"Có ai nói với chị là khi nói chuyện với người khác phải nhìn vào mặt của nhau mà nói mới lịch sự không hả?"
- "Còn nữa khi khách còn ở đây ai cho chị cái quyền bỏ khách lại một mình còn mình tránh vô phòng...hử?"
- ...
Gia Hân cơ bản không nghe được Vương Tuấn Khải nói gì, cứ mở to mắt, há miệng mà trân trân nhìn cậu quên mất phản ứng, cũng thật sự quên luôn hô hấp.
- "Thở...chị định cứ thế nín thở chết luôn hả?" Vương Tuấn Khải nhìn cô bị mình dọa cho sợ quên cả hô hấp trong mắt hiện lên chút bất đắc dĩ nhẹ giọng quát nhỏ.
Cậu biết mình làm như thế này sẽ dọa đến cô, nhìn đôi mắt tràn đầy hốt hoảng, sợ hãi của cô trong lòng cậu có chút khổ sở, cô sợ cậu đến vậy sao.
Thật ra cậu cũng bất ngờ trước hành động của mình, vốn dĩ không muốn làm gì dọa đến cô nhưng đến khi nhìn thấy cô cứ thế không để ý gì đến cậu lại có ý tránh né, trong lòng bất giác vô cùng khó chịu trước lúc kịp suy nghĩ chân tay đã nhanh hơn một bước, đến lúc cậu ý thức được hành động của mình có bao nhiêu đường đột thì chuyện cũng đã xảy ra rồi, đâm lao thì đành phải theo lao hơn nữa cậu nhận ra cảm giác được kề cận, chạm vào cô như thế này thật sự không tồi chút nào, bởi vậy từ hành động vô ý cậu liền xoay chuyển nó thành cố ý, hùa theo cảm giác của mình.
Gia Hân bị tiếng quát nhẹ của Vương Tuấn Khải hoàn hồn, phản xạ làm theo lời cậu hít mạnh một hơi, lúc này đại não mới cung cấp đủ oxi hoạt động, nhưng có lẻ trong chốc lát oxi cung cấp ồ ạt quá nhanh nên đầu cô loạn cả lên, không kịp tiêu hóa hết những gì mới xảy ra cô đảo đảo cặp mắt không biết dừng đâu cho đúng lắp ba lắp bắt nói.
_ Cậu... cậu có thể đứng lên rồi nói không?
Năm nay cô 26 tuổi rồi không còn ở cái tuổi cô gái nhỏ chuyện gì cũng không biết…tuy thật là cô chưa nếm qua xôi thịt như thế nào nhưng chưa ăn thịt heo thì không có nghĩa là không biết heo chạy như thế nào nên hành động mờ ám như thế này cô không thể không suy nghĩ lung tung - Cậu đây là đang chơi trò nam trên nữ dưới 18+ sao? trò chơi này cần phải có trái tim thật khỏe mạnh đấy, cậu có thể nào vì thương tiếc cho trái tim nhỏ bé, yếu đuối này của cô mà đừng đùa với cô được không quả thật để chơi trò này với cậu trái tim cô không chịu nổi mất có thể xảy ra án mạng đó cậu biết không?
- Đứng lên chị có thể nói chuyện đàng hoàng với tôi sao?....Hử.
Vương Tuấn Khải khéo dài chữ cuối cũng kéo theo dây thần kinh của cô, cậu vừa dứt lời dây thần kinh của cô cũng theo đó đứt phựt một cái, tiêu rồi…cô hoảng lên, thế này thật sự sẽ xảy ra chuyện mất.
Gia Hân liền theo bản năng cố gắng giãy người nhưng toàn thân bị cậu vây hãm chặt cứng không cách nào nhúc nhích được, càng giãy càng bị cậu xiếc chặt.
Sau một lúc giãy giụa không có kết quả Gia Hân bất lực xụi người hổn hển nói.
- "Cậu....cậu sao lại như thế"
Vương Tuấn Khải nhìn đôi mắt hoảng loạn bối rối có chút uất ức như bị người ta bắt nạt mà không phản kháng lại được của cô có chút không đành lòng định buông tha cho cô nhưng khi nhìn đến đôi môi hồng nhuận dụ người cùng với hơi thở thơm mát phập phồng của cô thì ý nghĩ buông tha cô bay sạch trong đầu chỉ quanh quẩn tư vị ngọt ngào mê người của cô vào đêm hôm đó thật muốn một phát cắn nuốt cô vào trong bụng cho thõa mãn nhưng lại sợ nếu làm thế cô sẽ thật sự biến mất khỏi tầm mắt mình lần nữa, cảm giác vừa bất an lại vừa muốn chiếm dữ khiến lòng cậu vô cùng khó chịu.
- “Tôi thế nào? Có phải bây giờ chị càng chán ghét tôi không? Không sao chị vốn đã ghét tôi rồi mà có ghét thêm tí nữa cũng không sao.” Vương Tuấn Khải vừa nói vừa cuối xuống một chút mỗi một lần cậu động đậy khóe miệng là một lần vành môi của cậu chạm nhẹ lên môi của cô cứ như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng phe phẩy, nhảy múa trên cánh môi của cô.
Lời của cậu nói ra thật lạnh nhạt, ngang ngạnh nhưng nếu để ý kỹ thì trong đó mang theo một chút bất lực, khổ sở chỉ tiếc là bây giờ Gia Hân cứ như bị người ta điểm huyệt cứng người đâu còn tâm trạng mà chú ý đến lời nói của cậu, bây giờ mọi giác quan của cô đều tập trung hết lên đôi môi của mình làm nó cứ giật giật, mặt trong phút chốt hồng rực như trái đào, tiêu rồi, cô thật sự tiêu rồi…trái tim của cô nó sắp nổ tung rồi.
Như không nhận ra hành động mình có gì không ổn, Vương Tuấn Khải vẫn nhìn chằm chằm vào mắt cô, môi vẫn nhảy múa trên cánh môi của cô tiếp tục nói.
- “ Tôi nói cho chị biết, chị chán ghét tôi như thế nào cũng được tôi không quan tâm bởi tôi cũng hận chết chị đi thế nên chị nhớ cho tôi…tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho chị” Vương Tuấn Khải gằng giọng nói.
Sau khi nói xong cậu im lặng nhìn cô chờ đợi phản ứng của cô nhưng cô cứ cứng người tròn mắt mà nhìn chằm chắm cậu, Vương Tuấn Khải thở dài trong lòng, xem ra hôm nay cô bị dọa không ít rồi, nếu cứ tiếp tục bức cô cô sẽ điên lên mất.
"Xin lỗi, thật xin lỗi... đừng có trốn tránh tôi nữa được không, thử nhìn tôi một chút không được sao, tôi thật sự mệt mỏi khi cứ phải gồng mình đối chọi với chị mỗi khi gặp mặt như thế này chị biết không?" cậu thì thào trong lòng.
Cậu cứ thế nhìn cô thêm một lúc rồi rời đi, trước khi đi Vương Tuấn Khải còn in mạnh đôi môi của mình lên môi cô một cái cái chạm đó như đóng dấu xác nhận lời nói của mình với cô, nhắc nhở cô phải nhớ những điều cậu vừa nói.
5 phút qua đi Gia Hân vẫn còn cứng ngắt nằm trên ghế sofa không có phản ứng, phải mất thêm vài phút nữa cô mới tìm thấy hành động của mình, ngay khi tìm thấy ý thức hành động đầu tiên của cô là đưa tay khẽ chạm lên cánh môi của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT