Ở căn phòng cao nhất của tòa cao ốc Dương Chấn, Dương Chấn Nam vẫn ngồi im lìm trên ghế, khói thuốc lá trắng đục vẩn quanh khắp phòng, rèm cửa cũng không hề mở, làm căn phòng vốn lạnh lẽo lại càng thêm âm u khó tả. Hắn đang trầm ngâm suy nghĩ, đã nhiều ngày trôi qua như vậy, phía Dương Chấn Phong vẫn không có động tĩnh gì, phía lão già bố nuôi hắn – Dương Đẳng, cũng càng không có. Rõ ràng Dương Chấn Phong đã biết chắc chắn được hắn có âm mưu thâu tóm cả tập đoàn Dương Chấn lẫn tổ chức Dương Long, vậy mà vẫn ngồi im không hành động gì? Rốt cuộc, Dương Chấn Phong đang âm mưu gì?

“Cạch!” Cửa mở ra, Huỳnh Phi bước vào, thấy rèm cửa vẫn đang đóng, liền nhanh chân đến mở rèm, sau đó mới cung kính cúi người chào Dương Chấn Nam, bắt đầu bẩm báo:

- Giám đốc, tôi đã điều tra, mấy ngày nay Dương Chấn Phong hoạt động rất bí mật, dường như đang sắp xếp gì đó. Có điều, hắn gần đây…rất quan tâm chăm sóc Hoàng Đan Vy, tôi nghe đồn, Trịnh Kiều Anh chết rồi?

- Chết rồi? – Dương Chấn Nam kinh ngạc, một người cường thế cỡ Dương Chấn Phong để cả gia tộc đàn áp chỉ vì bảo toàn tính mạng cho Trịnh Kiều Anh mà lại để cô ta chết?

- Vâng, mấy ngày nay, trong khi giám đốc sang Thái Lan công tác, ở đây đã có vài chuyện xảy ra. – Huỳnh Phi gật đầu. – Trịnh Kiều Anh chính là người đã giết Trịnh Kiều Dương.

- Hả? – Dương Chấn Nam bật cười. – Chuyện này, thật thú vị đấy!

Thời gian gần đây, vì bản thân đã bị bại lộ nên Dương Chấn Nam liên tục tập chung tăng cường “giáp bảo vệ” cho bản thân bằng cách liên thủ với các thế lực thù địch với Dương Long bên ngoài, bằng chứng cho thấy mấy ngày trước hắn đã sang Thái Lan họp mặt với ông trùm ma túy bên đó.

- Giám đốc, tiếp theo anh định làm gì? – Huỳnh Phi lên tiếng hỏi.

- Cậu cứ tiếp tục điều tra Dương Chấn Phong cho tôi. Nó và lão già Dương Đẳng, chắc chắn sẽ không ngồi yên để tôi dễ dàng thâu tóm tài sản của nhà họ Dương đâu, chúng ta cần phải đề phòng thật tốt. – Dương Chấn Nam lạnh nhạt đáp, sau đó, hắn đứng dậy rồi rời đi, không quên căn dặn. – Tuần sau, tôi sẽ sang Macau, cậu ở đây giúp tôi lo cho tốt.

- Vâng! – Huỳnh Phi gật đầu, đợi cho Dương Chấn Nam rời khỏi, anh ta liền lập tức lục lọi khắp nơi.

Dương Chấn Nam bắt đầu bắt tay liên thủ với rất nhiều thế lực ngầm, dạo gần đây thường hay ra nước ngoài, bí mật làm nhiều việc đen tối. Cách tốt nhất để Huỳnh Phi giúp thiếu chủ Dương Chấn Phong bây giờ, chính là tìm ra hồ sơ mật của Dương Chấn Nam.

Phải, Dương Chấn Nam có một túi hồ sơ mật, ở đó có các hợp đồng kí kết làm ăn của hắn với những thế lực ngầm chống lại Dương Long. Nếu Dương Chấn Phong có được tập tài liệu này, chắc chắn việc đối phó với Dương Chấn Nam sẽ trở nên cực kì dễ dàng.

Tuy nhiên, Huỳnh Phi tìm khắp phòng, mở hết các tủ ra cũng không thấy tập hồ sơ đó đâu.

“Cộp! Cộp! Cộp!”

Bất giác, có tiếng chân lại gần…

Chết tiệt…Dương Chấn Nam quay lại…

Huỳnh Phi vội vã đóng hết cửa các tủ lại, rồi lại chui xuống gậm bàn làm việc, không dám thở mạnh.

“Cạch”…Dương Chấn Nam bước vào, hình như đang nói điện thoại:

- Hàng sắp về tới nơi rồi sao? Tốt lắm, 8h tối mai, hẹn gặp ở cảng.

Nói rồi, hắn với tay lấy số hồ sơ trên bàn, lại rời đi. Huỳnh Phi nãy giờ ngồi dưới gầm bàn, khẽ thở phào một hơi, thiếu chút nữa anh ta bị phát hiện rồi, bị Dương Chấn Nam tóm, chắc chắn không thể toàn mạng quay về Dương Long.

Nhưng…Dương Chấn Nam nói…hàng về? Chẳng lẽ…ma túy chuyển từ Thái Lan qua? Không ổn, ma túy là mặt hàng Dương Long cấm người trong gia tộc động đến, vậy mà Dương Chấn Nam lại dám?

Huỳnh Phi mau chóng ngồi dậy, lại tiếp tục tìm kiếm tập tài liệu mật. Bỗng chốc, anh ta dừng ánh mắt lại trên bức tranh lớn treo trên tường. Huỳnh Phi nhíu mày, vị trí treo tranh này…có phần hơi ngược đời! Bức tranh này, rất kì lạ. Nghĩ bụng, Huỳnh Phi liền đến gần, lấy tay gỡ tấm tranh xuống…

Đây rồi!

Tập tài liệu mật được cất sau bức tranh!

Nhanh chóng lấy đi tập tài liệu, treo bức tranh lại chỗ cũ, Huỳnh Phi mau chóng rời khỏi tòa cao ốc tập đoàn Dương Chấn, lập tức về biệt thự Dương Long tìm Dương Chấn Phong.

* * *

Lật giở từng trang tài liệu mật, sắc mặt Dương Chấn Phong càng càng càng trở nên khó coi hơn. Hắn có vẻ đang rất tức giận. Gia tộc họ Dương đứng đầu Dương Long hàng trăm năm nay, hết đời này đến đời khác, chưa một ai dám trái quy định gia tộc, kể cả tên thuộc hạ nhỏ nhất…cũng không hề dám động vào một chút ma túy, vậy mà Dương Chấn Nam, dám câu kết với Thái Lan, buôn lậu ma túy?

- Tuần sau, Dương Chấn Nam sẽ đi Macau. – Huỳnh Phi nói.

- Macau? – Lăng Thiên Vũ nhíu mày.

- Tuần sau…không lẽ hắn định tham dự “Tuần lễ ma” ở đó chứ? – Đinh Gia Bảo ngạc nhiên.

- Tuần lễ ma? – Huỳnh Phi hỏi lại, anh ta ở nước ngoài rất lâu, cũng chưa tham gia vào hắc đạo bao giờ, không thể hiểu “tuần lễ ma” là gì.

- Đó là tuần lễ ăn chơi mở tiệc liên tục bảy ngày của những người trong giới buôn lậu ma túy, hàng năm đều tổ chức một lần, diễn ra cả tuần, chỉ mở tiệc vào ban đêm, cảnh sát cũng không dám đụng vào. – Lăng Thiên Vũ giải thích.

- Dương Chấn Nam…xem ra lần này hắn chơi lớn rồi. – Đinh Gia Bảo nhếch miệng cười. – Hắn là người của Dương gia, vậy mà dám câu kết với các thế lực thù địch của Dương Long để "cắn" lại người nhà sao?

Dương Chấn Phong nhíu mày càng đậm. Dương Đẳng – Bố hắn sớm đã nhận ra Dương Chấn Nam có dã tâm lớn, có điều ông ấy không hề nghĩ rằng Dương Chấn Nam lại lấy oán báo ân, muốn giết em trai mình để tranh giành tài sản. Trước đó, Dương Đẳng ở nước ngoài đã cho người báo tin về, căn dặn Dương Chấn Phong phải đề phòng cảnh giác, Dương Chấn Nam có thể quay lại “cắn” cả gia tộc bất cứ lúc nào.

Đối với Dương Chấn Phong, việc đối phó Dương Chấn Nam không phải khó, chỉ có điều, muốn dễ dàng xử lý hắn thì cần phải nắm rõ mọi hành động của hắn, như vậy mới một mẻ dọn sạch hết. Đó là lý do nhiều ngày liền, dù đã xác thực được Dương Chấn Nam chính là người truy sát mình chứ không phải thế lực đối đầu nào khác, Dương Chấn Phong vẫn im hơi lặng tiếng, để Huỳnh Phi âm thầm bên cạnh người anh trai này…từng bước, từng bước điều tra hết bí mật của hắn.

- Gia Bảo, Thiên Vũ! – Dương Chấn Phong lành lạnh nói. – Tuần sau, chúng ta sẽ du lịch Macau.

* * *

Mấy ngày nay đi học, tâm tình Đan Vy dường như rất vui vẻ, cô thậm chí còn thích đi học hơn ở nhà. Bạn bè ở Dark Star bắt đầu rũ bỏ dè chừng đối với cô, thậm chí còn chủ động bắt chuyện kết bạn, khiến cô vui mừng không tả xiết.

Ở trường Dark Star, việc học tập và giảng dạy rất khác so với các trường thường, các giờ thực hành nhiều hơn giờ lý thuyết, học rất vui mà khiến Đan Vy tiếp thu cũng rất nhanh. Thậm chí còn có nhiều hoạt động ngoại khóa, khiến các học sinh thân thiết với nhau hơn, Đan Vy…càng ngày càng có nhiều bạn hơn. Cuộc sống thanh xuân vườn trường. càng ngày càng trở nên “perfect”! ( Perfect: hoàn hảo)

Hiện tại đang là giờ thể dục, hôm nay thầy giáo dạy mọi người đánh bóng chuyền. Quả bóng chuyền rất nặng, nhiều nữ sinh yếu ớt ít vận động thử tập đập bóng, lực đánh còn không đủ để bóng qua lưới, vậy mà họ đã ôm tay khóc thút thít kêu đau. Cũng may, bản thân Đan Vy tập võ, thể lực tương đối tốt, đập bóng không những qua lưới, thậm chí còn rất đẹp và chuẩn.

Thấy cô là nữ sinh duy nhất có thể dễ dàng tiếp thu bộ môn của mình, thầy giáo thể dục rất cưng chiều cô. Các học sinh nam đang tập luyện xung quanh đó cũng thẫn thờ đứng nhìn Đan Vy, trầm trồ khen ngợi:

- Nhìn Đan Vy kìa, cậu ấy giỏi quá!

- Chuẩn luôn chuẩn luôn, con gái gì mà đa tài quá.

- Nghe nói cậu ấy còn là đai đen karatedo, ngầu không tả nổi.

- Ôi nhìn kìa cậu ấy đỡ bóng kìa, đẹp quá.

Chẳng mấy chốc, Đan Vy từ một nữ sinh được yêu mến nhất trường, được thăng cấp lên làm nữ thần tượng của trường, cái gì mà cô gái hoàn hảo nhất, cái gì mà cô gái ngầu nhất, cái gì mà thánh nữ hạ phàm,…tất cả đều là mác các nam sinh trong trường đặt cho cô.

Thấy Đan Vy được các nam sinh trong sân thể dục chăm chú nhìn, còn luôn miệng khen ngợi, vài nữ sinh nổi lòng ghen tị, trong lúc tức giận, một nữ sinh đã cầm quả bóng chuyền trên tay, không ngần ngại mà ném thẳng về phía Đan Vy.

- Đan Vy, cẩn thận! – Một đám học sinh quanh đó hét lên.

Đan Vy đang mải bắt bóng bên này, không kịp né tránh, quả bóng chuyền cứ thế bay thẳng về phía cô. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Đan Vy theo bản năng nhắm tịt mắt lại.

- Bộp!

Quả bóng chuyền nặng nề đập mạnh vào đâu đó, rồi cứ thế rơi xuống đất. Mọi người xung quanh đều kinh ngạc, cô gái vừa nhất thời ghen tức ném quả bóng chuyền về phía Đan Vy lập tức hối hận, mặt cắt không còn một giọt máu.

Còn Đan Vy, cô vẫn nhắm mắt chờ đợi cơn đau dội đến…nhưng mãi chẳng thấy gì, mở mắt ra…liền thấy Dương Chấn Phong, hắn đã dùng tay đỡ bóng chắn cho cô, Đan Vy không khỏi kinh ngạc…hắn từ đâu mò tới đây nhanh vậy?

- Em lại không cẩn thận. – Dương Chấn Phong nhíu mày nhìn cô.

- Tại…tại tôi đang mải bắt bóng. – Đan Vy nhỏ giọng giải thích.

Dương Chấn Phong không nói gì thêm, lại liếc cô nữ sinh vừa rồi ném bóng chuyền vào Đan Vy, không nói gì, chỉ lành lạnh liếc mắt quét qua, sau đó cùng Đan Vy rời khỏi sân thể dục.

Hừ! Một tuần nữa hắn rời khỏi Việt Nam đến Macau, định tìm cô tranh thủ bên cạnh một lúc, vì một tuần không được gặp cô, hắn sẽ rất nhớ cô. Nhưng chuyện gì đây, hắn vừa đến liền nhìn thấy Đan Vy tỏa nắng ngời ngời đánh bóng trên sân thể dục, thu hút không biết bao ánh mắt nam sinh nhìn cô như hổ đói, lại thấy thêm một màn ném bóng vào đầu cô như vậy, trong lòng cuối cùng cũng phải đưa ra một quyết định…

Đem Đan Vy cùng đến Macau!

* * *

Hôm sau, nữ sinh nào đó bị đuổi khỏi trường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play