Một đêm không an bình, cho đến tảng sáng, Tiêu Diệc Nhiên mới dần dần khôi phục thần trí, chưa kịp thanh tỉnh liền ngã xuống bên người Bạch Nhất, còn Bạch Nhất bên cạnh đã sớm lâm vào hôn mê.

Sau khi bất tỉnh lúc nửa đêm, chỉ có thân thể của y ngẫu nhiên sẽ làm ra một chút phản ứng, hai người cứ thế ôm nhau nằm trên mặt đất, thẳng đến khi Tiêu Diệc Nhiên thanh tỉnh lại.

Tuy rằng bị dược hiệu ảnh hưởng làm cho cả người không thể khống chế, nhưng ký ức của Tiêu Diệc Nhiên vẫn còn nguyên đó, đối với những chuyện xảy ra lúc mình trở nên cuồng hóa, hắn vẫn nhớ phi thường rõ ràng.

Bởi vậy khi nhìn thấy Bạch Nhất hôn mê bất tỉnh nằm tại bên người, Tiêu Diệc Nhiên chỉ cảm thấy một loại cảm giác nói không nên lời tràn ngập trong đầu.

Thân thủ ôm lấy Bạch Nhất vào lòng, cảm nhận được cơ thể đối phương truyền đến một trận cực nóng, ánh mắt của Tiêu Diệc Nhiên lập tức tối sầm.

Quần áo của Bạch Nhất đã bị xe nát thành mảnh vụn từ lâu, Tiêu Diệc Nhiên đành phải cởi áo của mình ra quấn quanh người Bạch Nhất, cũng lưu loát vì Bạch Nhất băng bó lại vết thương trên cánh tay.

Thử vận khí một chút, phát hiện không có trở ngại quá lớn, tựa hồ trải qua một lần ép buộc này nội lực của hắn đã hồi phục toàn bộ, Tiêu Diệc Nhiên cũng không dám tự tiện vận động nội tức. Để tránh xảy ra tình huống ngoài ý muốn nào nữa, hắn chỉ độ một ít chân khí vào cơ thể của Bạch Nhất, ngay sau đó hắn cũng không dám trì hoãn, lập tức ôm lấy Bạch Nhất đi ra sơn động.

Tiêu Diệc Nhiên cũng không quay lại con đường ngày hôm qua để tìm xe ngựa. Bạch Nhất vẫn hôn mê bất tỉnh, độ ấm trên người càng ngày càng cao, tình hình mà cứ như thế, Tiêu Diệc Nhiên cũng biết đây chẳng phải một hiện tượng tốt đẹp gì, bởi vậy hắn cũng không dám chạy đi, chỉ có thể ôm Bạch Nhất vội vàng đến thôn trấn ở phụ cận tìm một khách ***, mướn một gian phòng.

… …

Sau khi sai tiểu nhị đem một chậu nước ấm đến, Tiêu Diệc Nhiên đem Bạch Nhất nhẹ nhàng đặt ở trên giường, giải khai quần áo bao bọc bên người Bạch Nhất, nhìn thân thể chật vật của đối phương, Tiêu Diệc Nhiên đột nhiên cảm thấy nơi nào đó trong trái tim như bị gai đâm phải, ẩn ẩn có chút phát đau.

“… Ân…” Tựa hồ như đang rất khó chịu, Bạch Nhất rên rỉ một tiếng, thân thể có hơi cuộn tròn lại. haehyuk8693

Tiêu Diệc Nhiên lập tức lấy lại *** thần, đè Bạch Nhất lại, rồi nhẹ nhàng dùng khăn nhún vào nước ấm, lau sơ thân thể của đối phương. Mỗi khi chạm đến vết trầy xước trên người Bạch Nhất, cơ thể y đều có chút hơi hơi run rẩy, Tiêu Diệc Nhiên khẽ nhăn mày, càng về sau, hàng chân mày của Tiêu Diệc Nhiên đã nhíu thành một khối xoắn xuýt.

Khi rửa đến cửa huyệt của Bạch Nhất, Tiêu Diệc Nhiên cảm thấy cánh tay của mình cũng đang phát run. Nơi ẩn mật của Bạch Nhất sau khi trải qua một buổi tối bị tàn phá chà đạp, hiện tại đã có chút huyết nhục mơ hồ. Ở lối vào còn có chút dịch thể màu trắng sềnh sệt cùng với vệt máu đã hơi khô lại, ngẫu nhiên sẽ chảy ra một ít chất lỏng hỗn hợp giữa mùi máu tươi và mùi dịch thể nồng đậm.

Nhìn nhìn sắc mặt tái nhợt bất tỉnh của Bạch Nhất, Tiêu Diệc Nhiên hít một hơi ổn định tâm tình, sau đó thử dùng một ngón tay nhẹ nhàng lấy dịch thể màu trắng hòa máu đỏ ra khỏi cơ thể Bạch Nhất. Nhưng khi cánh tay vừa đụng tới lối vào, thân thể Bạch Nhất liền mạnh mẽ run lên, cả người theo phản ứng tự nhiên đều căng cứng, khuôn mặt nguyên bản chẳng có lấy một chút huyết sắc nay lại càng thêm tái nhợt.

Tiêu Diệc Nhiên vội vàng đè Bạch Nhất lại, còn nhẹ nhàng mở miệng trấn an: “Không có việc gì, đừng sợ, không có việc gì, thả lỏng một chút, ta sẽ không thương tổn ngươi, không có việc gì …”

Không biết là do việc trấn an đã phát huy hiệu quả, hay là do Bạch Nhất đã hoàn toàn mất đi tri giác, tóm lại thân thể của Bạch Nhất đã dần dần không còn căng chặt như trước nữa. Tiêu Diệc Nhiên cũng không dám trì hoãn, quyết tuyệt đem ngón tay tham nhập vào hậu huyệt của Bạch Nhất, dưới sự co rút của lối vào, nhẹ nhàng đem một ít chất lỏng còn lưu lại lấy ra hết.

Nhưng khi ngón tay vừa mới rút ra, cơ thể của Bạch Nhất lại bất tri giác phản ứng lại, bắt đầu nổi lên từng trận từng trận ớn lạnh. Nhìn Bạch Nhất đến thở dốc đều đã trở nên trầm trọng, Tiêu Diệc Nhiên cũng không dám động lại lần nữa, chỉ có thể lấy khăn ấm nhẹ nhàng chà lau trên người y thêm một lần, sau đó còn thoa lên một ít dược.

Làm xong hết thảy mọi chuyện, Tiêu Diệc Nhiên chỉ cảm thấy cả người mình đều ướt sũng mồ hôi, thậm chí so với việc ra sa trường đánh giặc còn muốn mệt hơn mấy lần.

Đợi một hồi, Bạch Nhất vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, thân thể vẫn nóng hổi như trước, trừ bỏ lúc mới thoa dược hô hấp có chút trầm trọng, thì hiện tại đã trở nên nhỏ bé yếu ớt.

Dù sao Tiêu Diệc Nhiên cũng không phải đại phu, nghĩ nghĩ liền chậm rãi bò lên giường, nhẹ nhàng đem Bạch Nhất lãm vào trong ngực, cách một đoạn thời gian sẽ độ một ít chân khí qua. Cứ thế sau một lúc lâu, hô hấp của Bạch Nhất cũng dần dần ổn định lại.

Tiêu Diệc Nhiên cũng không dám nhúc nhích, chỉ dám ôm Bạch Nhất nằm ở trên giường như vậy. Nhìn khuôn mặt thanh thủ bình thản của người trước mắt, Tiêu Diệc Nhiên rốt cục đã bắt đầu lo lắng đến vấn đề sau khi Bạch Nhất thanh tỉnh.

Nói cho cùng, đối phương là có hảo ý giúp đỡ hắn, cái này chính là đảo hảo, ân chưa báo, ngay cả việc liên lụy đến đối phương còn không nói, nhưng chuyện hắn đem người ta ép buộc lăn qua lăn lại đến thiếu chút tắt thở này, Tiêu Diệc Nhiên cũng là vạn phần cho rằng bản thân đã quá sai trái, bởi vậy Tiêu Diệc Nhiên đã quyết định, đợi cho Bạch Nhất tỉnh lại, hắn sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm.

Gần nửa tháng ở chung, tuy nói Tiêu Diệc Nhiên chưa từng đề cập đến việc tình cảm yêu mến bao sâu với đối phương, nhưng đối với Bạch Nhất vừa có thể xem bệnh vừa có thể may vá vừa có thể nấu cơm cho hắn cũng là tương đối có hảo cảm.

Tiêu Diệc Nhiên trước kia chưa bao giờ nghĩ đến sẽ chọn loại người nào để trở thành tướng quân phu nhân, nhưng hiện tại khi ngắm nhìn người đang ngủ say trong lòng, hắn lại bỗng nhiên cảm thấy có được một người như vậy bầu bạn quả thật cũng rất tốt.

Siết chặt cái ôm, cảm thụ nhiệt độ dần dần lui bớt trên người Bạch Nhất, Tiêu Diệc Nhiên lúc này mới chậm rãi thở dài một hơi, nhẹ nhàng cúi đầu in lên trán Bạch Nhất một nụ hôn dịu dàng.

…haehyuk8693

Chạng vạng, Tiêu Diệc Nhiên tiếp nhận mâm thức ăn từ tay tiểu nhị đặt lên trên bàn, vừa quay đầu liền trông thấy Bạch Nhất đang mở to hai mắt nhìn về phía mình, trong lòng vui vẻ, vội bật người trở lại bên giường, nhẹ nhàng nâng đối phương dậy.

Bạch Nhất tựa hồ là vừa mới thanh tỉnh, trong đôi mắt vẫn còn một ít mờ mịt, nhìn thấy Tiêu Diệc Nhiên vươn hai tay đến trước mặt, y cũng liền ngoan ngoãn dựa vào hắn ngồi dậy. Nhưng ngay lúc vừa mới xổm người dậy, liền giống như đã tác động miệng vết thương, Bạch Nhất đau đớn rên rĩ một tiếng, hai tay nắm chặt sàng đan, nhắm nghiền hai mắt.

“Chậm một chút, cẩn thận.” Tiêu Diệc Nhiên vội vàng kéo hai tay đang nắm chặt của Bạch Nhất ra. Để tránh đối phương làm thương tổn đến bản thân, hắn liền đỡ lấy người, ngồi ra phía sau Bạch Nhất, đem Bạch Nhất chậm rãi dựa vào trong lòng mình,”Miệng vết thương trên người ngươi còn chưa lành, không được dùng quá nhiều sức.”

Sốt cao vừa lui, Bạch Nhất cả người vô lực tựa vào lòng Tiêu Diệc Nhiên chậm rãi hút khí, lúc mở hai mắt lần nữa, trong ánh mắt đã mất đi sự mê mang, chỉ mở miệng nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta đang ở đâu?”haehyuk8693

Nghe thấy thanh âm Bạch Nhất có chút khản đặc, Tiêu Diệc Nhiên liền vươn một tay, cầm lấy chén nước đặt trên bàn nhỏ, hơi dùng nội lực làm ấm nước rồi đưa tới bên miệng Bạch Nhất, nhìn đối phương dịu ngoan đặt môi lên thành chén chậm rãi uống hớp nước, Tiêu Diệc Nhiên mới nhẹ giọng đáp lời: “Ở tại khách ***.”

Bạch Nhất lắc lắc đầu, cự tuyệt chén nước được đưa tới, nhắm mắt tựa vào trong lòng Tiêu Diệc Nhiên, cảm giác được Tiêu Diệc Nhiên sau khi đem chén đặt lại lên bàn liền lần nữa ôm chặt lấy mình, động tác liền mạch lưu loát, cũng phi thường tự nhiên.

Tiêu Diệc Nhiên ôn nhu săn sóc như vậy lại làm cho Bạch Nhất cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh, trong lòng cũng hơi luống cuống, trầm mặc một lát, y nghĩ không biết có nên nói cái gì không, để tránh cho hai người lại lâm vào xấu hổ, “Ta… Khụ khụ… Khụ khụ” nhưng vừa mở miệng, y liền bị sặc một cái ho khan liên hồi.

Tiêu Diệc Nhiên lập tức độ một ít chân khí qua, cũng cúi đầu hôn Bạch Nhất, nhờ thế mới giúp Bạch Nhất khôi phục lại hơi thở ổn định. (cách chữa trị này mới nè:]] ng ta ho mà còn bịt mỏ lại, mún cho vợ a tắt thở lun à?)

Sau khi đã thoáng khôi phục, Bạch Nhất nhíu nhíu mày, đối với sự vô dụng của chính mình có chút bất đắc dĩ, tận lực kéo ra một chút tươi cười, “Ta không sao.”

Cảm giác có đôi bàn tay lướt qua chân mày của mình, Bạch Nhất nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Diệc Nhiên, chỉ thấy Tiêu Diệc Nhiên vẫn là một bộ mặt vô biểu tình như trước, chỉ có trong ánh mắt là tràn ngập lo lắng, ngón tay lướt qua lông mày của y rồi nhẹ vuốt lên mi gian.

“Thân thể của ngươi cần được tịnh dưỡng, ngươi không nên cử động nhiều, mấy ngày nay hảo hảo nghỉ ngơi, có việc cứ kêu ta.”

Lúc này Bạch Nhất mới hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra, nghĩ đến nguyên nhân khiến bọn họn thành ra thế này, y lập tức lo lắng hỏi: “Chúng ta ở trong này không có việc gì chứ? Ngươi hiện tại thấy thế nào, có chổ nào khó chịu không? Những người đó…”

Nhẹ nhàng nâng tay ngăn trở câu hỏi kế tiếp của Bạch Nhất, Tiêu Diệc Nhiên dịu dàng đáp: “Ta tốt lắm, người hiện tại có việc chính là ngươi.” Lại vươn tay cầm lấy cái chén trên bàn, Tiêu Diệc Nhiên vẫn ôm chặt Bạch Nhất, một tay cầm chén, một tay múc một muỗng cháo nhẹ nhàng đưa đến bên miệng đối phương, “Ngươi đã không ăn gì một ngày rồi, uống trước chút cháo rồi nghỉ ngơi thêm lát nữa, có chuyện gì thì đợi ngươi thức dậy, chúng ta sẽ nói tiếp.”

Bạch Nhất cũng không có cự tuyệt, liền thuận theo Tiêu Diệc Nhiên đưa muỗng cháo đến bên miệng, đến khi ăn không nổi nữa mới chậm rãi lắc đầu, từ từ nhắm hai mắt tựa vào trong lòng Tiêu Diệc Nhiên.

Hai người đều không nói gì, Bạch Nhất vừa mới thanh tỉnh, *** thần còn chưa tốt lắm, mới cử động có một chút mà đã cảm thấy mệt mỏi, nhưng nhớ tới một hồi tính sự hỗn loạn trước đó cùng với mối quan hệ nói không xong kể không rõ giữa hai người hiện giờ, y bỗng nhiên có chút tâm phiền ý loạn, nhất thời cũng ngủ không được.

Tiêu Diệc Nhiên thấy Bạch Nhất vẫn chưa hoàn toàn tỉnh tâm, không khỏi khẽ thở dài một hơi, hắn vốn không phải là loại người biết cách nói chuyện, nhưng vì không muốn để cho người trước mắt lo lắng rồi lại miên man suy nghĩ, hắn đành phải chủ động mở miệng giải thích, “Yên tâm, đám ô hợp mã tặc kia đuổi không kịp chúng ta.”

“Nhưng chúng ta đã chậm trễ thời gian, có thể hay không sẽ không kịp đến thành Vân Hà?” Bạch Nhất nghe được Tiêu Diệc Nhiên giải thích, mở mắt ra có chút lo lắng hỏi.

“Không sao.” Tiêu Diệc Nhiên đã nghĩ tới điểm này, lộ trình cũng đã trì hoãn nhiều ngày, sợ khi đến được thành Vân Hà thì đại quân đã rời khỏi.

Hiện tại, thương thế trên người hắn đã cơ bản bình phục, độc thương cũng không hiểu sao được giải trừ, nếu kế tiếp gia tăng tốc độ chạy đi thì hẳn là cũng theo kịp, nhưng bắt hắn không để ý Bạch Nhất mà một mình chạy đi, hắn thật sự làm không được.

Dù sao cũng bởi vì hắn nên Bạch Nhất mới có thể bị thương đến nỗi này, càng nghĩ, Tiêu Diệc Nhiên quyết định vẫn là trước để cho Bạch Nhất tịnh dưỡng thân thể cho khỏe, rồi mới tiếp tục lên đường. Đợi cho đến khi tới được thành Vân Hà, hắn sẽ nhờ Vân Mặc Chi chiếu cố Bạch Nhất, sau đó hắn sẽ tự mình phóng ngựa đi trước, đuổi theo đại quân.

“Nga… Phải không…” Bạch Nhất cúi đầu khẽ lên tiếng, sau khi nghe được lời giải thích của Tiêu Diệc Nhiên, y cũng không nói thêm gì nữa.

Nếu đối phương không nói, y cũng không tất yếu phải truy hỏi, dù sao quan hệ trước mắt của bọn họ vẫn là bệnh nhân và đại phu mà thôi, hơn nữa người thầy thuốc như y còn liên lụy đến người bệnh, cười cười, Bạch Nhất cũng không muốn khơi gợi lại nữa.

Tuy rằng không muốn làm cho Bạch Nhất thêm lo lắng, nhưng nhìn thấy nụ cười có chút chói mắt cùng cảm xúc có hơi giảm sút của Bạch Nhất, Tiêu Diệc Nhiên lại thấy rất đau lòng.

“Bạch Nhất…” Nếu đã đưa ra được quyết định phù hợp, có mấy lời hắn vẫn nên nói rõ ràng với đối phương.haehyuk8693

“Ân?” Bạch Nhất nghi hoặc ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với tầm mắt của Tiêu Diệc Nhiên, tựa hồ còn nhìn thấy cả vẻ nghiêm túc nơi đáy mắt của hắn.

Thanh âm của Tiêu Diệc Nhiên rất nhẹ, cũng rất trầm ổn, “Ta đến thành Vân Hà là vì hội hợp cùng đại quân Trấn Bắc.”

“Trấn Bắc đại quân? Không phải là đại quân đang ở Phượng Khánh giao chiến cùng địch quốc sao?”

“Ân, ta trước khi rời đi còn đang trấn giữ Phượng Khánh, bất quá bằng năng lực của Mạc Ngôn cùng Tiêu Mạt, hiện tại hẳn là đã thắng trận quay về rồi, hơn nữa  nếu ta đã bị người ám sát ở dọc đường, đại quân tất nhiên sẽ thu được mật chỉ triệu hồi về Thịnh Kinh. Nếu như ta không kịp hội hợp với đại quân trên đường để quay trở về Thịnh Kinh, tất sẽ bị người có tâm lợi dụng việc này để hãm hại.”

“Cái gì…?” Bạch Nhất không hiểu ra sao, nhưng ít nhất vẫn biết được một việc, chính là người trước mắt này, chỉ sợ không phải là hiệp khách giang hồ đơn thuần như vậy…”Tiêu Diệc Nhiên…Trấn Bắc tướng quân Tiêu Diệc Nhiên?!”

“Là ta.”haehyuk8693

“A… Ta hẳn phải sớm nghĩ ra chứ…”

Không nghĩ tới, Bạch Nhất thật sự không nghĩ tới, Tiêu Diệc Nhiên cư nhiên chính là Trấn Bắc tướng quân. Thứ nhất là bởi vì mọi người đều biết Trấn Bắc đại quân đang ở tại Phượng Khánh, thứ hai, Bạch Nhất cũng không nghĩ tới chính mình tùy tùy tiện tiện cứu một người, liền cứu được đại tướng quân, thậm chí còn trẻ tuổi như vậy.

Cười khổ một tiếng, đã biết thân phận đối phương, Bạch Nhất càng thêm vô thố lúng túng. Vốn y đã chẳng có bất luận niềm tin gì với sự tiến triển trong quan hệ của hai người, sau khi nghe được điều này chỉ cảm thấy còn đường phía trước lại xa vời thêm. Bất quá Bạch Nhất thật không hề nghĩ liền như vậy buông tha mọi thứ, không liều mạng một lần vĩnh viễn sẽ không biết được kết cục, đúng chứ?

Chưa phát hiện được tâm tình của Bạch Nhất, Tiêu Diệc Nhiên vẫn còn đang thản nhiên nói: “Ta bị trúng kế dụ ra khỏi nơi đóng quân, việc này đã được quân sư Mạc Ngôn cùng phó tướng Tiêu Mạt áp chế, nếu ta không thể chạy về kịp, đến lúc đó chỉ sợ sẽ liên lụy đến bọn họ.”

Phất phất tay, ngăn trở lời nói kế tiếp của Tiêu Diệc Nhiên, Bạch Nhất vươn trảo bắt lấy bàn tay phải, đè lên mạch đập của Tiêu Diệc Nhiên, một lát sau, lại nói: “Độc của ngươi đã được giải, thương thế cũng khỏi hẳn, nếu cấp tốc lên đường hẳn là không sao. Nếu ngươi ra roi thúc ngựa, thì trong vòng nữa tháng có thể đến kịp thành Vân Hà, đến lúc đó lại để cho thần y khám giúp ngươi là được.”

Tiêu Diệc Nhiên nhíu mày, rút tay mình về, vòng ra sau ôm lấy Bạch Nhất, nhẹ nhàng tựa đầu đặt lên vai của y, “Ta sẽ không đi một mình trước, ngươi theo ta cùng nhau đi.”

“Mang theo ta sẽ chậm trễ hành trình, hơn nữa độc của ngươi đã giải. Ta đi theo cũng không có ích lợi gì, chẳng bằng…”

“Đến thành Vân Hà, ngươi ở lại chổ Vân Mặc Chi chờ ta, chờ ta hồi Thịnh Kinh xử lý xong mọi chuyện, sẽ quay lại đón ngươi qua.”  Tiêu Diệc Nhiên trầm giọng đánh gãy lời Bạch Nhất.

“Ân…?”haehyuk8693

“Ta hồi Thịnh Kinh bẩm báo mọi chuyện với thánh thượng sau sẽ đi đón ngươi, ta sẽ phụ trách, thú ngươi về nhà.”

“… …” Bạch Nhất lăng lăng nhìn Tiêu Diệc Nhiên, lại có chút không phản ứng lại.

Y thật sự không nghĩ tới Tiêu Diệc Nhiên sẽ đưa ra một quyết định như vậy, trước khi hôn mê, tuy rằng y đã tưởng tượng ra đủ loại tình huống có thể xảy đến sau khi thanh tỉnh, nhưng trái lại không nghĩ tới Tiêu Diệc Nhiên sẽ dứt khoát đến thế, trong lúc nhất thời có chút choáng váng đầu óc.

Tiêu Diệc Nhiên thấy Bạch Nhất không có phản ứng, nhíu nhíu mày, vẫn là thấp giọng nói: “Ngươi nếu cảm thấy ủy khuất…Ta đây cũng có thể…”

“Đại tướng quân nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, nếu đã nói sẽ phụ trách, cũng không thể đổi ý.” Bạch Nhất cười cười, đánh gãy lời Tiêu Diệc Nhiên.

Tuy rằng không nghĩ tới Tiêu Diệc Nhiên sẽ quyết định “phụ trách”, nhưng dù sao chuyện này cũng là một điềm tốt đúng không?

Bạch Nhất không phải người cổ hủ, hiện tại y đã thích Tiêu Diệc Nhiên. Cứ tưởng Tiêu Diệc Nhiên chẳng hề thích mình, mọi chuyện chỉ là vì trách nhiệm, cứ tưởng sẽ phải đối mặt với một con đường còn gian truân hơn, lại không nghĩ rằng những điều y đã trải qua hoàn toàn không uổng công phí sức, một khi đã như vậy, làm sao có thể bỏ qua được?

Hai người trước cùng một chỗ, về sau Tiêu Diệc Nhiên có thích y hay không, phải xem sự cố gắng của chính y cái đã, nhưng có được một thân phận như vậy, nói thế nào cũng sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

Về phần Tiêu Diệc Nhiên chưa nói ra nửa câu kia, Bạch Nhất cười cười, y cũng chẳng hề cảm thấy ủy khuất, dù sao y thích Tiêu Diệc Nhiên, nguyện ý ủy thân cho hắn, nhưng nếu làm cho Tiêu Diệc Nhiên vì trách nhiệm mà phải lấy mình, y chẳng hề muốn như thế.

“Tự nhiên bất hối.” Tiêu Diệc Nhiên đáp.haehyuk8693

“A.” Bạch Nhất cười rạng rỡ, tựa vào lòng Tiêu Diệc Nhiên. Vừa tỉnh lại bị ép buộc hết nửa ngày, cộng thêm tảng đá lớn trong lòng đã được dời đi, Bạch Nhất cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, từ từ nhắm hai mắt, không qua bao lâu liền chìm vào giấc ngủ.

Tiêu Diệc Nhiên nhìn khuôn mặt ngủ say của Bạch Nhất một lúc, cũng ôm lấy đối phương nằm xuống

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play