Đến khi trở về đã chạng vạng tối, Niếp Nham chơi đùa đến hai má ửng hồng, vô cùng cao hứng, một tay ra sức quạt quạt, tay kia cầm các loại đồ ngọt mua tại chợ đêm, vừa đi vào Hiên Văn các, vừa không ngừng kêu to: “Nóng đã chết, nóng đã chết.” Mà Phiêu Thịnh đi ở phía sau lại vẻ mặt thanh sảng cùng ung dung.
“Vì sao ta nóng đến vậy, còn ngươi một điểm phản ứng cũng không có?” Mang theo vẻ mặt tức giận bất bình, Niếp Nham bĩu môi quay đầu nhìn Phiêu Thịnh.
“Nếu ta rảnh rỗi không có việc gì chạy loạn khắp nơi trêu chọc mọi người, vậy ta cũng sẽ nóng như ngươi.” Hay nói giỡn, Phiêu Thịnh nghĩ tới biểu tình của tên hoa hoa công tử tới chợ đêm mãi hoa nữ đêm nay bị Niếp Nham trêu cợt, nhịn không được nở nụ cười.
“Ta cũng đâu có trêu chọc ai đâu. Ngươi xem hắn cả người toàn thịt, không luyện tập một chút, ta sợ vài ngày nữa, trư còn phải sợ đã sinh hắn sao còn sinh tha.” Niếp Nham cười hì hì nhìn Phiêu Thịnh, nhưng trong nháy mắt liền tối sầm: “Thịnh ca ca, ta có chuyện muốn nói.”
“Có phải việc ngươi lén chạy tới đây không?” Cười cười lộ ra hàm răng trắng bóng, Phiêu Thịnh hỏi.
“Di? Sao ngươi biết?”
“Đừng quên. Ngươi biết viết thư, chả lẽ phụ thân ngươi lại không biết viết mạ?”
“Vậy ngươi biết nguyên nhân ta bỏ trốn không?” Niếp Nham thanh âm đột nhiên trở nên rất nhỏ, đôi mắt nhìn Phiêu Thịnh chợt mang theo quang mang dị dạng: “Ta không muốn thành thân.”
Nhìn Niếp Nham vốn luôn vô ưu vô lự hiện tại mang theo u buồn, Phiêu Thịnh thở dài: “Ngươi dù không muốn cũng không thể rời nhà trốn đi, nếu không biết ngươi bỏ trốn tới chỗ ta, Niếp thúc thúc không phải sẽ rất lo lắng?”
“Ngươi cái gì đều không rõ?” Thanh âm canh thấp, khuôn mặt vẫn còn chút bóng dáng trẻ thơ mang theo nôn nóng cùng bất an, trong ánh mắt đúng nhàn nhạt yêu say đắm cùng thống khổ.
Không minh bạch ý tứ của Niếp Nham, Phiêu Thịnh vẻ mặt bất minh.
“Được rồi, Thịnh ca ca, ta quên nói, ta ngoài tiền cũng không mang theo bất cứ thứ gì.” Vẻ mặt như trời sau cơn mưa nhanh chóng khôi phục lại vui vẻ bình thường.
“Ngươi nha, Xuân Thanh.” Hết cách nhìn Niếp Nham, Phiêu Thịnh gọi Xuân Thanh.
“Đại thiếu gia, có chuyện gì?” Vẫn đứng ở bên cạnh, Xuân Thanh đứng phía sau bước lên hỏi.
“Đưa tới cho Niếp thiếu gia hai y kiện sạch sẽ để hắn dùng, nhớ đun nước nữa.”
“Hồi đại thiếu gia, y vật của Niếp thiếu gia đã được chuẩn bị xong, nước để nhị vị thiếu gia tắm rửa cũng đã sẵn sàng, được đặt ở trong phòng đại thiếu gia cùng Niếp thiếu gia, còn có nước ô mai thanh nhiệt, Xuân Thanh một lát nữa sẽ bưng lên. Không biết đại thiếu gia còn phân phó gì không?”
Xuân Thanh vô cùng cung kính đáp lời.
“Không còn gì nữa. Đưa Niếp thiếu gia vào phòng hắn.”
“Thịnh ca ca, người của ngươi thật không giống nha, mấy người hầu của ta a, chỉ được cái to mồm, phải ra lệnh mới biết mà làm.” Niếp Nham cười hì hì, vừa nói vừa theo Thu Chanh lên lầu.
Phiêu Thịnh cũng có chút ngoài ý muốn, tưởng đúng các nàng tự nghĩ, cũng không hỏi gì nữa, chỉ hỏi một câu: “A Nê chạy đâu rồi?”
“Trần thiếu gia, ta ở chỗ này.” Một thanh âm đột nhiên từ trên lầu truyền xuống, chỉ chốc lát liền thấy Võ Kinh xuống tới.
“Tay ngươi làm sao vậy?” Phiêu Thịnh liếc mắt liền thấy tay Võ Kinh bao chặt tựa như bánh màn thầu.
Võ Kinh cười khổ một tiếng: “Vốn cũng không có gì…”
“Cái gì không có gì, đại thiếu gia.” Không đợi Võ Kinh nói xong, Xuân Thanh đã chen vào tiếp lời: “Vừa lúc nãy máu lưu đầy đất a, A Nê ca còn nói không có việc gì.”
“Nga, nhượng ta xem xem.” Nắm lấy tay Võ Kinh, Phiêu Thịnh nhẹ nhàng mở ra vải bao quanh tay Võ Kinh, hít sâu một hơi, trên ngón tay vô số vết thương nhỏ, còn có hai vết nứt rất to loang lổ máu, có cả móng tay bị gãy. “Ngươi đây là có chuyện gì?” Phiêu Thịnh nhíu mày, nhìn Võ Kinh vẻ trách cứ, quay đầu hướng Xuân Thanh kêu: “Nhanh vào trong phòng ta, lấy bọc trong tủ quần áo mang ra đây.”
Võ Kinh cúi đầu, nhìn bàn tay ôn nhu mà kiên định đang nắm tay mình, ngón tay hơi run run. Tay hắn vẫn đẹp như vậy, ngón tay thon dài, khung xương hoàn mĩ, bàn tay ấm nóng, đôi tay đã từng vững vàng nắm chặt lấy tay ta. Vô pháp tin tưởng chủ nhân của đôi tay này đã từng ở trong lòng ta, đã khóc, cười, nổi giận, la hét, chính đã từng có thể ôm chặt lấy hắn, nhưng hiện tại…
Võ Kinh như trở về đương niên, thẳng đến khi dược mạt tại vết thương trên tay gây đau đớn, Võ Kinh mới đột nhiên phản ứng. Phiêu Thịnh chính đang cầm tay y tinh tế bôi thuốc, cái loại cảm giác được cẩn thận tỉ mỉ che chở nảy lên trong lòng, tâm vừa loạn lại ngọt ngào, Võ Kinh bỗng cảm thấy đại loạn, phân không rõ bởi vì chính hạnh phúc hay sợ hãi, sợ ôn nhu bất ngờ kia, trong miệng kêu lên: “Trần thiếu gia, ta chính lai. Không nhọc…”
“Đừng nói nữa, A Nê. Ngươi xem tay ngươi, nếu không bôi dược, hôm nay nóng thế này, vết thương không nặng thêm mới lạ. Thuốc này với ngoại thương rất có hiệu quả, đừng nhúc nhích.” Không có trả lời Võ Kinh, Phiêu Thịnh một bên nghiêm thanh nói, động tác trên tay không hề dừng lại.
Lúc này Võ Kinh mới phát hiện, Xuân Thanh đã sớm không còn ở trong phòng, giờ ở đây chỉ còn đúng hai người, thùy hạ mi mắt, len lén nhìn Phiêu Thịnh vẻ mặt không kiên nhẫn nhưng vẫn tỉ mỉ bôi dược, tâm liền cười. Hắn chính vẫn như trước đây, gặp chuyện phiền phức không như ý sẽ không kiên nhẫn, bất quá nguyên lai hắn hội phát tiết ra. Nếu trước đây chính bị thương, Phiêu Thịnh hắn hội làm thế nào nhỉ… Hắn… sẽ cầm tay của ta tinh tế mút, Võ Kinh lại nhớ tới sáng hôm đó, cái buổi sáng cải biên tất cả, trên mặt mang theo nụ cười hạnh phúc mộng ảo.
Nhưng bầu không khí yên tĩnh đó bỗng nhiên bị một thanh âm đánh vỡ: “Thịnh ca ca, các ngươi đang làm gì vậy?”
Võ Kinh tâm run lên, nam hài từ trên lầu đi xuống, như là ngày xưa ngoái đầu nhìn lại, thời gian đảo ngược. Mặt mày tuấn tú, gương mặt hơi đỏ lên, đôi mắt vừa to vừa đen, trong ánh mắt có quang mang lóe sáng, tựu như chính hồi tưởng lại quan hệ của Phiêu Thịnh cùng Niếp Nham, tâm liền cảm thấy thống khổ cùng đố kỵ. Chúng ta quả nhiên rất giống. Võ Kinh yết hầu khô khốc. Đặc biệt nhìn nam hài trước mắt đang mặc bộ y phục kia, tựu dường như thấy được chính đương niên, trong sạch mà nhiệt tình, một loại cảm giác đáng sợ mà lạnh lẽo đâm thấu tâm Võ Kinh.
Phiêu Thịnh buông tay Võ Kinh, run sợ nhìn nam hài vừa kêu Thịnh ca ca vừa chạy xuống lầu, quen thuộc nói không nên lời, hoảng hốt nói không nên lời, phảng phất thật lâu thật lâu, hắn cũng mặc y phục đạm tử sắc này, cũng chạy từ trên lầu xuống, gọi chính. Hai mắt đầy nhiệt huyết, nụ cười ôn nhu, vẻ mặt lo lắng, đương nhìn chính thì, vẻ mặt bỗng trở nên hạnh phúc mà u buồn, nhượng chính tâm cũng trở nên ấm áp. Phiêu Thịnh sững sờ đứng tại đó, nhìn Niếp Nham chạy tới, cảm giác tất cả đều quen thuộc mà chân thực.
“Ngươi làm sao vậy, Thịnh ca ca?” Lo lắng nhìn Phiêu Thịnh thần sắchoảng hốt, Niếp Nham lôi kéo tay áo Phiêu Thịnh hỏi.
Đường nhìn rơi vào người phía trước, vị đạo bởi vừa tắm rửa xong mà thanh sảng, nho y đạm tử sắc phiêu dật, tóc đen vẫn còn dính nước dùng dây tơ tầm buộc lại. Đột nhiên Phiêu Thịnh cảm giác nam hài trước mặt trong sáng động nhân như vậy, thuần khiết cùng vô ưu trời sinh, đôi mắt đen như mực dịu dàng, trong mắt tràn đầy quan tâm cùng lo lắng, tâm động nói không nên lời, chua xót trong lòng nói không nên lời, Phiêu Thịnh nỉ non thấp giọng: “Đời trước, chúng ta có đúng hay không đã gặp nhau?”
Niếp Nham mặt nhất thời đỏ bừng, tại trong mắt Phiêu Thịnh một mảnh mê ly. Đầu hơi thấp, nhỏ giọng nói: “Không biết, hay là gặp qua.”
Võ Kinh quan sát mọi việc, thân thể giật mình run rẩy, nhãn thần đột nhiên đau thương cùng ảm đạm, vô pháp ức chế đố kỵ từ trong lòng chậm rãi bừng lên, nắm chặt tay, không biết bởi áp lực tâm tình hay bởi đau nhức mà thân thể run rẩy. Cơ thể tại mùa hè nóng bức bỗng trở nên băng lãnh, từng tế bào trong cơ thể như đang kêu gào, khóc lóc, la hét: nhìn ta, nhìn ta, ta mới là người chân chính trong lòng ngươi, trong vận mệnh của ngươi, hắn chỉ là thế thân. Đừng dùng nhãn thần đó nhìn kẻ khác, đừng dùng giọng điệu đó nói với kẻ khác. Không muốn không muốn không muốn. Tất cả vốn thuộc về ta, ta mới là người thực sự…
Võ Kinh lảo đảo chạy lên lầu, y căn bản vô pháp đứng ở nơi đó, yên lặng nhìn tất cả, sợ chính vô pháp ức chế tình tự, muốn xé rách trang giấy, muốn xé rách khuôn mặt đã từng tương tự chính, muốn triệt để hủy diệt tất cả. Nhưng sâu trong tâm khảm mình Võ Kinh biết, có những thứ một ngày mất đi, sẽ không bao giờ có thể trở lại được nữa.
Buổi tối, Võ Kinh lại như linh hồn tới phế tích kia, nằm tại nơi đã từng có phong thụ.
***
Mọi việc dần dần thay đổi, một loại cảm giác ám muội như có như không tồn tại giữa Phiêu Thịnh và Niếp Nham, Võ Kinh cảm thấy bi ai thống khổ, mà Trần phu nhân lại kinh hãi đảm chiến. Hài tử rất giống Võ Kinh kia, thường thường cùng nhi tử mi lai nhãn xuất, tựa như một cái gai đâm thẳng vào trong lòng Trần phu nhân, tượng một hạt bụi rơi vào trong mắt, làm tha mơ hồ phảng phất cảm thấy Niếp Nham như Võ Kinh đương niên. Sự xuất hiện của Niếp Nham làm tha cảm thấy thống khổ dằn vặt, hầu như đúng một dự cảm không rõ. Trần phu nhân cảm thấy sợ hãi. Giẫm lên vết xe đổ. Từ này liên tục xuất hiện trong ý nghĩ của tha, làm tha không thể chịu đựng nổi, buổi tối liên tục gặp ác mộng. Cuối cùng, vào một buổi sáng, tha gọi Phiêu Thịnh tới.
Nhìn sắc mặt mẫu thân tái nhợt, Phiêu Thịnh cả kinh: “Mẫu thân, chẳng hay có chuyện gì phân phó hài nhi?”
Nhìn nhi tử trước mặt lo lắng nhìn chính, Trần phu nhân cảm thấy tự hào cùng kiêu ngạo nói không nên lời. Khuôn mặt đó anh tuấn cuồng dã đến vậy, mang theo khí độ ngạo nhân không gì sánh được, còn có tự tin cùng nhiệt tình nói không nên lời. Đó chính là nhi tử của ta, đứa trẻ này đã từng phải chịu đau khổ, ta sẽ không để bất cứ kẻ nào có thể tổn thương hắn nữa!
Nhẹ nhàng cười, Trần phu nhân ôn nhu nói: “Thịnh nhi, ngươi đã gần hai mươi sáu tuổi rồi, phụ thân ngươi khi bằng tuổi ngươi đã có tỷ tỷ cùng ngươi. Mấy năm trước ngươi nói muốn tại thương trường rèn luyện một chút, hiện tại mọi việc của ngươi đều đã đạt được, nương cũng muốn ngày nào đó có thể bế tôn tử. Như Ý cô nương mấy hôm trước tới chơi, ngươi xem coi thế nào? Phụ thân tha cùng phụ thân ngươi đúng anh em kết nghĩa, mẫu thân của tha cũng xem như gia thế thư hương.” Trần phu nhân vừa nói, biểu tình rất thỏa mãn.
“Nhưng mẫu thân, hiện giờ ta không muốn lo lắng mấy chuyện này.” Cắn răng, Phiêu Thịnh quyết định nói ra chính suy nghĩ.
“Vì sao? Hiện tại ngươi cũng đã tới tuổi thành gia lập nghiệp. Trong nhà có thê tử, ngươi có thể không lo lắng chuyện nhà, chính chuyên tâm phát triển sự nghiệp.” Trần phu nhân không chút nào nhụt chí, khuyên bảo Phiêu Thịnh.
“Mẫu thân, hài nhi biết ngươi chỉ muốn tốt cho ta. Nhưng ta thật sự không có chút cảm giác nào với Như Ý cô nương, xin mẫu thân đại nhân nhượng ta chính làm chủ ba.” Phiêu Thịnh ánh mắt lấp lánh, ý chí kiên định.
Khẽ thở dài một tiếng, Trần phu nhân nhẹ giọng nói: “Hài tử đã lớn, không cần nương nữa. Được rồi, việc này sau chúng ta sẽ bàn lại. Đúng rồi, nghĩa đệ của ngươi có phải người Giang Nam không?”
“Đúng vậy.” Nói tới Niếp Nham, vẻ mặt Phiêu Thịnh cũng trở nên cởi mở mà vui vẻ: “Hắn là lão tam của tơ lụa Niếp phủ.”
Nhìn vẻ mặt nhi tử, Trần phu nhân càng cảm thấy lo sợ không gì sánh được.
Trần phu nhân tĩnh tĩnh đứng trong phòng viết gì đó, một lát liền kêu: “Hồng Ngọc.”
“Phu nhân.”
“Hồng Ngọc, ngươi lập tức tìm người mang thư này ra roi thúc ngựa đưa tới Niếp Phủ tại Giang Nam, đừng cho đại thiếu gia biết.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT