" Tôi thực sự rất ghét anh, anh là chính là thứ sinh vật mà tôi muốn nó biến mất khỏi thế giới này càng nhanh càng tốt " Cái gì mà là chồng chưa cưới chứ, sống với nhau gần một tháng rồi mà Phương Anh vẫn chưa thể định nghĩa nổi cái giá trị mà chức danh " người chồng " mang lại. Biết rõ là cô thích uống trà xanh, vậy mà ngày nào cũng uống mất của cô. Vì anh ta mà cô đã phải dậy sớm từ năm giờ năm mươi chỉ để nhanh chân cướp lấy túi trà xanh trong tủ lạnh. Hai con mắt theo thời gian mà hoá thành gấu trúc, tuy bây giờ đỡ hơn nhiều vì cô đã chi tiền đến spa làm đẹp. 

" Cầu xin anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, thời gian qua tôi chịu đựng đủ lắm rồi " Cô chẳng thèm quan tâm tới cảm xúc của anh vì trong đầu xuất hiện từ nào thì nói toẹt ra hết, miễn là làm tổn thương anh ko nhỏ. 

Từ đầu tới cuối Minh Hoàng ko nói và làm gì hết, anh tôn trọng ý kiến của Phương Anh. Nếu cô muốn anh sẽ biến mất, cuốn theo chiều gió bay xuống biển, mãi mãi ko tìm thấy xác. Anh ko ép buộc cô với cuộc hôn nhân giả dối này vì bản thân anh cũng mệt mỏi rồi. Anh ko muốn phải gồng mình lên cho vai diễn quá sức này nữa. Anh yêu nghề y, muốn được quay trở lại bệnh viện chữa bệnh cho những bệnh nhân cần anh. Ở đó anh sẽ vui vẻ và hạnh phúc hơn khi nhìn thấy những nụ cười hồn nhiên, vô tư của các em bé. Dù bệnh có nặng đến đâu thì nụ cười trên môi các em ấy vẫn luôn trực sẵn. Điều đó khiến anh cảm thấy rất ấm lòng và nguyện gắn kết với ngành y. Hay cặp vợ chồng già tới khám bệnh, ngày phẫu thuật họ vẫn luôn nắm tay nhau ko rời. Và họ cũng đã ra đi cùng nhau, trên giường bệnh cái nắm tay thiêng liêng của họ đã trở thành linh hồn của bệnh viện. 

" Xem ra em đã khỏi hoàn toàn " Minh Hoàng vuốt ve vài sợi tóc con con trên trán Phương Anh, bàn tay phải của anh lăn xuống eo cô, giằng lấy mảnh thuỷ tinh: " Anh sẽ để em được toại nguyện " Dứt lời ko để Phương Anh phản ứng, anh đã đâm mảnh thuỷ tinh vào bụng và ngất trên vai cô. 

Phương Anh sững người, thân thể anh dần dần ngã xuống, chủ ý ban đầu của cô đâu phải như vậy. Cô chỉ muốn anh ta ly hôn mà thôi nhưng đâu ngờ Trần Minh Đức lại chọn cách này. Đúng là mông lung như một trò đùa mà. 

" Có ai ko giúp với " Tiếng kêu thất thanh của Phương Anh đã làm kinh động đến vị bác sĩ già lúc nãy. Ngay lập tức ông đưa Minh Hoàng vào phòng cấp cứu. Sao lại thế này? Chẳng phải tình hình bệnh khả quan thế mà, sao bây giờ lại.....nghĩ tới đây mặt ông liền đanh lại khi phát hiện mảnh thuỷ tinh cắm chặt trên bụng anh. 

" Bệnh nhân mất quá nhiều máu, mau liên hệ với những người trong bệnh viên xem ở đây có ai nhóm máu quý OR ko? " Gương mặt ông xám xịt, vì hôm qua có năm bệnh nhân cũng nhóm máu quý OR gặp tai nạn nên bệnh viện đã dùng hết số máu dữ trữ còn lại. Xem ra cậu thanh niên này, sống hay chết còn phải xem vận may thế nào. 

Nữ y tá chạy ra khỏi phòng, Phương Anh ở đằng sau cô ta: " Xin hỏi có ai nhóm máu OR ko ạ? Những người có mặt ở hành lang để lắc đầu, tỏ vẻ bất lực. Riêng Phương Anh, cô ko hề chần chừ giơ tay lên và nói to " Có tôi ". 

Cô y tá mặt mừng vội vàng lôi Phương Anh vào trong phòng truyền máu. Trên giường bệnh một Trần Minh Đức tiều tuỵ, gương mặt xanh xao, mệt mỏi do mất quá nhiều máu khiến tim cô nhói đau. Có phải cô quá vô tâm ko? Cứ cho là ko yêu nhau đi nhưng vẫn là vợ chồng với nhau. Tại sao cứ phải hành hạ, làm tổn thương nhau như vậy. 

Phương Anh đã truyền cho Minh Hoàng 100 lít máu vì cô cũng đã khỏi bệnh nên mới lấy nhiều như thế. Nhìn anh qua cửa phòng, cô thầm cầu nguyện: " Mau khoẻ lại nhé "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play