Trịnh Nguyên vốn muốn đích thân chạy về kinh thành điều tra chuyện này, nhưng lại nghĩ đến Trương Tiểu Dư cùng bé Nho có đôi mắt tròn to, không nỡ rời đi, lại nghĩ dù mình có mọc cánh bay cũng không sánh bằng mấy hộ vệ, chi bằng để người ta ngày đêm truyền tin tới kinh thành. Loại chuyện này giao cho anh cả đi điều tra là tốt nhất, còn y chỉ cần ở lại chỗ này cùng em trai và cháu trai là được
Tuy rằng còn chưa xác định mười phần Trương Tiểu Dư là em trai mình, nhưng trong lòng Trịnh Nguyên, đã nhận dịnh Trương Tiểu Dư là em trai mình. Vừa nghĩ tới rốt cuộc cũng có một đứa em trai hợp tính hợp mắt mình, còn thêm một đứa cháu ngoại trai đáng yêu, Trịnh Nguyên mặt ngoài tuy còn duy trì bình tĩnh, trong lòng đã hóa thân thành mười tám con người nhỏ hoa chân múa tay vui sướng
“Khụ Hôm nay ta biểu hiện vẫn luôn anh minh thần võ? Phong độ nhẹ nhàng? Nho nhã tiêu sái? Anh tuấn bất phàm đấy chứ hả?”
Trịnh Nguyên khụ một tiếng, quay đầu hỏi gã sai vặt theo ở phía sau, ánh mắt nhìn bọn họ chằm chằm, giống như chỉ cần gã sai vặt nói một chữ không, y sẽ lập tức làm gì đó. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Hai gã sai vặt nghĩ thiếu gia nhà mình hôm nay làm sao thế, hỏi vấn đề gì mà kỳ quái, nhưng dưới ánh mắt sắc như dao kia, bọn họ liền chọn lời dễ nghe mà khen, thời gian đi theo Trịnh Nguyên không ngắn, bọn họ biết phải làm gì
Nghe hai gã sai vặt khẳng định biểu hiện của mình, Trịnh Nguyên cười gật gật đầu, nhưng trong lòng lại không cách nào tự lừa mình dối người. Y sắp phát điên rồi, nghxi trước kia sao mình vẫn luôn biểu hiện quá kém cỏi trước mặt Trương Tiểu Dư cơ chứ Y là anh trai đó, anh trai Anh trai thì phải ổn trọng thành thục, anh minh thần võ, nho nhã phong lưu, quý khí bức người Mà không phải giống như y ngày trước, biểu hiện chẳng hề trầm ổn như núi, mà giống như môt quý công tử ra ngoài du sơn ngoạn thủy, như vậy làm sao khiến em trai ngưỡng mộ cho được? Làm sao đây
Đám người nhỏ trong lòng Trịnh Nguyên mới vừa rồi còn đang cuồng hoan nhảy múa giờ lại hung hăng dậm chân kéo tóc khóc thét.
Thôi, về sau nếu không làm được một người anh khiến em trai kính trọng ngưỡng mộ, vậy làm một người anh chiều em trai lên đến tận trời đi <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Trịnh Nguyên trong lòng an ủi bản thân.
Trịnh Nguyên kêu hai hộ vệ trở lại kinh thành truyền tin, mà y thì mang theo những người còn lại ở Thủy trang, bắt đầu mỗi ngày chạy tới chỗ ở của Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư.
“Nào, nào, bé cưng, bé yêu, mau nhìn chỗ này nè Cái trống bỏi trong tay cậu con chơi thật vui đúng không nào? Cười với cậu con một cái sẽ cho con chơi” Trịnh Nguyên phe phẩy trống bỏi được làm *** xảo trong tay, cười tủm tỉm dụ dỗ bé Nho, nhìn bé Nho mở to mắt nhìn y, cái miệng nhỏ nhắn ê a kêu, cánh tay béo mập giơ về phía y, trong lòng yêu thích miễn bàn, vươn tay muốn xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn kia, lại bị một bàn tay gạt ra.
Quý Hòa nói: “Cái gì mà bé cưng bé yêu, anh có buồn nôn không hả? Còn bắt bé Nho nhà tôi cười với anh một cái? Sao anh không cười cho bé Nho nhà tôi nhìn xem? Con trai, đừng để ý tới người này, cái trống bỏi này vốn là chính là của con, bị cái tên vô sỉ kia cướp lấy đi trêu chọc con, chờ một lát cha sẽ đánh bay người này.”
Bé Nho tuy rằng còn nhỏ, nghe không hiểu cha mình đang nói cái gì, nhưng cũng đã biết nhận thức, nghe được là Quý Hòa đang nói chuyện với mình lập tức cười khanh khách.
Trịnh Nguyên không vui mà nói: “Quý Hòa, nào có người như cậu chứ? Ta là cậu của bé Nho mà, gọi bé là bé cưng bé yêu thì có gì sai? Buồn nôn chỗ nào? Bé Nho cưng ơi, con cười ngọt ngào với cha mình như vậy, cười với cậu một cái đi nào, cậu thương con lắm đó, đừng nói là một cái trống bỏi, cho dù là trống quân cậu cũng lấy về cho con chơi”
“Con tôi thèm cái trống quân làm gì? Nó lại không biết đánh trống quân cũng chẳng đi đánh giặc. Còn có biết đâu anh không phải là cậu nó, đừng có mà gọi bậy.”
“Ta khẳng định Tiểu Dư chính là em trai ta, không sai được” Trịnh Nguyên nói: “Từ nhỏ ta đã thấy đứa em trong nhà không vừa mắt, nghĩ em trai ta sao lại giống như thế cho được. Tiểu Dư lại khác, Tiểu Dư thấy thế nào cũng giống em trai ta. Lại nói, ngộ nhỡ Tiểu Dư không phải em trai ta cũng không sao, qua việc này ta sẽ nhận Tiểu Dư làm em trai Ta đây vẫn là cậu của bé Nho Bé Nho có phải là rất thích cậu hay không? Nào, cười với cậu một cái đi”
Trịnh Nguyên nhìn bé Nho cưới cười với mình, lập tức lắc trống bỏi trong tay, một chút cũng không sợ Quý Hòa gạt tay mình ra, lại thò tay muốn sờ lén khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại.
Trương Tiểu Dư mới vừa đi đun sữa cho Bé Nho trở về, đứng ở ngoài mành cửa nghe Trịnh Nguyên nói, cong khóe miệng mỉm cười, cậu nghĩ nếu Trịnh Nguyên thật đúng là anh mình thì cũng không tồi, có người nhà như vậy là một chuyện hạnh phúc.
Lại nói tới Trịnh gia ở kinh thành, Trịnh Trạch nhận được thư của Trịnh Nguyên, mở ra đọc không khỏi sửng sốt. Phong thư này lại dùng cách viết đặc biệt, một mặt là mực bình thường báo tin bình an, một mặt khác dùng mực nước đặc biệt, chỉ cần hơ lên lửa sẽ hiện ra chữ. Muốn biết mặt kia có phải dùng mực nước hay không tất nhiên là cần tới kí hiệu mà chỉ hai anh em họ mới biết, người khác đoán không ra. Mà loại thư này hai anh em đều không thường viết, lần này sao em trai lại viết cơ chứ? Có thể có chuyện bí mật gì đáng phải dùng tới loại mực này viết thư hay chăng?
Trịnh Trạch vội đuổi hết người ra khỏi phòng, một người trong thư phòng hơ thư lên ngọn nến, chữ viết dần dần hiện ra, hắn ta nhìn kỹ, mày chậm rãi nhăn lại, môi mím chặt, mặt mũi âm trầm, cuối cùng lúc đọc xong thư thì vỗ bàn một cái thật mạnh, nghĩ thật là buồn cười Bọn họ đường đường Quốc công phủ lại bị một bà vú hèn mọn tính kế sao?
Đối với đứa em trai Trịnh Du, Trịnh Trạch cũng không thích, nhưng tính hắn ta trầm ổn, không giống Trịnh Nguyên yêu ghét rạch ròi, tuy rằng ở ngoài mặt không quá thân cận với Trịnh Du, nhưng biểu hiện vẫn giống một người anh cả. Vốn nghĩ gả cậu ta ra ngoài, vè sau chỉ cần không gây sóng gió gì ở nhà chồng, hắn ta liền tẫn hết trách nhiệm anh trai làm chỗ dựa cho Trịnh Du hưởng thụ vinh hoa phú quý ở nhà chồng là được. Nhưng Trịnh Du lại cố tình không theo ý hắn ta, không theo ý người trong nhà, nhất định phải gả vào cái nhà bọn họ không vừa ý, còn vì muốn bọn họ đồng ý thiếu chút nữa đã thành ‘chuyện tốt’ với đối phương, thật sư là khiến hắn ta hết gần sạch kiên nhẫn.
Hiện tại biết Trịnh Du có thể không phải em ruột của mình, mà là tu tú chiếm tổ chim cưu, trong lòng hắn ta không hề có chút khổ sở nào, chỉ còn phẫn nộ cùng đương nhiên. Trịnh Trạch cùng Trịnh Nguyên tuy rằng tính tình khác nhau rất lớn, nhưng lúc này lại có cách nghĩ y hệt Trịnh Nguyên, cũng nghĩ khó trách Trịnh Du không giống người nhà như vậy, thì ra căn bản đâu phải người một nhà
“Cha, ngài đọc phong thư này đi.”
Trịnh Trạch tìm cha mình, giao lá thư cho ông, hắn ta nghĩ chuyện này không thể gạt cha mẹ, bọn họ cũng phiền lòng chuyện của Trịnh Du.
Trịnh Quốc công phu nhân nhìn con trai thái độ nghiêm túc, nói: “Trạch Nhi, mẹ nghe nói Nguyên Nhi cho người truyền tin về, đây là thư của Nguyên Nhi sao? sắc mặt con không dễ nhìn, trong thư me nó nói gì đó? Hay là lại gây họa gì rồi?”
Trịnh Trạch nói: “Mẹ, em nó không gặp rắc rối, nhưng đúng là có việc, đối với nhà mình mà nói không phải họa, nhưng so với họa còn khiến người ta tức giận hơn”
Trịnh Quốc công lúc này đã đọc lướt xong lá thư của con thứ, có chút không dám tin tưởng, lại đọc lại từ đầu một lần, lúc này mới thả lá thư xuống, siết nắm tay, gân xanh trên tay hiện lên, chỉ cần ai hiểu con người ông đều biết, đây là biểu hiện khi Trịnh Quốc công phẫn nộ tới trình độ nhất định.
Trịnh phu nhân vừa thấy mày liễu cũng nhăn lại, muốn nhìn xem có đúng như lời con cả đã nói, nhà bọn họ gặp chuyện, bà cũng không cố kỵ gì nữa, đi qua liền đoạt lấy phong thư trong tay Trịnh Quốc công, cẩn thận đọc, đọc xong cả người cũng như cành liễu mảnh trong gió, không ngừng run rẩy, một bàn tay che miệng lại, đôi mắt hồng hồng.
“Thì ra là thật, Du nhi không phải con của chúng ta Nó thật không phải là con của chúng ta Ta đã sớm nên tin tưởng trực giác của mình, đã sớm nên tin tưởng”
“Phu nhân, bà nói là bà đã sớm cũng có cảm giác nó không phải con của chúng ta?” Trịnh Quốc công hỏi, tuy rằng ông thất vọng với Trịnh Du, cảm thấy mình và phu nhân sao lại sinh ra một đứa con như thế, nhưng chưa từng hoài nghi, không nghĩ tới phu nhân của mình lại hoài nghi.
Trịnh phu nhân gật đầu, nói: “Lúc nó bị ôm về vừa gầy vừa nhỏ, khác rất nhiều với lúc bị ôm đi, lúc ấy chúng ta cho rằng nó bị bệnh nên mới gầy như thế, cho nên cũng không có nghĩ nhiều. Sau nó lại mập mạp khỏe mạnh, lại cho rằng trẻ con lớn lên mỗi ngày mỗi khác. Nhưng nó là do tôi dứt ruột đẻ ra, tôi vẫn cảm thấy hình như có chỗ nào là lạ, nhưng vợ Vĩnh Trung lại luôn ở bên tai tôi nói Trịnh Du chịu bao nhiêu khổ, tôi thương nó nên không để ý tới chút không thích hợp kia nữa Hiện tại ngẫm lại, vợ Vĩnh Trung rõ ràng đã nhìn ra tôi nghi ngờ nên mới diệt bỏ sự hoài nghi của tôi Mụ nô tài chết tiệt”
Trịnh phu nhân nói xong lời cuối cùng che miệng lại, nhịn không được nước mắt lăn dài, nghĩ tới đứa con ruột của mình lưu lạc bên ngoài chịu khổ, mà mình rõ ràng lúc ấy đã cảm thấy không thích hợp, lại còn bị người ta lừa gạt cho qua, tự dưng làm hại con mình ở bên ngoài chịu khổ, bà đau đớn không thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT