Miêu: beta-ed

Mới vừa đi tới rìa thôn đã có người chắn trước mặt Quý Hòa, là hai thanh niên, đều mười bảy mười tám tuổi, chỉ là vẻ mặt khinh thường nhìn Quý Hòa.

Quý Hòa nhíu mày suy nghĩ, nhớ tới bọn họ là ai, biết thân phận của bọn họ tự nhiên cũng hiểu vì sao bọn họ lại ngăn đón mình, đây là đến để xả giận cho em gái bọn họ.

Hai người này người cao gọi là Trương Vũ Lang, thấp hơn là em họ hắn gọi Trương Xung Lang, Trương Vũ Lang có một đứa em gái gọi Trương Lệ Nương, là người đẹp nhất thôn này. Thân thể nguyên chủ Quý Hòa chết cũng có liên quan trực tiếp tới Trương Lệ Nương.

Quý Hòa chiếm được ký ức nguyên chủ, nhưng rất nhiều chuyện đều mơ mơ hồ hồ, chuyện trước khi chết thì lại nhớ rất rõ ràng. Ngày đó y đi ra ngoài đốn củi trở về, đi ngang qua bờ sông gặp được Trương Lệ Nương, Trương Lệ Nương nói bị trật chân nhờ y qua đỡ cô ta về. Nguyên chủ liền đi qua, kết quả còn chưa đỡ được người, Trương Lệ Nương đã kêu lên “Tay cậu muốn sờ chỗ nào”, sau đó gọi ra phía sau y “Anh Tuấn ơi mau tới cứu em với, Quý Hòa không thành thật”, sau đó có một người thanh niên đi tới đẩy Quý Hòa một cái, Quý Hòa liền rơi vào trong sông, để người hiện đại Quý Hòa tới đây. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đây là chuyện gì thế này Quý Hòa trong lòng không biết phải nghĩ sao, hắn tin tưởng nguyên chủ không có gan sờ cái cô Trương Lệ Nương kia, y là thật sự tốt bụng đi giúp người, kết quả lại bị người hiểu lầm mất mạng. Ở hiền mà chẳng gặp lành Nghĩ sâu hơn một chút, cái cô Trương Lệ Nương kia nói không chừng là cố ý hại người, bởi vì trong trí nhớ Quý Hòa vươn tay cũng không làm ra động tác gì khiến người khác hiểu lầm, cô ta kêu bậy cái gì? Nhưng tại sao cô ta lại làm vậy? Quý Hòa đầu óc linh hoạt, chẳng lẽ có quan hệ tới ‘anh Tuấn’ kia.

Trương Xung Lang thấy Quý Hòa không để ý tới bọn họ, trừng mắt hét lớn: “Thằng nhát cáy Mày cho là mày giả ngu thì chúng tao sẽ bỏ qua cho mày à? Nằm mơ đi Nhanh quỳ xuống dập đầu nói mày sai, nói mày về sau không dám có tâm tư xấu xa với Lệ Nương nhà tao nữa Nhanh lên Nếu không mày đừng hòng sống yên ổn”

Trương Vũ Lang cũng nâng cằm liếc mắt xem xét Quý Hòa, không tiếng động ủng hộ em họ nhà mình.

Lúc này bên cạnh cũng có vài người đứng nhìn, sôi nổi nghị luận, không ai nói gì anh em nhà họ Trương, đều đang nói Quý Hòa không tốt, cái gì mà hắn chẳng những là một đứa khắc người nhà, luôn tìm cơ hội bắt nạt con cháu trong nhà, còn hay gây chuyện trong thôn, trộm cắp, bây giờ còn dám đùa giỡn con gái nhà người ta, thật sự là thiếu đánh. Còn nói hắn là tai họa sống ngàn năm, sao không chết đuối quách đi cho xong, xem ra nhà lão Quý còn chưa hết khổ, thôn này cũng phải xui theo, về sau phải đề phòng hắn nhiều chút. <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Quý Hòa vốn thính tai, những người này nói chuyện cũng không phải nhỏ giọng, tự nhiên nghe rõ ràng, có chút buồn bực, nghĩ nguyên chủ ơi là nguyên chủ, thanh danh của cậu thật sự là bị người nhà làm hỏng hết, hơn nữa lại thêm vụ Trương Lệ Nương, thanh danh đã hoàn toàn không còn nữa May mà cậu không ở đây, nếu không chắc khó chịu trong lòng lắm, cũng may tôi đây bao dung, có thể không thèm để ý, về sau ngày còn dài, cậu cứ chờ đi, tôi đây nhất định sẽ lấy lại thanh danh cho cậu

Chuyện lấy lại thanh danh cứ từ từ, hiện tại phải qua được cửa này mới được.

Quý Hòa nhìn anh em nhà học Trương trước mặt, hạ giọng nói: “Tôi không có ý gì với em gái anh, là cô ta hiểu lầm. Chuyện này cứ coi như xong vậy thôi, cứ buông không dứt thì tôi cũng không để ý, chỉ sợ em gái anh sẽ có thanh danh không tốt.”

“Thằng nhãi chết tiệt Mày còn biết là thanh danh Lệ Nương sẽ không tốt à Biết không tốt mày còn dám làm loại chuyện này, nhanh quỳ xuống, lần này tha cho mày, lần sau thì đánh gãy chân” Trương Xung Lang lớn tiếng quát.

Quý Hòa cúi đầu xem thường, nghĩ tên này thật ngu, bản thân nói mình hiểu mà còn lớn tiếng như vậy, rõ ràng Trương Lệ Nương không bị làm sao lại cứ nói dai cũng thành có sao, loại chuyện này làm ầm lên thì có gì tốt? Trương Lệ Nương là một cô gái. Hắn chỉ có thể nhỏ giọng dùng lời nói trắng ra mà nhắc nhở gã một tiếng.

Trương Xung Lang vừa nghe đã hơi há mồm, Trương Vũ Lang nhíu mày, cảm thấy Quý Hòa nói có đạo lý.

Trương Vũ Lang biết em gái mình đúng là ngay cả góc áo cũng không bị đụng đến, gã tìm Quý Hòa gây sự cũng không phải vì muốn xả giận cho cô, là muốn bắt Quý Hòa đáp ứng vài điệu kiện của gã. Vốn là chuyện lần này Trương gia bọn họ muốn moi vài chỗ tốt từ Quý gia, nhưng lại bởi vì Quý Hòa rơi vào sông suýt toi mệnh, việc này cuối cùng cũng không giải quyết được gì, gã không cam lòng mới một mình đến ngăn đón Quý Hòa, tin tưởng Quý gia biết cũng sẽ không quản. Chỉ là không nghĩ tới Quý Hòa lại biết nói những lời này, Quý Hòa này quả nhiên giống như người nhà họ Quý nói âm trầm xấu xa

Trương Vũ Lang rất nhanh đã có phản ứng, lớn tiếng mà nói: “Được Lần này thấy mày ngay cả góc áo em gái tao cũng chưa đụng tới còn thiếu nữa toi mạng mới tạm tha một lần, lần sau còn dám tao sẽ đánh gãy chân mày Mau cút”

Quý Hòa nghĩ thầm rằng còn nhiều thời gian, không nói tiếng nào cúi đầu chạy lấy người.

Anh em nhà họ Trương cũng đi rồi, những người vây xem thấy không còn náo nhiệt cũng tán.

Quý Hòa về đến nhà bắt đầu nhóm lửa, mới vừa đốt được lửa thì Phùng thị chạy đến cửa phòng bếp lớn tiếng nói: “Chỉ mang được tí củi về thế à? Cũng chỉ đủ cho mày nấu nước tắm, mày cái đồ lười chảy thây, không biết đường lấy nhiều củi về à Còn chưa đi múc nước? Không múc nước đừng nghĩ dùng nước trong vại”

Quý Hòa thấp giọng nói: “Con tắm xong mới đi lấy nước, nếu không mấy thứ ghét bẩn trên người rụng vào nước thì nước lại không sạch.”

Phùng thị nghe xong xem xét tóc tai quần áo Quý Hòa, ghét bỏ mà nhíu mày, vẫn như cũ giọng ghét bỏ nói: “Trước kia cũng không thấy mày thích sạch sẽ như vậy Động tác nhanh lên Đừng làm dơ bồn tắm của Tú Nhi, nếu không chọc tức nó mày cũng đẹp mặt”

Tú Nhi là con gái út nhà họ Quý, ít hơn Quý Hòa hai tuổi, là con gái duy nhất của Phùng thị, miệng lưỡi ngọt ngào, rất được yêu thương, hiện không có trong nhà, đến nhà bà ngoại ở.

“Con biết rồi.”

“Biết là được, tắm xong liền đi gánh nước, đổ đầy hai vại đi”

Phùng thị nói xong xoay người rời đi, mụ cũng lười nhìn Quý Hòa, cảm thấy nhìn liền phiền.

Quý Hòa đun xong nước, dùng bồn cùng khăn vải trong phòng sung sướng mà gội đầu, bên trong bỏ thêm linh tuyền, so với dầu gội đầu tốt nhất còn xịn hơn, vì không để tóc đẹp lên ngay lập tức khiến cho người khác chú ý, hắn cho thêm linh tuyền không nhiều lắm, chỉ đủ để cho da đầu thoải mái. Gội đầu xong lại vào phòng tắm nhỏ cẩn thận mà tắm rửa, nhìn cái thùng tắm to một bên, nghĩ sau khi ở riêng mình nhất định phải mua một cái còn to hơn, hoặc là trực tiếp xây cái bể.

Quý Hòa thay quần áo sạch sẽ, tuy rằng cũng là chắp vá khắp nơi nhưng được cái cả người nhẹ nhàng khoan khoái, Quý Hòa cảm thấy thoải mái nhiều. Cũng không đợi Phùng thị kêu réo liền cầm đòn gánh cùng thùng đi múc nước. Cũng không đi quá nhanh, dựa theo ký ức tìm được giếng nước.

Trong thôn có giếng nhà nào cũng dùng, phần lớn là nước ăn dùng giếng nước trong thôn, giặt giũ thì qua bờ sông. Giếng nước chung trong thôn có hai cái, cái gần Quý gia cũng khá xa. Bên giếng rải đá, đi nhiều liền trở nên nhẵn nhụi, cách đó không xa có ba cây hoè, phía dưới có tảng đá, người già trong thôn cùng người rảnh rỗi thích ngồi nghỉ ở đây tám chuyện.

Hôm nay dưới tàng cây cũng ngồi vài người, thấy Quý Hòa đến đều nhìn hắn.

Quý Hòa cố gắng nhớ xem những người này là ai, tuy rằng biết vụ đùa giỡn Trương Lệ Nương khiến có vài người không muốn gặp hắn nhưng vẫn chào hỏi, sau đó cũng không đợi đáp lại liền đi về phía giếng nước, nhưng chỉ nửa khắc hắn nói chuyện đã có người nhanh chân hơn hắn.

Trương Vũ Lang mang theo thùng nước khiêu khích mà nhìn Quý Hòa, cũng không múc nước, chính là chơi xấu đứng chắn nơi đó.

Quý Hòa biết gã muốn làm khó mình, cũng không lùi bước, đi qua nói: “Anh hai Trương đi múc nước sao? Hay là tôi múc trước, trong nhà cha cùng anh trai chị dâu cháu tôi đều đang chờ nước về nấu cơm, nếu về chậm mẹ lại nói tôi.”

Trương Vũ Lang chính vì buổi sáng dễ dàng bị Quý Hòa nói thua mà nén giận trong lòng, trở về gã càng nghĩ càng thấy không dọa được Quý Hòa không kiếm được lợi từ trên người hắn thật là thiệt, hiện tại thấy hắn tự nhiên muốn làm khó hắn. Cho dù chung quanh có người nhìn thì thế nào, Quý Hòa dám đùa giỡn em gái gã, gã làm khó là đương nhiên Gã nghĩ đổi thành Quý Hòa trước kia khẳng định sẽ ngoan ngoãn đứng một bên chờ mình múc nước xong, gã đã muốn nhìn bộ dáng sốt ruột muốn khóc của hắn, chính là Quý Hòa cứ thoải mái như vậy mời mình dời bước, cũng làm cho gã cảm thấy buổi sáng nay Quý Hòa thật không phải là to gan nhất thời, Quý Hòa này là thật không sợ mình

Trương Vũ Lang tức giận mà nói: “Ai nói tao không múc, chỉ là đứng nghỉ một lát, chuyện gì cũng có trước sau, mày muốn múc nước thì mày đi chỗ khác mà múc, đừng ở chỗ này phiền tao”

“Thế anh hai Trương cứ chậm chậm nghỉ ngơi, tôi chờ.” Quý Hòa ôn tồn mà nói, nghĩ hay mình cũng vừa lúc nghỉ ngơi tại đây một chút.

“Mày không sốt ruột múc nước sao? Nếu sốt ruột thì đi chỗ khác đi, nếu không ai mắng cũng đừng nói là tao hại mày.” Trương Vũ Lang một tay chống thắt lưng, nhếch một bên khóe miệng khinh thường mà nhìn Quý Hòa.

“Đi chỗ khác múc nước khẳng định còn lâu hơn ở tại chỗ chờ anh hai anh nghỉ ngơi xong rồi múc nước, đến lúc đó mẹ khẳng định càng mắng tôi dữ hơn, nếu bà mà mắng lại liên lụy đến em gái anh, không tốt.” Quý Hòa nói những lời này giọng cũng không cao, tiếp theo câu nói càng nhỏ giọng, “Anh cũng biết mẹ tôi rồi đấy.”

Trương Vũ Lang méo mặt, Phùng thị lắm miệng hay chửi sao gã không biết, lần này chuyện Trương Lệ Nương, bọn họ muốn moi của Quý gia một ít tiền, kết quả Phùng thị nói Trương Lệ Nương nếu như bị chiếm lợi thì gả cô cho Quý Hòa làm vợ đi, còn nói cái gì một cây làm chẳng nên non, nhất định là cô quyến rũ Quý Hòa, mới có thể làm ra việc này. Bởi vì sợ có điều tiếng không tốt cho thanh danh của em gái, chuyện này rốt cuộc được hai nhà giải quyết riêng, ai cũng không chịu đưa nhà kia tiền, coi như thanh toán xong. Nhưng Phùng thị nói là nếu còn lấy chuyện này moi tiền, mụ liền làm hỏng thanh danh của Trương Lệ Nương.

Trương Vũ Lang cũng không định mạo hiểm, vừa nghe Quý Hòa nói tự nhiên đen mặt, hừ một tiếng, bắt đầu múc nước, múc xong trừng Quý Hòa một cái rồi bước đi.

Quý Hòa cười cười, cũng múc hai thùng nước, lắc lư đi về nhà.

Quý Hòa trong lòng nghĩ kỳ thật nguyên chủ tuy rằng không có ý mạo phạm Trương Lệ Nương nhưng cũng có chút ý tứ đi, nếu không trong trí nhớ sao lại nhớ rõ mặt Trương Lệ Nương như vậy, mà ngay cả tại lúc thương bệnh cũng có thể nhớ chuyện Phùng thị uy hiếp Trương gia kỹ như vậy. Chính là chút tâm tư thiếu niên này đành biến mất theo cái chết của y thôi, Quý Hòa hắn căn bản không hề có hảo cảm với Trương Lệ Nương, còn có một chút chán ghét. Người nhà họ Trương này cũng không ra làm sao, về sau có thể không gặp mặt thì tốt nhất không cùng xuất hiện.

Hai vại nước múc vài lần là đầy, chờ lúc múc hai thùng cuối cùng về nhà, vừa vào cổng đã nghe thấy bên trong thực náo nhiệt, là người lớn trẻ nhỏ đi làm việc đã trở lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play