Một nhà Trương Đại Ngưu đã sớm nghe được tin tức này, ngay lúc bọn Điền Tiến Đa Quý Lam cãi tay đôi với Phùng thị.
Điền Tiến Đa đã sớm phát hiện Trương Đại Ngưu đứng ở sau đám người, nếu không cũng sẽ không sảng khoái như vậy mà về Thủy trang.
Không khí Trương gia còn kém hơn nhà Quý Đại Tài, ít nhất mức sống của nhà Quý Đại Tài đang thẳng tắp bay lên, mà nhà Trương Đại Ngưu lại như rơi xuống đáy vực. Loại biến hóa này lại bắt đầu ngay sau lúc Trương Tiểu Dư rời đi, khiến cho bọn họ vừa tức vừa hận Trương Tiểu Dư, hiện tại Trương Tiểu Dư hoài thai, loại việc vui này vào tai bọn họ chẳng hề sung sướng, ai cũng đều nguyền rủa Trương Tiểu Dư sảy cái thai này
Tưởng Hồng Liên ở trong phòng gào khóc, cô ta nghĩ lại đứa con vô duyên với mình kia, nghĩ đến Trương Tiểu Dư một đứa song nhi cũng sắp có con, một người phụ nữ như cô ta lại không sinh nổi, trái tim cô ta như bị ném vào trong dầu sôi, vừa tức Trương Tiểu Dư mệnh tốt, vừa hận Quý Hòa lúc trước kéo Trương Tiểu Dư đi mất, càng hận Vu Hòe Hoa làm hại cô ta mất con, còn oán cả cái nhà họ Trương này thật đáng thất vọng, càng ngày càng đi xuống, ngay cả nhà Quý Đại Tài cũng không sánh bằng. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Trương Lệ Nương nghe phiền lòng, nói: “Đừng khóc Khóc có ích lợi gì? Bực bội phát phiền”
Tưởng Hồng Liên lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào Trương Lệ Nương nói: “Tao khóc phần tao, mắc mớ gì tới mày? Mày đâu phải khóc, mày có bản lĩnh thì gả vào nhà giàu đi Mày xem nhìn, nhìn xem, Quý Tú Nhi nhà người ta gả cho Giang đại thiếu gia, hiện tại giúp người nhà sống tốt, một thằng anh thì đi giúp Giang đại thiếu gia quản đất vườn, một thằng thì lên trấn trên làm trướng phòng, hiện tại trong thôn có ai là không khen nó có bản lĩnh đâu? Mày cũng là con gái con lứa, trước kia còn tưởng là hơn người ta, nói người ta không dịu dàng nho nhã bằng mày, nhưng người ta hiện tại hơn mày nhiều lắm So với Quý Tú Nhi không bằng, ngay cả so với một song nhi cũng chẳng đáng Trương Tiểu Dư theo Quý Hòa, hiện tại cuộc sống như thần tiên kia kìa Quý Tiếu còn đi làm tiểu thị cho Vương chủ bạc Mày thì sao? Ngay cả Quý Tuấn cũng không thu được vào tay Còn có mặt mũi nói tao sao Mày tự lo cho cái thân mày đi Con của mẹ ơi, cô mày giờ đến khóc một tiếng cũng không cho mẹ làm, đứa con đáng thương số khổ của mẹ…”
Trương Lệ Nương bị Tưởng Hồng Liên chửi cho một tràng như tát nước vào mặt, mặt hết đỏ lại trắng, đỏ vành mắt, nước mắt đảo vòng quanh.
Vu Hòe Hoa nói với Trương Văn Lang: “Thằng cả, mày kéo ngay con vợ mày về phòng đi Cái nhà này bị nó khóc cho xúi quẩy” <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Trương Văn Lang đi kéo Tưởng Hồng Liên.
Tưởng Hồng Liên nhìn Vu Hòe Hoa khóc ròng nói: “Nếu không phải tại bà thì sao tôi lại thành cái dạng này? Văn Lang, con mình đó, cứ như vậy liền mất đi”
Vu Hòe Hoa cả giận: “Mày náo loạn đủ chưa? Nếu không mày đừng trách tao, tiễn mày cất bước Nhà tao có cái đứa con dâu như mày thì sao mà khá lên được Mày làm dâu con thì vốn phải đặt mẹ chồng lên trước, chẳng nhẽ mày lại muốn tao chết quách lúc đấy đi cho xong đấy phỏng? Văn Lang, mày nhìn vợ mày đi, không biết dạy vợ à”
Trương Văn Lang nhíu mày nói: “Đi, về phòng trước đi”
Tưởng Hồng Liên thấy tất cả mọi người trừng mình, thấy tốt liền thu, trở về phòng, một mình ngồi trên kháng, lau khô nước mắt, oán hận mà nói: “Làm hại tao mất con, chúng mày thì lại như không, đừng cho là tao không biết về sau chúng mày khẳng định sẽ ghét bỏ tao Dám làm thế vào tao, tao sẽ không cho đứa nào sống yên đâu”
“Mẹ, đừng giận Hồng Liên nữa, rồi cô ấy sẽ tốt hơn thôi.” Trương Văn Lang đối Vu Hòe Hoa nói, trong lòng hắn kỳ thật cũng oán hận mẹ mình khiến gã mất đi đứa con, nhưng gã nhịn được, lại nói với Trương Lệ Nương: “Lệ Nương, em cũng đừng trách chị dâu.”
Trương Lệ Nương nói: “Trách chị ta thì được cái gì?”
Lúc này vợ thầy thuốc Hoa đến, Trương Lệ Nương muốn rời đi, nhưng bị kéo tay lại, chỉ có thể ngồi ở chỗ kia nghe bọn họ nói chuyện phiếm.
Vợ thầy thuốc Hoa hỏi bọn họ đã biết Trương Tiểu Dư có thai hay chưa, lời nói trong trong ngoài ngoài đều bóng gió là Trương Tiểu Dư có phúc, nhà bọn họ cắt đứt với Trương Tiểu Dư thật sự là đáng tiếc, cái vẻ vui sướng khi người gặp họa khiến người Trương gia thực phiền, Vu Hòe Hoa nói thẳng là thấy mệt, ý định đuổi khéo thím ta đi.
“Chị đừng mệt chứ, em nói với chị chuyện hôn nhân của Lệ Nương là chị hết mệt liền”
Trương Lệ Nương vừa nghe lời này liền nhíu mày, vốn còn định chạy, nhưng không đi nữa, tuy rằng biết mẹ mình sẽ không đáp ứng, nhưng vẫn muốn chính tai nghe thấy.
“Em định nói đến thằng cháu ngoại em ấy, nhà nó càng ngày càng sống tốt, sắp chuyển lên nhà ngói lớn rồi Cháu em đến giờ vẫn chưa lấy vợ, vẫn mãi nhớ thương Lệ Nương nhà chị, mọi người ngẫm lại xem? Lệ Nương nếu mà gả qua khẳng định sẽ không chịu chút khổ nào”
“Chàng trai tốt như thế còn sợ không tìm được vợ sao, bảo nó nhanh tìm cô gái khác đi, Lệ Nương nhà tôi coi như thôi”
Vu Hòe Hoa cự tuyệt, nói giỡn, hiện giờ mụ chỉ trông vào đứa con gái này, không thấy cái nhà Quý Đại Tài kia chỉ dựa vào đứa con gái gả vào nhà giàu mà phất lên đó sao, giờ thì sống thật là tốt Con gái mụ không thể kém hơn Quý Tú Nhi kia được, khẳng định cũng có thể gả được vào nhà tốt Cho dù thật sự không được, còn có thể gả cho kẻ có tiền làm thiếp cơ mà, giống như Quý Tiếu kia vậy, cũng đủ vinh quang Tóm lại, dù sao cũng chẳng đến phiên một thằng nông dân, cái gì mà nhà mái ngói to, giỏi lắm sao? So ra còn kém một sợi lông trên con trâu gia sản của Giang đại thiếu gia Vương chủ bạc ăn một bữa cơm cùng đủ xây mấy gian nhà như thế rồi
“Mọi người ngẫm lại đi, cứ lấy mấy chuyện cả năm này nhà chị gặp phải, Lệ Nương cũng khó mà gả vào nhà người tốt, nếu phải đi làm thiếp cho người ta, nói không chừng lại bị đuổi ra khỏi cửa lúc nào đấy hoặc là bị giết chết ấy chứ Còn không bằng gả cho nhà khá giả làm vợ cả, tốt hơn bao nhiêu? Lệ Nương, cháu nói có phải hay không?” vợ thầy thuốc Hoa thấy Trương Lệ Nương không đi, còn tưởng cô ta đang ngẫm nghĩ, chắc muốn nhanh lấy chồng rồi, cho nên vui tươi hớn hở hỏi cô ta, nghĩ chỉ cần cô ta gật đầu, hết thảy liền dễ làm.
“Thà một phút huy hoàng rồi vụt tắt, còn hơn le lói suốt trăm năm” (= thực ra dịch sát là ‘thà yên lặng làm lông đuôi chim phượng, quyết k làm đầu gà
Trương Lệ Nương nói một câu nói kia, xoay người đi về phòng mình, tức đến độ ném bay cái chén bên tay, lại nhịn được, bà nghĩ tưởng tôi đây không gả đi được thật sao, thứ vớ vẩn gì cũng đưa cho được, thật cho rằng cô ta không biết thằng cháu ngoại của vợ thầy thuốc Hoa là dạng gì sao Nhà ngoại của mẹ cô ta ở ngay cái thôn đấy Mẹ cô ta thật vất vả mới gả ra khỏi cái thôn kia, còn định gả cô ta về đấy sao? Mơ đi
Tức một trận, Trương Lệ Nương lại nghĩ nhà mình càng ngày càng chẳng ra sao, mình nhất định phải nhanh chóng thoát khỏi. Cô ta vẫn muốn gả cho Quý Tuấn, Quý Tuấn sang năm sẽ tham gia khoa cử, nếu đỗ tú tài, mình càng thêm không có cơ hội Cô ta nhất định phải nắm chặt thời gian
Vợ thầy thuốc Hoa hầm hừ bỏ đi, nghĩ thầm rằng chờ xem, tưởng mình gả được cao sang lắm đấy? Đừng tưởng rằng bà ta không rõ ràng tâm tư của Trương Lệ Nương, chỉ sợ đến lúc đó phải mất mặt xấu hổ
Vợ thầy thuốc Hoa trong cơn tức giận đã nghĩ phải làm sao để đi cảnh tỉnh gia đình Quý Tuấn.
Quý Đại Phát nhìn thấy Quý Hòa liền hung hăng vỗ vai hắn, cười ha ha nói: “Được lắm thằng nhóc Thật không chịu thua kém”
Quý Thanh cười cũng tươi hơn thường ngày một ít, một sinh mệnh mới đến luôn khiến người ta vui sướng, nhất là khi đứa em họ này của anh rốt cục phải làm cha, anh thậm chí có loại cảm giác hả giận, nếu để cho Quý Hòa biết khẳng định sẽ càng thêm dở khóc dở cười, loại tâm tình này của Quý Thanh rõ ràng là tâm tình của người làm cha làm mẹ nhìn thấy con mình rốt cuộc thành gia
“Về sau phải càng thêm ổn trọng tiến tới, chăm lo cho Tiểu Dư, chăm lo cho cháu anh.”
“Đây là tự nhiên, anh Thanh, anh đừng có mà hâm mộ em nha.”
Quý Hòa cười nói, hắn bây giờ là chuẩn-phụ thân (chuẩn trong quân hàm nghĩa là gần lên chức đó, như chuẩn tướng, trong lòng vui rạo rực, đối với mấy người ngay cả thành thân còn chưa có tự nhiên thấy đắc ý dào dạt.
Quý Thanh vươn tay gõ lên đầu hắn một cái.
Quý Đại Phát cũng gõ đầu Quý Hòa, nói: “Thằng nhóc thối, còn đắc ý nữa thì mỗi ngày bác sẽ tới tranh ôm con mày”
“Ôi, cháu không đắc ý, bác cả đừng nhẫn tâm như vậy nha” Quý Hòa vội vàng xin khoan dung, hắn vừa nghĩ về sau bé cưng mềm mềm nhà mình sẽ bị người khác cướp ôm, hắn muốn ôm còn phải giương mắt nhìn, hàm răng liền ê ẩm, nghĩ loại tình huống này nhất định không thể xảy ra
Điền Đại Cường cười nói: “Đứa nhỏ này, sắp làm cha rồi còn không đứng đắn lên.”
Điền Tiến Đa nói: “Hòa Tử như vậy rất tốt mà, ở trước mặt chúng ta mới như thế thôi, với người ngoài thì khác hẳn, cậu ta ở bên ngoài không như vậy đâu, có uy lắm nhá.”
Điền Tiến Đa nói xong bắt chước lại điệu bộ lời nói Quý Hòa với người ngoài, chọc Quý Đại Phát cùng Điền Đại Cường cười không ngừng, nói cậu ta học không giống.
Thím Điền đang cùng Trương thị ở trogn phòng bếp, nghe tiếng cười của Điền Tiến Đa, lắc đầu nói: “Cái thằng Tiến Đa này, không ổn trọng bằng A Hòa, cũng không biết lúc nào nó mới được lên làm cha đây, nếu thành thân rồi lên làm cha khẳng định cũng đứng đắn lên.”
Trương thị cười nói: “Thằng bé Tiến Đa này rất tốt, trong thôn này cũng coi như có tiếng, về sau đứa con gái nào gả được cho nó là có phúc.”
Thím Điền giật mình, nói: “Chị cũng biết Tiến Đa xảy ra cái chuyện kia, em đã định cho nó lấy một người tốt sống cả đời, con gái hay song nhi miễn tốt tính tốt nết là được”
Trong lòng Trương thị cũng rất vừa ý Điền Tiến Đa, vừa nghe thím Điền nói như vậy, cũng thấy mừng.
Thím Điền mắt thấy Quý Hòa sắp phải làm cha, trong lòng cũng sốt ruột, cảm thấy Trương thị cũng ưng con mình, lập tức liền hỏi Điền Tiến Đa có vừa ý Quý Lam không, nói định cưới Quý Lam về làm phu lang cho cậu ta. Bà cảm thấy con mình nhất định là thích Quý Lam, nếu không sao cứ chịu khó chạy ra ngoài như ngựa vía thế? Có một lần bà nhìn thấy Quý Lam đang đi về từ hướng con trai đã đi đến, không cần đoán, con trai mình đi tìm Quý Lam
“Mẹ ơi Mẹ đừng dắt mối lung tung Bảo con lấy A Lam á? Mẹ muốn mạng của con đấy à”
Điền Tiến Đa vừa nghe mẹ nói liền sợ hãi nhảy dựng lên, trực tiếp nhảy từ trên kháng xuống dưới đất.
Thím Điền nói: “Mày không thích Quý Lam? Sao mày cứ ra ngoài tìm Quý Lam làm gì? Tao thấy hết rồi con ạ Mày đừng hòng chống chế Tao nói cho mà biết, mẹ mày rất ưng Quý Lam.”
Điền Tiến Đa nói: “Mẹ ơi, A Lam rất tốt, nhưng con coi người ta là em trai Con có người mình thích Con thích Mộc Mộc”
“Mày thích Mộc Mộc?”
Thím Điền trừng lớn mắt, cũng không phải bà không thích Mộc Mộc, chỉ là không nghĩ tới Điền Tiến Đa sẽ thích Mộc Mộc, dù sao thì Mộc Mộc cũng lớn lên cao lớn y như con mình, hơn nữa tính tình rất hay ngượng ngùng, không nghĩ tới tính tình như thằng con mình lại đi thích Mộc Mộc.
Điền Tiến Đa vừa thấy không giải thích không xong, liền nói lúc trước gặp chuyện của Đào Hồng, tâm tình rất không tốt, sau đó liền đặt hết tâm tư lên chuyện chăm nho, lúc ấy Mộc Mộc cũng được thuê tới trồng nho, rồi lại hái nho, làm rượu nho, cơ hội gặp mặt nhiều, chậm rãi liền thích Mộc Mộc.
“Thằng nhóc thối Không nói sớm”
Thím Điền hung hăng đánh con trai mình một cái, bà ngược lại thấy vui vì con trai có người mình thích, tuy rằng ngoại hình của Mộc Mộc bà không ưng lắm, nhưng chỉ cần con trai thích là được, hơn nữa bà cảm thấy tính tình Mộc Mộc không tồi, về sau khẳng định dễ ở chung, so ra thì còn hợp với Điền Tiến Đa hơn là Quý Lam tình tình mạnh mẽ. Nhưng mà bên Trương thị nên ăn nói ra sao đây? Tuy rằng không làm rõ, nhưng là quả thật đôi bên đều hiểu ý nhau Nếu để con trai đi tìm người khác, với tính của Trương thị hẳn sẽ không để ý nhưng bà lại thấy xấu hổ
Điền Tiến Đa nghe xong mẹ mình phiền não, xoa chỗ bị đánh, nói: “Mẹ, mẹ không cần lo lắng, Quý Lam còn lâu mới muốn ở cùng con, cả đời không lấy ai thì cậu ta cũng không ở bên con. Nếu nhìn trúng con thì đã từ sớm rồi, còn cần hai người dắt mối hay sao? Hơn nữa, con nói cho mẹ biết, sớm đã cói người coi trọng Quý Lam, chờ con đi chỉ điểm cho người ta, người nọ khẳng định sẽ hỏa tốc đến nhà bác cả Quý cầu hôn, đến lúc đó mẹ cũng chẳng cần xấu hổ.”
Thím Điền hỏi: “Là ai thế?”
Điền Tiến Đa cười nói: “Bí mật không thể bật mí”
Thím Điền lại hung hăng đánh Điền Tiến Đa một cái, Điền Tiến Đa ngao một tiếng kêu ầm lên, nhưng rồi lại cười, bởi vì thím Điền sau đó nói là muốn tới Mộc gia cầu hôn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT