Anh có cảm giác bất an,liền lấy điện thoại điện cho cậu.

"Em đang ở đâu vậy?"

"Thì em đang đi chơi"

"Tại sao lại đưa anh về nhà?"

"Tại anh ngất xỉu vì mệt nên em đưa anh về nhà" cậu nói bằng giọng vô (số) tội.

Tút Tút...

Anh cúp máy. Đi thay đồ để đến bệnh viện.

Bệnh viện.

Anh mua một đóa hoa oải hương cho cô, đi tới phòng bệnh cô như thường. Nhưng...khi anh mở cửa có một điều làm tin anh hoang mang lo sợ. Cô, cô ko có ở đây. Anh hoang mang chạy ra thấy một cô y tá vội hỏi.

"Bệnh nhân phòng 125 đâu rồi" anh vội vã

"A...bệnh nhân phòng đó đã được người nhà làm thủ tục đưa về rồi ạ" cô ý tá

"Cám ơn cô"

Anh ko hiểu

*Chẳng lẽ...Di Di tỉnh lại rồi*

Anh vội lấy điện thoại gọi cho chàng.

"Alo"

"Di Di đâu rồi? tôi muốn gặp cô ấy"

"Xin lỗi. Nhưng Di Di cần một cuộc sống tốt hơn trong quá khức. Nếu anh yêu Di Di thì hãy suy nghĩ cho cô ấy" chàng nói.

"Tôi muốn gặp Di Di....lần cuối cũng được" anh hiểu. Anh chỉ cần gặp cô.

*Phải mình phải cho Di Di một cuộc sống tốt hơn*

" Ko thể. Xin lỗi anh"

tút tút...

Anh như hồn ma lũi thủi đi về.

*Đúng. Anh cần phải suy nghĩ cho cuộc sống, tương lại của em hơn. Anh đã làm tolnr thương em lắm rồi. Anh xin lỗi*

Khóc! Anh khóc vì cô. Vì người anh yêu.

Anh đến quán bar cứ thế uống rất nhiều. Liên tục nhắc tên cô. Giờ như hình bóng của cô đang trong tim anh cànd lớn làm tim anh nhức nhói đau lòng, mong ước được gặp cô, ôm cô và nói câu xin lỗi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play