Phùng thị đau hô ầm lên, tay chân quơ quào làm sao cũng không dậy nổi, Quý Tú Nhi chỉ hét một tiếng sau đó liền cắn chặt răng không nói, giãy dụa muốn đứng lên, vừa muốn đứng lên lại bị Phùng thị đạp phải ngã xuống, nghe người ngoài cười mà đỏ hồng con mắt, chờ lúc nghe có người nói hai người ngã như con rùa không lật được mai rốt cuộc khóc thành tiếng.
Phùng thị vừa nghe con gái yêu khóc, đau lòng không thôi, mắng Kim Thúy Nương: “Sao cô còn ngồi ỳ trên đó, học gà ấp trứng à Còn không mau xuống dưới đỡ đi”
Phùng thị vừa mắng, người ngoài lại càng cười lớn hơn.
Kim Thúy Nương trong lòng bất mãn, nghĩ Kim Thúy Nương cô lúc nào lại mất mặt như vậy, nhưng vẫn giả bộ lo lắng lập tức xuống xe nâng hai người dậy, nói: “Mẹ, không phải con bị doạ sợ sao? Mẹ, em út, hai người không có việc gì chứ? Có đau không, con xoa cho hai người. Em út, mau lau mặt đi, khóc lem luốc không xinh đâu, đừng để cho người ta chê cười.” <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Quý Tú Nhi không để ý tới Kim Thúy Nương, cảm thấy mất mặt, muốn xoay người đi về nhà, nhưng lại nghĩ đến thật vất vả mẹ mới đồng ý mua cho cô ta miếng lụa làm quần áo, cô ta dừng chân lại, lấy khăn tay lau nước mắt trên mặt.
Kim Thúy Nương thất vọng, cô ta thì muốn khiến Quý Tú Nhi xấu hổ về nhà, kết quả không như ý.
Phùng thị da mặt dày hơn, trừng mắt nhìn những người đang cười một cái, sau đó lại lên xe, vừa xoa thắt lưng vừa mắng: “Thằng nhãi chết tiệt này Lúc này mới ở riêng đã lộ ra cái bản mặt của thằng vô ơn, thế mà dám nguyền rủa mẹ nó, sao không nhanh đi chết đi Sinh nó ra làm hại bà đây thiếu chút nữa mất mạng, sớm biết thế đã không nuôi nó lớn đến vậy, khắc người nhà mấy năm nay, thằng vô ơn, xem mày đắc ý bao lâu… Ai nha”
Quý Tú Nhi được Kim Thúy Nương đỡ lên xe, nghe Phùng thị hùng hùng hổ hổ có chút phiền, nói: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa, có nói anh ta cũng nghe không được.” <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Phùng thị nói: “Nghe không được mẹ cũng phải mắng, nếu không tức nghẹn trong lòng”
Một thím mập mạp ngồi đối diện cười nói: “Chị hai Quý, phải tôi nói thì chuyện này cũng không trách được Quý Hòa, là chị gọi Quý Hòa nên nó mới dừng lại, hơn nữa nó cũng bảo chị cẩn thận đừng ngã xuống rồi, chị lại vẫn ngã xuống. Quý Hòa nói đúng, về sau chị vẫn nên cách nó xa một chút, hai người đúng là khắc nhau mà”
Một thím khác người gầy cũng phụ họa nói: “Đúng vậy, chị Quế Hương nói đúng đấy. Xem ra hai người thật sự khắc nhau. Quý Hòa mới vừa rời nhà đã gặp may, bắt được hai con gà rừng”
Phùng thị dựng thẳng lông mày nói: “Lời này của chị là có ý gì? Là nói tôi khắc nó đấy phỏng? Nó chính là thằng sao chổi, đào đâu ra gặp may”
Thím Quế Hương nói: “Chị cáu với chị nhà Lưu Phát làm gì? Quý Hòa ở nhà chị là sao chổi, vừa rời đi đã không phải nữa. Ở nhà chị thì cong lưng cúi đầu, nhìn y như ma ốm, giờ trông *** thần hơn nhiều. Còn có hai con gà rừng nữa. Ở nhà chị ngay cả quả trứng gà rừng cũng chưa từng nhặt về chứ gì?”
Thím nhà Lưu Phát ngồi bên liên tục gật đầu, chọc Phùng thị tức đỏ bừng cả mặt, nhưng lại không muốn gây chuyện với thím Quế Hương, thím Quế Hương gọi là Triệu Quế Hương, là vợ Nghiêm Đại Thuyền – một nhà giàu nhất thôn, cả nhà đều là người lợi hại, đừng nhìn là người ngoài đến, nhưng trong thôn không ai dám chọc, Phùng thị cũng không muốn chọc vào.
Quý Tú Nhi kéo Phùng thị, không muốn mụ nói thêm gì nữa, Nghiêm gia còn có con trai chưa định thân (định việc hôn sự, cô ta thầm muốn cho dù không gả được lên trấn trên thì nhà này cũng là một lựa chọn không tồi. Không thể đắc tội Triệu Quế Hương. Cô ta nhỏ nhẹ mà nói: “Mẹ, đừng nóng giận. Anh ba đã ra ở riêng rồi, mình chỉ cần anh ấy sống tốt là được. Mẹ chỉ được cái mạnh miệng mềm lòng, nhìn anh ba không để ý tới me lại khó chịu, không nói lời hay. Anh ba cũng y thế, cũng sợ đem lại xúi quẩy cho mẹ thôi, mẹ đừng trách anh. Về sau anh có con cái sẽ biết làm mẹ làm cha khó khăn.”
Kim Thúy Nương cũng nói: “Đúng vậy, đúng vậy, mẹ, em út nói đúng đấy, chú ba cũng là không muốn đem xúi quẩy đến cho mẹ, mẹ đừng khó chịu.”
Triệu Quế Hương cùng thím nhà Lưu Phát nhìn nhau, nghĩ thầm cái nhà này còn cho hai thím là đồ ngốc à, Phùng thị là ai hai người còn không biết sao? Chẳng qua hai người cũng lười vạch trần.
Thím nhà Lưu Phát bởi vì bị Phùng thị trừng mắt nhìn mà tức nghẹn, nghĩ chờ thím về nhà loan cái tin Phùng thị cùng con gái bảo bối của mụ xui xẻo ngã xe trong thôn như thể nào Còn phải ồn ào cho toàn thôn biết Quý Hòa không phải sao chổi, chính là không nên sinh tại Quý gia, Quý gia cũng khắc Quý Hòa đấy, đến lúc đó khiến cho bọn họ không mò được chỗ tốt nào từ nơi Quý Hòa Đừng tưởng rằng thím không biết nhà lão hai Quý toàn đỉa đói đầu thai chuyển thế, cho dù có chặt đứt với Quý Hòa vẫn muốn chiếm lợi, hừ, hôm nay đắc tội thím, con đường này đứt rồi nhé
Quý Hòa không nghĩ tới chỉ như vậy mà không lâu sau tự dưng lại có một người giúp mình thanh lý nhiều phiền toái, hắn cùng Điền Tiến Đa đi đường tắt lên trấn trên, gần hai tiếng mới đến nơi.
Trấn này gọi là trấn Bách Hoa, cách huyện thành chỉ một tiếng đi đường, thật náo nhiệt.
Điền Tiến Đa mang theo Quý Hòa tới quán rượu (tửu lâu cậu ta hay bán thú hoang, trước bán đồ rồi có tiền mới đi mua thứ khác.
Quý Hòa nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, đáng thương nguyên chủ đã lâu chưa từng tới trấn trên, chẳng sợ còn có ký ức cũng không quá rõ ràng, hơn nữa nhìn ký ức nguyên chủ nào có sinh động bằng mình tận mắt nhìn thấy chứ. Tuy rằng cảnh sắc trấn này không coi là quá phồn hoa, nhưng phong cách cổ kính vô cùng, đi lại nơi đây cũng vui thú tràn đầy.
Điền Tiến Đa nhìn bộ dáng Quý Hòa thầm thấy đồng tình với hắn, nghĩ Quý Hòa hình như đã rất lâu chưa tới trấn trên, luôn bị bắt ở nhà làm việc. Cậu ta nói với Quý Hòa: “Tí nữa chúng ta bán xong thú hoang thì đi chơi nhiều một chút, đói bụng thì ăn luôn ở chỗ này, tôi mời”
Quý Hòa cũng không khách sáo, nói: “Được, chờ tôi kiếm được nhiều tiền hơn thì tôi mời ông.”
Quán rượu Bốn Mùa là quán rượu lớn mở lâu năm ở trấn Bách Hoa, chưởng quầy họ Bạch, vốn sống cách thôn Thanh Sơn không xa, lúc tuổi còn trẻ đã quen với Điền Đại Cường, đối xử với Điền Tiến Đa cũng giống như con cháu trong nhà, Điền Tiến Đa có thú hoang rau củ gì cũng đưa qua nơi này. Lúc này đúng là buổi sáng, trong quán rượu không có khách, chưởng quầy Bạch đang tuần tra trong quán rượu, nghe thấy tiếng Điền Tiến Đa liền quay đầu, cười cười với cậu ta.
“Tiến Đa đến đấy à, lại bắt được con gì rồi?”
“Có gà rừng thỏ hoang. Cháu chỉ mang hai con gà hai con thỏ thôi, bạn cháu mang nhiều hơn.” Điền Tiến Đa giới thiệu Quý Hòa cho chưởng quầy Bạch, “Chú Bạch, đây là Quý Hòa.”
Chưởng quầy Bạch nhìn Quý Hòa, nghĩ thầm lớn lên hơi nhỏ gầy nhưng ánh mắt thanh minh chính trực, cử chỉ hào phóng, giống một thanh niên tốt. Liền cười nói: “Được đó, có bao nhiêu chú lấy bấy nhiêu. Cháu mang Quý Hòa ra đằng sau, tìm đầu bếp Lưu, rồi lại đây chú tính tiền cho.”
Điền Tiến Đa cười đáp ứng, kéo Quý Hòa vào một cái cửa bên cạnh quầy.
Quý Hòa lần này mang theo năm con thỏ hoang cùng một con gà rừng, để lại một con thỏ một con gà rừng định lúc về làm lễ đưa cho nhà Quý Đại Phát. Cuối cùng mấy thứ này tổng cộng bán được 455 văn. Con thỏ bán theo con, một con 80 văn, năm con 400 văn, gà rừng bán theo cân (1/2 kg, một cân 16 văn, ba cân hơn gà rừng được 55 văn tiền. Gần nửa lượng bạc, Quý Hòa vẫn rất vừa lòng.
“Chưởng quầy Bạch, không biết chỗ chú đây có cần cá không?” Quý Hòa nhận tiền của chưởng quầy Bạch, sau đó hỏi, lần này cậu không mang cá theo, bởi vì không tiện, lại có mấy con thú hoang này, hắn muốn xem tình hình thế nào, nhưng không định buông tha cho con đường phát tài này.
“Cái này à, tiểu nhị của chúng ta ngày nào cũng đi mua, nếu cậu có thì cứ đưa tới, nếu không nhiều thì chúng ta không mua đâu, nếu nhiều thì được.” Chưởng quầy Bạch nói, sờ sờ râu mép nhìn Quý Hòa, “Nhưng cá trong thôn cậu bắt không dễ đúng không? Nếu thật dễ bắt thì người đi bán cá cũng sẽ không ít như vậy.”
Điền Tiến Đa sờ mũi nói: “Cũng không phải thế, cá kia không dễ bắt, giảo hoạt lắm chú ạ”
Quý Hòa nghe xong gật đầu nói: “Vậy chờ về sau cháu bắt được cá thì sẽ đưa qua cho chưởng quầy Bạch đầu tiên, chỗ chú không cần thì cháu mang qua chỗ khác bán”
Chưởng quầy Bạch gật đầu nói: “Được”
Ra khỏi tửu lâu, hai người trước qua cửa hàng vải. Mẹ Điền Tiến Đa kêu cậu ta mua vải, người trong nhà phải làm đồ mùa xuân, vốn là bà muốn tự đi nhưng gần đây chân đau, lại tiếc tiền không muốn ngồi xe, mới để cho con trai đi mua. Quý Hòa định mua quần áo may sẵn, hắn không biết làm quần áo, chỉ có thể mua may sẵn. Trong cửa hàng vải đã có.
Đến hàng vải, Điền Tiến Đa mua ít vải xanh lam còn có một ít vải trắng. Quý Hòa chọn hai cái áo lót màu trắng, hai đôi tất vải, lại mua một bộ áo màu lam, quần màu xanh nhạt, còn mua một đôi giày vải. Vải thì bình thường, được cái thợ cũng khéo may, tổng cộng hết một trăm sáu mươi văn.
Lại mua chút kim chỉ, một cái chảo sắt lớn, một cái thùng gỗ to, hai cái đĩa hai cái bát, đũa muôi xẻng các loại dụng cụ vụn vặt. Lại tiêu không ít tiền. Thật sâu sắc khiến người ta hiểu được cái gì gọi là phá gia tử, mấy cái đồ nhỏ này đừng tưởng rẻ, cộng vào tốn rất nhiều tiền đó Quý Hòa lại không keo kiệt, hắn còn muốn mua một ít nhu yếu phẩm, cũng không muốn bạc đãi bản thân, lại bị Điền Tiến Đa ngăn cản. Điền Tiến Đa cũng không biết Quý Hòa có linh tuyền có thể mỗi ngày bắt thú hoang, hắn chỉ cho rằng Quý Hòa ăn may, cho nên mới kêu hắn bớt tiêu tiền thôi.
Quý Hòa nhướng mày, nghe Điền Tiến Đa khuyên nhủ, nghĩ từ từ rồi sẽ đến, cứ để giành ít tiền đã, những cái khác không vội, trước trả cho Quý gia ba lạng bạc tiền sinh dưỡng đã, tuy nói trong một năm trả là được, nhưng hắn không muốn kéo dài, tránh tình huống giống hôm nay Phùng thị đòi nợ.
Cuối cùng Quý Hòa lại mua thêm một ít đồ ăn, gồm cả cả bánh trái mua cho Quý Đại Phát, cái sọt sau lưng tràn đầy, trong tay cũng đầy đồ, lúc này mới chuẩn bị trở về.
“Trấn này không có nhiều chỗ chơi vui, trong huyện thành mới có, chờ có thời gian chúng ta cùng vào huyện thành, tôi mang ông đi chơi cho đã.” Điền Tiến Đa hưng phấn nói, cậu ta cũng đã lâu không vào huyện thành, còn rất nhớ, kỳ thật chỉ cách nơi này không xa nhưng cứ không có thời gian cùng cơ hội để đi.
Quý Hòa gật đầu, hắn cũng không muốn cứ ru rú mãi một mảnh trời nhỏ, về sau hắn cũng phải ra khỏi thôn Thanh Sơn, trước phải quan sát xem bên ngoài có chỗ nào thích hợp đặt chân hay không.
Điền Tiến Đa còn muốn mời Quý Hòa ăn cơm, Quý Hòa tuy nói không cần, cậu ta cứ kiên trì, mang theo Quý Hòa thẳng đến quán mì nước cậu ta nói ăn rất ngon. Chờ đến nơi đó, liền nhìn thấy Giản Hổ đang ở đó, mày nhăn có thể kẹp chết ruồi bọ, vừa thấy hai người bọn họ, mặt lại càng không đẹp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT