Long Thiên Tài cầm bánh bao nóng hầm hập, liếc bên này, liếc bên kia, cúi đầu cắn một miếng: “Ừm, thơm quá.” Vô tâm vô phế như thể chuyện mấy người kia đang nói không có quan hệ gì với hắn.

Hắn thức dậy rất sớm, lặng lẽ làm tạp vụ dưới những ánh mắt sỗ sàng càng ngày càng nhiều, lần thứ hai cảm thấy so với bọn họ, mặt than tự chủ tốt hơn nhiều lắm. Hắn khổ cực chờ tới lúc dùng điểm tâm, sung sướng chạy tới chủ trướng. Nguyên nhân mọi người dám nhìn không dám sờ là ở đây, tuy hắn là tạp vụ, nhưng lại dùng bữa với đại vương.

Hắn đang ăn vui vẻ, thì đột nhiên có sáu người tiến vào. Mấy người phía sau đều là hộ vệ, đứng trước là hai người trong đó có Vân Nhàn, người còn lại chính là kẻ vừa hào sảng vừa nặng nghĩa khí trong miệng Vân Nhàn, đại vương tộc Thiên Lang. Sắc mặt người này hơi tái, nghe Vân Nhàn nói hắn và Ô Nhĩ đều bị thương, xem ra không phải là giả.

Bọn họ tới nơi này mục đích chính là hỏi đại vương mượn một người, tên là Vi Tiểu Bảo.

Đại vương tộc Đột Chân Đa Cát nhìn Vân Nhàn: “Là ý của quân sư?”

Vân Nhàn thẳng thắn thừa nhận: “Đêm qua ta đã hỏi kỹ rồi, ta thấy rất có khả năng ông chủ của Tiểu Bảo biết nơi ở của bạn ta, nhưng ta lại không quen thuộc nơi đó, muốn để hắn đưa ta đi.”

Đa Cát cười nhạt: “Bạn chơi từ thuở nhỏ mà còn nhớ rõ không quên như vậy, nhất định phải đi cứu người, lại còn đang trong loại thời gian này. Giờ bản vương mới biết thì ra quân sư là người nặng tình cảm như vậy.”

Ngữ khí châm chọc của gã cực kỳ rõ ràng, Vân Nhàn mặc kệ không thèm để ý, nhẹ giọng nói: “Hắn đã cứu mạng ta.”

Đa Cát không khỏi ngẩn ra, lại nghe Vân Nhàn tiếp tục nói: “Tuy rằng ta hại nhiều người, nhưng ai đối tốt với ta ta đều nhớ kỹ. Số ta khổ từ nhỏ, y là người đầu tiên đối xử tốt với ta…”

Long Thiên Tài nghe cậu dùng giọng điệu thoáng thương cảm nhẹ nhàng kể lại chuyện cũ, chỉ cảm thấy người này còn giảo hoạt hơn cả hắn. Hắn giả vờ cảm động lau nước mắt không tồn tại, cúi đầu cắn một miếng bánh bao, lấy sức mà hóng chuyện. Ánh mắt lơ đãng nhìn quanh, đúng lúc thấy đại vương tộc Thiên Lang vẻ mặt thương tiếc nhìn Vân Nhàn, miếng bánh vừa nuốt xuống suýt nữa phun ra.

“…” Hắn âm thầm nhai nhai, cúi đầu nhìn nửa cái bánh bao đang ăn dở, trầm mặc một chút lại tiếp tục ăn. Lãng phí lương thực thật đáng xấu hổ.

Vân Nhàn nhìn Đa Cát: “Hiện tại đại chiến đang hết sức căng thẳng, đợi chúng ta đánh xong, người ở đó có lẽ đã dời đi hết rồi. Ta chỉ đi một ngày, cũng chỉ cố chấp một lần, nếu lần này đi không có kết quả thì đó là ý trời, xin đại vương thành toàn.”

Đã nói đến nước này, Đa Cát ngăn cản thì cũng không tốt lắm. Gã nhìn Long Thiên Tài, thấy người sau hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn Vân Nhàn, lông mày liền hơi giật giật: “Tiểu Bảo…”

Long Thiên Tài hoàn hồn, biết đây là lúc mình thể hiện thái độ, liền đứng dậy tiến lên cầm tay Vân Nhàn, nức nở nói: “Có được người bạn như ngươi chính là phúc khí của Sở Lưu Hương, đừng nói gì nữa, ta đi cùng ngươi. Không ai biết cảm giác ở nơi đó hơn ta, chính là sống không bằng chết.”

Vân Nhàn cảm động cầm lại tay hắn: “Thật sự cảm ơn ngươi, Tiểu Bảo.” Cậu nhìn thẳng vào mắt hắn —- ngươi có cần diễn khoa trương như vậy không?

“Không cần cảm ơn, mọi người đều là người chịu khổ.” Long Thiên Tài nhìn lại cậu — ta như vậy đều do ngươi hết.

Đa Cát híp mắt suy nghĩ một lát, hỏi: “Không biết quân sư định mang theo mấy người?”

“Chỉ mang theo một hộ vệ, nhiều người đi theo cũng không tốt.”

“Không được!” Đa Cát còn chưa mở miệng, đại vương tộc Thiên Lang đã lên tiếng phản đối. Vân Nhàn chỉ có thể kiên trì khuyên nhủ, Long Thiên Tài ngơ ngác đứng ở một bên, khóe mắt nhìn nửa cái bánh bao trên bàn, thầm nghĩ hiện tại nếu mình tiếp tục ăn cơm… hình như không được thích hợp lắm nhỉ?

Đang hết sức tự hỏi, Vân Nhàn đã thành công thuyết phục người nọ, nhưng Đa Cát lại đứng dậy nói: “Như vậy đi, bản vương đi cùng các ngươi.”

Mọi người đều kinh ngạc, vốn định khuyên nhủ, Đa Cát đã khoát tay: “Quyết định như thế, các ngươi không cần lo lắng, bản vương cũng chỉ mang theo một hộ vệ, buổi trưa chúng ta xuất phát, đi ngựa đến gần biên quan, chạng vạng thì đi bộ tới đó, đến đêm đi tìm lão bản kia, quá nửa đêm là có thể trở về.”

Long Thiên Tài nghe mà líu lưỡi, thầm nghĩ quả nhiên giống như dự liệu của Vân Nhàn. Lần trước Đa Cát và Vân Nhàn cùng đi kiểm tra ở biên quan, Đa Cát chưa ra tay được. Hôm nay rời đi, giữa đường có thể có chuyện xảy ra, Đa Cát sẽ nhân cơ hội này bắt Vân Nhàn giao cho người Cổ Thục, sau đó tìm một lý do tùy tiện ứng phó tộc Thiên Lang. Còn người chứng kiến mọi việc là hắn, hơn phân nửa sẽ bị giết người diệt khẩu.

Vân Nhàn cười nhạt trong lòng, trên mặt nói: “Như vậy… tất cả đều nghe theo sắp xếp của đại vương.”

Đa Cát gật đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn Long Thiên Tài một chút. Gã rất thích đôi mắt của người này, nhưng không đến mức không thể không có. Hi sinh một người có thể đạt được hiệp nghị với Cổ Thục, tiện đà thống nhất Bắc Mạc, so sánh thì đương nhiên vế sau có lợi hơn.

Long Thiên Tài bị gã nhìn mà sợ hãi, còn chưa kịp có phản ứng gì lại trông thấy một người. Người này mặc quần áo có vẻ tùy ý, ngực mở rộng ra, bụng được quấn vải xung quanh, có thấm ra chút máu, đích thị là Ô Nhĩ.

Gã nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng hạ mắt nhìn Vân Nhàn: “Nghe nói sáng sớm các ngươi đã tụ tập, đang thương lượng gì thế?”

“Không có chuyện gì lớn.” Đại vương tộc Thiên Lang ngăn lại tầm mắt của gã, tóm tắt lại chuyện vừa nãy.

“Ồ?” Ô Nhĩ đi về phía trước hai bước, đến bên cạnh Vân Nhàn, “Quân sư muốn đích thân đi?”

Vân Nhàn gật đầu.

“Vậy ngươi cẩn thận một chút,” Ô Nhĩ thấp giọng cười: “Mạng ngươi còn quý hơn ngàn vàng, nghe lời người khác, không bằng tin lời bản vương.”

Vân Nhàn kéo dãn khoảng cách: “Ta sẽ cẩn thận, đa tạ đại vương đã quan tâm.”

Long Thiên Tài nhìn ba người này, đại vương tộc Thiên Lang vẻ ngoài lỗi lạc, Ô Nhĩ tự cao tự đại, ánh mắt nhìn Vân Nhàn sỗ sàng không thèm che dấu, mà Đa Cát thì âm trầm cẩn thận, từ trận đánh lần trước hai đại vương kia đều bị thương mà gã lông tóc không hao tổn gì cũng có thể nhìn ra người này không đơn giản. Vân Nhàn nói rất đúng, nếu có thể nhân cơ hội đem mấy người này bắt giữ thì không thể nào tốt hơn được nữa.

Mấy người đều tự chuẩn bị, buổi trưa bắt đầu xuất phát từ quân doanh. Long Thiên Tài không biết cưỡi ngựa, Vân Nhàn thì ngại cưỡi ngựa mệt mỏi, muốn ngồi xe ngựa xa hoa lần trước. Tất nhiên là Long Thiên Tài ngồi cùng, không khỏi khen: “Ngươi cũng biết hưởng thụ đó.”

“Tất nhiên rồi, vất vả lắm mới được hưởng thụ, sao ta có thể bạc đãi mình.”

“Vất vả? Trước đây ở Cổ Thục ngươi thảm lắm à? Ừm, lúc mới đầu ta cũng rất thảm,” Long Thiên Tài quan sát cậu. “Nhìn ngươi da mềm thịt non, không thiếu cái tay cái chân nào, chắc sau đó cũng đến nỗi nào, đúng không?”

Khóe miệng Vân Nhàn giật giật: “Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.”

Long Thiên Tài sờ sờ cằm: “Chẳng lẽ ngươi từng bị người ta bao?”

“… Câm miệng.”

Giọng hai người rất nhỏ, tất nhiên Đa Cát không nghe thấy được. Rất nhanh bọn họ đã đến biên quan, bắt đầu đi bộ về phía Thánh Hoa. Hiện tại Vân Nhàn và Long Thiên Tài không sợ Đa Cát ra tay, gã không phải người ngu ngốc, nên sẽ lựa chọn thời điểm *** thần mọi người thư giãn trên đường về mà hành động. Mà quả nhiên Đa Cát như bọn họ dự đoán, cả đoạn đường đều âm thầm quan sát địa hình, chọn xong địa điểm ra tay.

Vì vậy trong lúc mỗi người một suy tính, khi mà mặt trời chìm xuống đường chân trời, cả người Long Thiên Tài phải dựa vào Vân Nhàn, mệt đến không muốn động một ngón tay, hắn ai oán nói: “Ăn cơm trước đi… A, đây là quán rượu có đồ ăn ngon nhất ở đây đó.”

Nghe thấy hắn nhắc nhở, mọi người cũng cảm thấy đói bụng. Tuy rằng họ đều thay quần áo của Thánh Hoa, nhưng hình dạng tục tằng cũng khá gây chú ý, nên để tránh phiền phức họ liền thuê phòng riêng, tránh lộ ra khẩu âm khác biệt. Người lớn lên từ nhỏ ở đây, Vi Tiểu Bảo, trở thành kẻ làm chủ mọi việc. Hắn nhìn tiểu nhị dẫn bọn họ vào, lấy một túi tiền đưa qua: “Này, trước mang lên một bình trà ngon, sau đó bưng lên mấy món ngon của quán các ngươi.”

“Dạ, vâng.” Tiểu nhị đưa tay nhận lấy, nhưng trong giây lát tiếp được lại thấy tay đối phương ngừng một chút, liền ngẩng đầu, thoáng chốc đối diện với đôi mắt người nào đó.

Long Thiên Tài đứng ở cửa phòng, quay lưng lại mọi người, con mắt chớp chớp, mỉm cười với tiểu nhị, rồi mới buông tay ra ngồi vào ghế. Tiểu nhị kia đóng cửa cung kính rời đi, xoay người mở túi tiền, phát hiện bên trong có một gói thuốc mê đúng như dự đoán, khóe miệng liền giật giật.

Mấy ngày hôm trước vị đại gia này cũng bảo bọn họ bỏ thuốc, bọn họ lúc đó cũng sợ, nhưng tiền thưởng rất nhiều, còn nói gặp chuyện không may thì hắn chịu, mà sau đó bọn họ cũng không gặp phiền phức gì, cũng có người thanh toán tiền cho, nên lần này bỏ thuốc không còn sợ hãi gì nữa. Nhưng tiểu nhị vẫn thấy bất đắc dĩ, vị đại gia này coi quán của bọn họ thành hắc *** luôn rồi hay sao.

Tiểu nhị đưa tiền cho chủ quán, thì thầm vài câu. Chủ quán nhíu mày, chần chờ nói: “Mấy người đến tìm hắn hôm trước đều không phải người đơn giản, có thể thấy lai lịch người này không nhỏ. Nhưng ta cũng không hiểu rõ quan hệ của bọn họ, thế này đi, ngươi tới dịch quán tìm những người kia, nói với bọn họ người họ tìm đã xuất hiện, như vậy chúng ta cũng không có tội gì.”

“Vâng.”

Vì vậy khi mấy người trên lầu đang ăn, cửa phòng đột ngột bị đẩy ra, Ngụy Tiểu An nhìn thấy vương gia bình an vô sự, viền mắt đỏ lên, ngay lập tức nhào tới: “Thiếu gia!”

Long Thiên Tài một tay tiếp được nó: “Tiểu An! Sao ngươi lại có bộ dạng này? Có phải bọn họ đánh ngươi không? Đều tại ta không tốt, ta không nên trốn khỏi tiểu quan quán một mình mà bỏ ngươi lại!”

Nếu Ngụy Tiểu An có thể cùng Cô tướng quân khi quân, thì năng lực ứng biến tuyệt đối không thể khinh thường. Nó ngẩn ra một lát liền khóc ròng: “Thiếu gia, sao ngài lại quay về, ông chủ nói sẽ không bỏ qua cho ngài đâu, ngài vừa xuất hiện là bọn họ tới đã biết rồi…” Nó xoay người chặn ở ngoài cửa, hiên ngang lẫm liệt nói: “Thiếu gia mau đi đi, để ta ở lại ngăn cản y!”

Mộc Tử đứng ngoài cửa trầm mặc: “…”

Cô tướng quân là nguyên soái, phải tọa trấn quân doanh. Tiểu Hoa là quân sư, mà ngày mai Thánh Hoa xuất binh, nên y cũng không thể đi được. Vì vậy, việc tìm kiếm tiểu vương gia do Mộc Tử và Ngụy Tiểu An phụ trách, bọn họ dẫn theo vài binh sĩ trở lại đây, tiếp tục tìm kiếm, lúc này nhận được tin thì vội vàng tới nơi.

Nhưng mà bọn họ không ngờ tới lại gặp phải tình huống này, các binh sĩ đều đứng sững tại chỗ nhìn nhau.

Ngụy Tiểu An nói: “Thiếu gia, ngài đi mau đi! Có chết ta cũng không để bọn họ bắt ngài lại!”

“Không, sao ta có thể lại bỏ mặc ngươi chịu khổ!”

Mộc Tử tiếp tục trầm mặc: “…”

Bất kể là Mộc Tử hay binh sĩ, mỗi người đều gánh trên lưng biết bao mạng người, cho dù không nói lời nào cũng đều toát ra sát khí, đương nhiên Đa Cát cho rằng đây là tay chân của tiểu quan quán. Gã đứng dậy trầm giọng nói: “Các ngươi tới đúng lúc lắm, chúng ta đang muốn…”

Gã bỗng nhiên dừng lại, cảm thấy hai chân nhũn ra, trước mắt biến thành màu đen, trong lòng liền hoảng hốt. Gã giương mắt nhìn mọi người xung quanh đều hôn mê, chỉ có Vi Tiểu Bảo là không việc gì, trong lòng nổi lên nghi ngờ. Nhưng bây giờ nói gì cũng đều không tốt, thân thể gã nghiêng đi, ngã xuống.

Long Thiên Tài trừng lớn hai mắt, nhào qua khóc lớn: “Đại vương, đại vương ngươi sao vậy, ngươi đừng làm ta sợ a a a!!”

Đa Cát cố gắng để mình tỉnh táo: “Ngươi… sao lại… không bị…”

“Hả?” Long Thiên Tài vô cùng kinh ngạc, rồi nức nở nói: “Đại vương, có lẽ các ngươi đều trúng thuốc của ông chủ rồi, từ nhỏ ta đã ăn thuốc này, nên mới không bị hôn mê. Ngươi yên tâm, nhất định ta sẽ không để bọn họ tổn thương ngươi, cho dù mất cả cái mạng này!”

Đa Cát nhìn con ngươi gần trong gang tấc, trong ánh mắt sáng sủa là kiên cường và lo lắng không thể bỏ qua, gã bỗng nhiên thấy hổ thẹn với ý định giết người này lúc trước, liều mạng dùng chút thần trí cuối cùng mà đưa kim đao trong lòng cho hắn: “Mau… chạy mau…”

“Không, ta không thể bỏ ngươi lại! Nếu như các ngươi bị ông chủ bắt đi thì chết chắc,” Long Thiên Tài tiếp tục khóc, “Ta không thể nhẫn tâm nhìn ngươi chết! Ta sinh là người của ngươi, chết là ma của ngươi! Nếu lại bị người làm nhục, không bằng cùng chết! Gào khóc ngao!!!”

“Được,” viền mắt Đa Cát hơi ướt, chậm rãi rút kim đao ra, “Ta sẽ không để cho ngươi…”

Long Thiên Tài đột nhiên há to mồm, ngây người ra. Mộc Tử ở cửa liền rùng mình, bước nhanh về phía trước định ngăn cản, mà lúc này Đa Cát không thể chịu được nữa, tay vô lực rũ xuống, thật sự hôn mê.

Long Thiên Tài liền thở ra một hơi, vội vàng lấy đao cất kỹ, rồi tiếp tục quỳ trên mặt đất khóc, khóc đến đứt từng khúc ruột, thương cảm cực điểm, cuối cùng yên lặng đứng dậy dưới ánh mắt cứng ngắc của chúng binh sĩ, tỏ vẻ yếu đuối như liễu mềm gió nhẹ ngồi xuống ghế, nghẹn ngào lau đôi mắt không chảy được giọt lệ nào, liếc qua: “Còn đứng đó làm gì, trói lại đi!”

Mọi người: “…”

“Phốc!” Vân Nhàn đang gục xuống bàn cũng không nhịn nổi nữa, cười đứng dậy, “Ca, vậy mà ngươi cũng dám diễn.”

“Có gì không dám,” Long Thiên Tài nói xong lại thấy Mộc Tử trừng Vân Nhàn, làm như hận không thể bóp chết cậu, nhân tiện nói: “Đây là người của ta, ngươi không được động vào.”

Ngụy Tiểu An run lên, người của ngài, vương gia, ngài như vậy Cô tướng quân làm sao chịu nổi…

Long Thiên Tài nhìn cơm nước trên bàn, phân phó tiểu nhị đổi hai chén cơm, lại đồi một bình trà, cùng Vân Nhàn tiếp tục ăn, thuận tiện quay đầu hỏi mọi người: “Các ngươi có ăn không? Cùng ăn đi.”

Ngụy Tiểu An và Mộc Tử có bóng ma lần trước, đồng thời lắc đầu, mà ở trên mặt đất, những ví dụ đầy máu này còn ở trước mắt, chúng binh sĩ cũng vội vàng lắc đầu. Vì vậy tất cả nhìn hai người kia ăn, chờ bọn họ cơm no rượu say mới đưa tới hai chiếc xe ngựa, bỏ Đa Cát đã cột chắc bỏ vào chiếc phía trước, đưa về quân doanh.

Long Thiên Tài đã biết ngày mai mặt than xuất binh.Hắn suy nghĩ một chút, hiện tại đại vương tộc Đột Chân bị bắt, rắn mất đầu, mà đại vương tộc Thiên Lang thì mải lo an nguy của Vân Nhàn, tất nhiên là không dồn hết tâm trí. Còn Ô Nhĩ, bây giờ gã đang bị thương nặng, nên ngày mai xuất binh là một thời cơ tốt.

Rất nhanh, mọi người đã về tới quân doanh. Long Thiên Tài vừa nhảy xuống khỏi xe ngựa liền thấy một người chạy nhanh tới, một tay kéo hắn vào lòng vững vàng ôm lấy. Bây giờ đã vào thu, đêm có hơi lạnh, người này cởi chiến giáp từ lâu, mặc một bộ nho sam, trên người ấm áp vô cùng, ấm đến phỏng da.

Long Thiên Tài hơi run lên, lại như là bị ấm áp trước ngực làm cho choáng váng, thật lâu sau mới đưa tay ôm lại y, nhè nhẹ vỗ: “Ta không sao.”

Vân Nhàn nghiêng người dựa vào xe ngựa vừa nhìn vừa tủm tỉm cười, con mắt đảo qua, nhìn thanh niên đứng bên cạnh. Người nọ thấy cậu nhìn nhiều, cười chắp tay nói: “Tại hạ Bạch Liên, ngưỡng mộ đại danh quân sư đã lâu.”

“À, xin chào xin chào…” Vân Nhàn quơ quơ tay, bỗng nhiên ngẩn ra, “Ai, ngươi nói ngươi tên là gì?”

“Tại hạ Bạch Liên.”

Vân Nhàn vô cùng kinh ngạc: “… Hoa?”

“…”

“À, ý ta là ngươi đã nghe đến thánh mẫu Bạch Liên Hoa bao giờ chưa?”

“…”

Cô tướng quân ôm tiểu vương gia vào ngực giữ thật lâu mới buông ra, quay người nhìn Vân Nhàn, phân phó nói: “Người đâu, mang cậu ta kéo xuống dưới chém.”

Vân Nhàn: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play