Hai người nằm trong vũng máu trên mặt đất là Trương Vũ Lang cùng Trương Trùng Lang của Trương gia, hai người đều là một đao mất mạng, đều bị cắt cổ, chắc là không muốn cho bọn họ hô hoán lên.
Nhìn hai người trợn to mắt vẻ mặt kinh hãi, Quý Hòa lắc lắc đầu, nghĩ đến tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy hai người khi đi vào thế giới này, lúc đó hai người này thật là diễu võ dương oai, tuy rằng sau đó hắn có đánh cho bọn họ một trận, cũng từng nghĩ hai người này mà cứ xấu tính như thế nhất định sẽ không có kết cục tốt, không nghĩ tới kết cục lại thảm như vậy, tức tưởi chết trẻ.
Nhưng Quý Hòa không hề đồng tình, đêm hôm khuya khoắt không ở nhà ngủ, chạy đến thôn trang của hắn, vừa thấy đã biết không có ý gì tử tế
“Hai thằng chó này Nửa đêm nửa hôm tới nơi này làm gì? Liệu có thể nào là bọn cướp do hai đứa nó dẫn tới hay không?” Điền Tiến Đa mới đầu nhìn đến tình cảnh máu me lênh láng như vậy còn sợ, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, sau đó cũng giống như Quý Hòa hoài nghi mục đích mò tới thôn trang của hai tên này, nếu không phải ngại xúi quẩy, trong lòng thật hận không thể đi lên đá cho hai tên kia một đã. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Quý Hòa hỏi Trương Mễ: “Những tên kia có nói chúng với hai người này là một bọn hay không?”
Trương Mễ lắc đầu: “Cậu chủ, tôi vừa nghe bọn họ nói giết người, hỏi giết ở đâu đã chạy tới nói cho cậu, chưa hỏi thêm. Cậu để tôi đi hỏi lại”
Quý Hòa khoát tay, bảo gã đi hỏi.
Điền Đại Cường nói: “Cha đi lấy miếng vải che đi. A Hòa, việc này đến báo quan thôi, bảo Tiến Đa nó đi. Chờ người quan phủ đến thì bảo họ đi Trương gia báo tin. Mặc kệ anh em nhà họ Trương có phải tới cùng bọn cướp hay không thì cũng đều có ý xấu, không phải cướp thì là trộm Với cái thói của Trương gia, mình phải cắn chặt tội danh cho họ ngay từ đầu” <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Điền Đại Cường hiểu rất rõ người Trương gia, không có lý cũng bóp ra được ba phần lý, hiện tại nhà bọn họ lại chết hai người nam đinh, Trương Xung Lang còn là độc đinh của Trương Đại Mã, hương hỏa cứ thế bị đứt, bọn họ không điên mới là lạ Cái nhà đã không nói lý rồi giờ mà lại nổi điên, dù có biết con trai đi ăn trộm mới chết uổng thì cũng sẽ làm ầm lên đòi chỗ tốt, cho nên nhất định phải để cho quan phủ ra mặt, ngay từ đầu phải mạnh tay.
Điền Tiến Đa nói: “Bọn họ còn dám làm ầm lên? Bọn họ dám làm thế xem con có bảo quan phủ bắt họ lại tống vào ngục hay không Cái nhà toàn trộm Chết chỗ nào không chết, chết ngay nhà mình, còn phải bắt bọn họ đưa tiền mình tiêu xúi quẩy ấy”
Điền Đại Cường trừng cậu ta một cái, nhưng vẫn nói: “Nói có lý.”
Điền Tiến Đa cười hề hề.
Quý Hòa nhìn hai người trên đất, nghĩ thầm rằng tuy xúi quẩy, nhưng nếu như có thể thông qua chuyện này dọa đến những kẻ có ý đồ không tốt, cũng coi như trong bất hạnh có một chút may mắn.
Cũng không lâu lắm, Trương Mễ lại chạy về, tức giận mà nói: “Cậu ơi, tôi hỏi ra rồi Những kẻ đó nói không biết hai người kia, chúng còn tưởng là người nhà ta, bắt bọn họ nói xem cậu chủ với Trương phu lang ở nơi nào, hai người này còn chỉ đường cho nữa”
Quý Hòa nhướng mày, nghĩ chết đúng là đáng
Quý Hòa muốn đi báo quan, nhưng cửa thành trong trấn phải đến hừng đông mới mở, chỉ có thể chờ một lát nữa mới đi báo quan. Nhưng hắn vẫn quyết định trước sang thôn Thanh Sơn nói chuyện này cho trưởng thôn một tiếng, nếu chết là bọn cướp thì chẳng nói làm gì, nhưng chết lại là người thôn Thanh Sơn, cứ đi nói trước với trưởng thôn, đến lúc đó có người cùng giúp trấn áp người Trương gia.
Điền Tiến Đa muốn đi, nhưng Điền Đại Cường cản lại, ông quyết định tự mình đi, thuận đường tới nhà Quý Đại Phát nói một tiếng.
Bây giờ, Quý Thanh Quý Lam cùng thím Điền Mộc Mộc đều đến chỗ của Trương Tiểu Dư, mọi người tụ lại với nhau thì thấy an toàn hơn. Con Tôm con Cua như hai ông môn thần canh ngoài cửa. Chúng nó cũng biết tối hôm nay khác với mọi ngày, cho nên cực kì có *** thần, lúc nhìn thấy hai người Quý Hòa cũng không lắc đuôi làm nũng, ngược lại giống như hai thủ vệ trung thành, khiến cho mọ người thấy đáng tin vô cùng.
Điền Tiến Đa vỗ vỗ đầu chúng nó nói: “Hôm nay may mà có mấy con chó này. Hòa Tử, chó này ông nuôi không uổng đâu.”
Quý Hòa mỉm cười, trong lòng cũng cảm thấy như vậy.
Con Tôm con Cua có thể nghe ra là đang khen bọn nó, gâu gâu vài tiếng, lắc đuôi hai cái.
“Bên ngoài không có việc gì chứ? Nghe Tảo Nhi nói đã bắt được hết rồi, hỏi thăm được gì chưa? Cái lũ trời đánh thánh vật Đang ngày lành, tự dưng lại cầm đao đi hại người, sao không để bọn chúng bị chó cắn chết hết đi cho xong” Thím Điền vừa thấy Quý Hòa liền đánh giá một hồi, thấy trên người hắn tuy có dính ít máu nhưng không sao cả, lúc này mới yên tâm. Lại hỏi Điền Tiến Đa là cha cậu ta đi đâu rồi, vừa nghe nói là vào thôn mới yên tâm. Nhưng cũng thấy kỳ quái, hỏi là chuyện này có liên quan gì tới trưởng thôn đâu mà đi báo tin.
Điền Tiến Đa nói: “Mẹ, con nói mẹ đừng sợ nhé. Có người chết trong thôn trang nhà mình, bị bọn cướp chém chết, là người thôn Thanh Sơn.”
Vừa nghe lời này mọi người trong phòng giật cả mình.
“Gì? Chết người?” Thím Điền bị dọa che ngực, “Là người thôn Thanh Sơn? Nhà ai?”
Quý Lam cắn răng nói: “Đêm hôm khuya khoắt nhà người ta còn đang ngủ Bọn họ không có việc gì chạy đến chỗ này là sao? Không phải cùng một giuộc với bọn cướp đấy chứ”
Quý Thanh nói: “Hẳn là không phải, nếu cùng một giuộc, muốn giết cũng phải rời khỏi chỗ này mới giết, nếu không sẽ thành manh mối.”
Quý Hòa nói: “Anh Thanh nói đúng đấy, những kẻ kia cũng nói không phải là đồng bọn.”
Thím Điền sốt ruột hỏi: “Rốt cuộc là người nhà ai?”
Quý Lam hừ nói: “Không phải là người nhà Trương Đại Ngưu chứ? Tên Trương Vũ Lang kia chuyên trị làm mấy thứ này Nhìn anh Hòa Tử sống tốt mà đỏ cả mắt, nhất định là tức quá chịu không nổi chạy tới ăn trộm.”
Điền Tiến Đa nói: “Em đoán đúng rồi, chính là Trương Xung Lang cùng Trương Vũ Lang.”
Thím Điền tức dậm chân, nói: “Hai thằng trời đánh Nhất định là đi ăn trộm rồi Sao lại trùng hợp gặp ngay phải bọn cướp? Thật sự là ông trời muốn mạng Làm người không được xấu xa, nếu cứ an ổn ở nhà ngủ thì làm sao mà mất mạng? Aiz”
Mọi người nghe xong lời này, đều cảm thấy rất đúng, nghĩ nếu không tự đi tìm đường chết, ông trời cũng không thu lưu loát như thế.
Quý Hòa an ủi Trương Tiểu Dư, thấy trận kinh hách này cũng không ảnh hưởng gì tới cậu, lại sờ sờ bụng cậu, trong lòng nghĩ chờ đứa bé này sinh ra, mặc kệ là nam hay nữ hay song nhi cũng phải dạy nó ít võ phòng thân. Nếu không gặp được chuyện nguy hiểm như vậy thì biết làm sao? Quả thực không thể tưởng tượng nếu hôm nay hắn bất tài, lại không có con Tôm con Cua thì sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Rất nhanh Điền Đại Cường đã dẫn Lâm Vĩnh Tân cùng Quý Đại Phát Trương thị tới đây, đi theo còn có ông hai Quý. Lâm Vĩnh Tân cảm thấy việc này vẫn nên gọi nhiều người, cho nên ngay cả ông hai Quý cũng gọi tới, những người khác thì không gọi. Bốn người đều bị dọa sợ, đi hết đoạn đường mới trấn tĩnh lại. Nhưng chờ đến khi nhìn thấy cả phòng toàn kẻ xấu cùng với Trương Xung Lang Trương Vũ Lang nằm trên mặt đất, Lâm Vĩnh Tân cùng ông hai Quý thấy quáng cả mắt.
“Tự làm tự chịu Tự làm tự chịu” Ông hai Quý hung hăng dậm chân, lớn tiếng mà mắng.
Lâm Vĩnh Tân không rên một tiếng, chau mày, nghĩ thôn mình lúc này thật sự sẽ phải nổi danh, đáng tiếc, không phải danh tốt gì
Tính toán thời gian, Điền Tiến Đa mang theo Trương Cốc cùng vào thị trấn báo án.
Có một vụ án tử lớn như vậy, người huyện nha cũng không chậm trễ, lập tức liền có bộ đầu mang người đến.
Bộ đầu là một người trung niên tầm bốn mươi tuổi, họ Chu, nhìn rất hung, nhưng Quý Hòa lại cảm thấy ánh mắt người này rất chính trực. Mà đi theo người này còn có bốn năm bộ khoái, trong đó một người chính là Giản Hổ.
Giản Hổ trên mặt không lộ vẻ gì, trong lòng lại có chút xấu hổ, dù sao trước kia gã ta cùng Trương Tiểu Dư từng có qua lại như vậy, mà hiện tại Quý Hòa là tướng công của Trương Tiểu Dư, đây là nhà Quý Hòa. Nhìn thôn trang này rộng lớn thanh u, nhìn Quý Hòa được người ta gọi là cậu chủ, nhìn ánh mắt Điền gia Quý gia nhìn mình, Giản Hổ trong lòng thở dài.
Giản Hổ đã cùng Vương Kiều Nhi thành thân, nhưng ngày sống cũng không thư thái. Vương Kiều Nhi tính tình mạnh mẽ, thật sự không phải loại hình Giản Hổ thích, nếu không phải vì tiền đồ, Giản Hổ còn lâu mới lấy một cô gái như vậy. Tuy rằng hiện tại Vương Kiều Nhi trong lòng có gã ta, nhưng cái tính ngang ngạch ương bướng không đổi được, Giản Hổ chỉ có thể chịu đựng, muốn tìm được chút vui sướng từ tiền đồ cho cân bằng, nhưng rồi lại bị Quý Tiếu đả kích.
Giản Hổ thật sự không nghĩ tới Quý Tiếu cư nhiên có thể thành tiểu thị của Vương chủ bạc, còn được sủng ái như vậy nữa, gã ta không được lên làm bộ đầu chính là bởi vì Quý Tiếu ở giữa làm khó dễ. Đây là Quý Tiếu chính miệng thừa nhận. Lúc ấy ánh mắt Quý Tiếu nhìn gã ta như muốn lột da gã ra vậy. Gã ta giận lắm, nghĩ không thích Quý Tiếu, không lấy Quý Tiếu quả nhiên là đúng, một song nhi như vậy sao gã ta thích cho nổi? Gã ta tự nhận chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Quý Tiếu, cho tới bây giờ gã vẫn chưa bao giờ nói thích Quý Tiếu, là Quý Tiếu vẫn luôn quấn lấy, cuối cùng gã ta cưới người khác, y lại hận, loại người gì không biết
So với Quý Tiếu, Trương Tiểu Dư quả thực quá dịu dàng.
Có lẽ có gặp khó mới nhớ tới chỗ tốt của một người, Giản Hổ cưới cô vợ y như con cọp mẹ, lại bị một song nhi như lang sói đuổi theo cắn, gã ta mới biết Trương Tiểu Dư tốt. Tuy rằng không hối hận chuyện từ hôn, nhưng cũng nghĩ nếu như mình cùng sống với một người như vậy, sẽ càng thoải mái đi.
Nhưng Giản Hổ cũng biết hiện tại nghĩ mấy thứ này chỉ vô dụng, gã ta không có khả năng buông tha mọi thứ mà cùng Trương Tiểu Dư một chỗ, mà Trương Tiểu Dư cũng có Quý Hòa. Hiện tại Quý Hòa có thể cho Trương Tiểu Dư mọi thứ, Trương Tiểu Dư ăn mặc không lo có người hầu hạ, coi như là trong họa có phúc.
Quý Hòa coi Giản Hổ như không khí, hắn không thích Giản Hổ. Kỳ thật Giản Hổ không muốn kết hôn với Trương Tiểu Dư cũng không có gì sai, nhưng sai là chọn nhầm phương pháp, rõ ràng có thể chọn cách ít tổn thương đến Trương Tiểu Dư nhất, những gã ta lại dùng cách mang đến thương tổn cao nhất, chỉ vì bản thân gã ta không cần đeo danh xấu trên lưng, ích kỷ như vậy khiến cho người ta chán ghét. Huống chi người Giản Hổ thương tổn còn là Tiểu Dư, là phu lang của hắn, là người hắn yêu nhất
Giản Hổ cũng không muốn đối mặt với Quý Hòa, kỳ thật với cái tính luồn cúi của gã ta, nếu không phải vì thân phận xấu hổ, lấy thân phận hiện tại của Quý Hòa, gã ta nhất định phải bắt chuyện làm quen một chặp. Hiện tại chỉ có thể buông tha, trong lòng Giản Hổ thực lẫn lộn đủ thứ vị.
Ngược lại Lâm Vĩnh Tân cùng ông hai Quý qua nói với Giản Hổ mấy câu, bảo cậu ta nhất định phải tra rõ chuyện này, không cần để lại mối họa cho thôn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT