhiều. Người ngoài thấy thì cũng có chút cảm giác ngọt ngào của vợ chồng mới cưới.
Bởi vì Trương Tiểu Dư là cho người ta làm tiểu thị, cho nên là buổi chiều bị nâng đi, gây chuyện một hồi trời còn chưa tối nhưng Quý Hòa sợ Trương Tiểu Dư đói bụng, liền nói nấu cơm.
Trương Tiểu Dư tự nhiên cướp việc nấu cơm, cuối cùng kết quả là hai người cùng đi nấu cơm. Trương Tiểu Dư tới phòng bếp, Quý Hòa liền nói chỗ để đồ vật cho cậu, Trương Tiểu Dư vừa thấy liền kinh ngạc. Cậu biết Quý Hòa lên núi đào bẫy thu thập được rất nhiều con mồi, nếu không cũng sẽ không khiến cho bọn Trương Vũ Lang đỏ mắt đi vơ vét tài sản, nhưng không nghĩ tới Quý Hòa hiện tại lại sống tốt như vậy, trong nhà gạo trắng bột mì đều có, dầu muối đồ gia vị cũng đầy đủ cả, còn có một khối thịt heo lớn, trong chạn có hai bánh gạo, tuy rằng nguội nhưng có thể nhìn thấy trên mặt bóng loáng, chắc dùng không ít mỡ.
Quý Hòa nhìn đôi mắt dịu dàng đầy kinh ngạc kia của Trương Tiểu Dư, trong lòng tự hào, lôi kéo tay cậu nói: “Về sau anh sẽ cho em ngày nào cũng được ăn, sẽ không để cho em đói bụng.”
Trương Tiểu Dư trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, nghĩ mình thật sự đã gặp được người chồng tốt.
Quý Hòa để Trương Tiểu Dư nhóm lửa, hắn nấu cơm, hắn đem khối thịt heo kia làm thành thịt kho tàu, thịt heo xào hành măng, xào món rau, còn xào thêm một chén trứng gà béo ngậy. Dùng mỡ không hề chùn tay, cậu nhìn mà đau lòng, nhưng không thể không thừa nhận, đồ ăn dùng đủ mỡ như thế thật là thơm, vốn từ sáng cậu đã đói, ngửi mùi bụng réo gọi, xấu hổ mặt đỏ rần. Quý Hòa cũng không cười cậu, còn gắp một đũa trứng gà lớn đút cho cậu.
Trương Tiểu Dư ăn một bữa cơm ngon nhất từ bé tới giờ, Quý Hòa xới cơm cho cậu, cậu ăn hai chén cơm, nhiều hơn ở nhà nửa chén. May mà Quý Hòa hỏi cậu ở nhà có phải ở nhà ăn uống đạm bạc không, rồi không cho cậu ăn quá nhiều thịt, nói sợ tiêu chảy, nếu không cậu sẽ còn ăn no hơn.
Trương Tiểu Dư tùy thân mang một cái rương, không phải là cái rương mà Vương chủ bạc cho người đưa tới, hai cái rương đấy dùng gỗ đẹp, còn có khắc hoa văn bên ngoài, Trương gia giữ lại, vì mặt mũi với cả không để cho Vương chủ bạc cảm thấy nhà bọn nghèo kiết nên vẫn cho cậu một cái rương, tuy rằng hơi to, nhưng là gỗ mỏng, bên trong để quần áo, dưới cùng là quần áo cũ của cậu, ở giữa là ít vải bông Trương gia mua, bên lên mới là tơ lụa cùng quần áo tơ lụa Vương gia đưa tới, thùng kia để ít đồ vụn vặt, còn có hai cái tráp, bên trong chả có gì. Kỳ thật hai cái tráp kia Trương gia cũng tiếc, nhưng không thể ăn bớt được nữa.
Trương Tiểu Dư thay quần áo cũ của mình, đồ tơ lụa kia cậu không muốn mặc, cậu không muốn nhìn, nhìn lại thấy không thoải mái trong lòng.
“Những quần áo lụa là kia anh cầm bán đi, có thể đổi chút tiền cũng tốt.” Trương Tiểu Dư nói với Quý Hòa.
“Ừ. Chờ anh mang em đi làm chút quần áo, đồ cưới cũng làm luôn, em một bộ anh một bộ, em nói bằng lụa hay vải bông tốt hơn?” Quý Hòa nghĩ nếu mình mà lấy Trương Tiểu Dư, nhất định phải cử hành nghi thức chính thức, hắn không muốn khiến Trương Tiểu Dư uất ức, đây chính là người đầu tiên mình thích, cũng là người hắn muốn sinh sống cùng nhau cả đời.
Trương Tiểu Dư mặt hơi hơi phiếm hồng, nói: “Vẫn là vải bông đi.”
Trương Tiểu Dư cảm thấy vải bông cũng rất tốt, hơn nữa tiết kiệm tiền. Đến lúc đó bọn họ không mặc nữa, còn có thể sửa lại cho bọn nhỏ làm đồ lót, bé con trắng trẻo mập mạp mặc vào đồ lót đỏ, nhất định là vô cùng đáng yêu. Phát hiện mình nghĩ xa Trương Tiểu Dư mặt càng đỏ hơn.
Quý Hòa không biết Trương Tiểu Dư đã nghĩ tới chuyện có con rồi, hắn cảm thấy Trương Tiểu Dư thật sự là tiết kiệm quá, thầm nghĩ về sau phải mua bằng lụa, kết hôn có mỗi một lần, lại không thiếu tiền, đương nhiên phải dùng đồ tốt nhất.
Trước khi trời tối Quý Đại Phát lại tới nữa, ông là vội tới đưa đệm chăn, nếu không thì chỗ Quý Hòa không đủ dùng, ông thầm nghĩ nếu mà không đưa, Trương Tiểu Dư tốt tính, nhìn không được Quý Hòa chịu lạnh, nói không chừng hai người ngủ chung. Nhưng để cho chắc vẫn đưa đệm chăn qua đây, thấy Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư ở chung tốt, trong lòng ông cũng thấy vui.
Vừa nghe hai người nói muốn thành thân, Quý Đại Phát liền mặt mày hớn hở, rốt cục ông cũng nhìn thấy thằng cháu mình lấy vợ, về sau cũng yên tâm, cũng có đường ăn nói với phó thác trước lúc lâm chung của mẹ mình
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT