Lúc Phương Anh trở về nhà thì Minh Hoàng vẫn ở trong phòng đọc sách, cô rón rén mở cửa bước vào trong. Anh ngồi quay lưng lại với cô, chiếc ghế đẩy to hết phần người đã che mất người anh, ngón tay thon dài thỉnh thoảng lật từng trang sách. Sao mà nhìn đằng sau đã cảm thấy người trước mặt toả ra vô vàn ánh hào quang sáng chói, ko thể nào với tới nói gì đến việc dính bẩn.

" Trưa mai anh có hẹn với ai ko? " Phương Anh mở lời trước, mong chờ câu trả lời của Minh Hoàng. Giá như anh ko bận gì thì tốt biết mấy.

Minh Hoàng giật mình ngoảnh lại, trước mặt anh thiên thần nhỏ ko dính chút bụi bẩn nào của nhân gian. Anh có chút xao xuyến trước vẻ đẹp vô cùng đáng yêu, thanh khiết kia nên dù anh có bận đi chăng nữa chắc anh cũng sẽ hoãn lại để trả lời rằng: " anh ko bận ".

Nghe Minh Hoàng nói, cô hạnh phúc đập tay vào nhau: " vậy trưa mai anh đưa em tới khách sạn Xxxxxx, phòng 555 để em lấy đồ của bạn nhé " Nói rồi cô chạy về phòng.

Khách sạn Xxxxxx Minh Hoàng đờ người, đó chẳng phải là nơi từng...... Nhớ lại chuyện cũ sắc mặt anh bỗng tái đi, nhợt nhạt hơn vừa nãy nhưng vì tin Phương Anh mà anh ko hề phòng bị chút nào.

Nhác cái đã tới trưa mai Minh Hoàng mặc quần áo đơn giản vẫn toát lên vẻ đẹp trai hiếm có, khó tìm. Phương Anh cũng diện đồ giản dị vì cô đâu tới để chơi, thậm chí cô còn chọn cho mình đôi giày dùng để chạy bền.

" Em tới đó làm gì? " Đang lái xe Minh Hoàng bỗng nhiên quay sang hỏi cô.

Phương Anh có chút lúng túng, đầu óc cô trống rỗng ko hề để ý tối qua đã nói với Minh Hoàng là tới lấy đồ của bạn: " tơi gặp bạn mà " Cô giả vờ quay sang đằng khác để tránh ánh mắt dò xét của Minh Hoàng.

Biết Phương Anh nói dối, anh vẫn tỏ ra tự nhiên. Vì anh ko rõ mục đích của cô nên đành im lặng. Tuy nhiên trong lòng anh đã mách bảo có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.

Cuối cùng cũng tới nơi Phương Anh đưa cho Minh Hoàng một chai nước mà trước đó cô đã bí mật cho một viên thuốc do cô gái hôm nọ đưa. Thuốc nào cũng được, cô ko hề quan tâm vì ko chết đâu mà lo. Cầm chai nước anh uống vài ngụm nhận ra mùi vị của nó hơi khác thường, màu nước đậm hơn và vỏ chai có dấu hiệu đã bị mở. Trình độ tay nghề của người này khá non nớt vì dán vỏ chai lại cũng ko xong, càng dán càng để lộ nhược điểm ko biêt để đâu cho hết.

" Mình đi thôi " Hai giờ rồi, chắc cô ta cũng đã chuẩn bị xong, giờ lên là đúng giờ rồi.

" Đợi chút anh.....thấy....chóng mặt.....quá! " Minh Hoàng vội vàng ôm lấy đầu, anh nhận ra sự khác thường bên trong cơ thể sau khi uống chai nước. Đừng nói thứ trong chai nước là...... Người anh run run lên, nếu ko dựa vào tường chắc anh đổ rạp xuống nền đất rồi.

" Dựa vào em nào, em đưa anh lên nghỉ ngơi " Phương Anh vất vả, lăn lộn một cách phí sức kinh khủng để đưa con hàng lên tới tận tầng năm.

May thay cô ta đã đứng trước cửa cầu thang chào đón hai người, Minh Hoàng được đưa vào phòng, yên phận trên chiếc giường trải đầy cánh hoa hồng. Mùi hương tỏ ra thơm phức. Ga giường mùi đỏ như những đốm lửa cuốn lấy thân thể đang say giấc nồng kia.

" Khi nào xong việc tôi sẽ gọi cô tới " Cô ta vừa nói vừa tranh thủ cởi từng cúc áo của Minh Hoàng, vòm ngực rắn chắc, cơ bụng sáu múi dần dần hiện ra trước mắt. Ngay lúc này tâm trí cô đầy hỗn đỗn, một sự hối hận xen kẽ nhau. Người đàn ông nằm trên giường bị người vợ lừa, bị bỏ thuốc, bị hãm hại chính là chồng của cô. Đầu mũi cay xè, hai bàn tay đồng loạt nắm chặt lại lịch sự đóng cửa, thật tâm nếu được chọn lại chắc chắn cô sẽ chọn cách này vì cô chỉ muốn ly hôn mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play