Ai ngờ được rằng lời tiếp theo Ngọc Tình nói ra làm ông ta không biết nói gì nữa, đứng đó như một kẻ ngốc, chỉ nghe Ngọc Tình nói: “Đại thúc, nếu chú đã gia nhập vào bang Chim ưng lâu như thế rồi, sao tôi lại có thể để cho chú ở đây mà vất vả thêm được nữa! Chẹp! Chú nên nghỉ hưu được rồi! Đây là thời gian để trở về mà dưỡng già đi thôi!”
Người đàn ông đơ người ra, không biết nên nói gì mới phải! Mẹ nó chứ, ông ta mới 43 tuổi, còn chưa tới lúc để dưỡng già đâu! Còn nữa, cô nói thế chẳng khác nào rủa ông ta chết sớm đi! Cái con nha đầu đáng chết này!
Ông ta đột nhiên hai mắt trợn ngược lên, cũng quên mất cái chết thảm hại người đồng chí ban nãy, ngẩng mặt lên định mắng, liền nhìn thấy trong tay nha đầu đó không biết từ khi nào đã xuất hiện một con dao, lúc này đang ung dung mài móng tay.
Lưỡi dao sắc sáng bóng của con dao lóe lên ánh sáng, đột nhiên ông ta như bị bịt mồm lại không biết nói gì.
Lôi Thạch tận mắt nhìn thấy tất cả, cũng đã đưa ra được một kết luận, hôm nay chính là ngày mà Ngọc Tình hạ quyết tâm nắm chặt lấy Lôi Hổ Đường trong tay.
Ngay từ khi bắt đầu anh ta đã biết nha đầu này sẽ làm như vậy, nhưng chưa từng nghĩ rằng cô lại kiên nhẫn đợi tới ngày hôm nay!
Khi mới bắt đầu, anh ta còn huy động sức mạnh để tranh với cô, anh ta muốn nói với cô rằng, ở bang Chim ưng này, ở Lôi Hổ Đường này, ai mới là lão đại! Nhưng sau khi trải qua vài sự việc, anh ta mới thực sự không còn ý định đó nữa.
Anh ta đột nhiên cảm thấy, tuổi trẻ tràn đầy năng lượng, sinh lực, nhưng không liều lĩnh như Ngọc Tình càng phù hợp hơn anh ta để đảm nhận vai trò đường chủ này.
Vì vậy Lôi Thạch từ đầu tới cuối đều đứng đó không có bất kì động tĩnh hay lên tiếng gì, anh ta lặng lẽ thừa nhận tất cả những gì Ngọc Tình đang làm.
Ngọc Tình nhìn biểu hiện của Lôi Thạch với vẻ hài lòng. Xem ra người đàn ông lỗ mãng này cũng biết nhận thức và là người có thể dùng được! Thế này đi, chỉ cần sau này anh ta không đi quá giới hạn thì cô có thể để anh ta lại bên mình!
“Thế nào hả? vẫn còn phản đối đúng không!” đôi mắt lạnh lùng của Ngọc Tình khẽ đảo, bàn tay đang sửa móng cũng dừng lại, con dao đó khẽ được lắc lắc, lưỡi dao lóe sáng dưới ánh đèn, mọi người khẽ nheo mắt lại, không nói gì.
Một bài học của kẻ máu chảy thành vũng vẫn còn đang trước mắt kia, bọn họ vẫn dám kháng cự sao?
Đứa bé này chính là một quái vật! Giết người không chớp mắt, nghĩ cũng không nghĩ đã bãi miễn chức vụ của người khác, lại còn độc mồm độc miệng nữa chứ!
Bọn họ còn dám phản đối nữa không? Bọn họ không muốn vừa mới mở miệng ra đã bị tiểu cô nương này phi dao tới, lập tức mất mạng! Bọn họ tự biết bản thân mình còn phải về nhà ôm vợ dỗ con nữa!
Ngọc Tình thấy không có ai lên tiếng, nhếch mép cười hài lòng, ánh mắt liếc nhìn Lôi Thạch: “Lôi phó đường chủ! tôi nghĩ anh rất cần thiết để giải thích với tôi một tiếng, chuyện ở Vân Đỉnh hôm nay là thế nào?”
Nhìn thấy ngọn lửa bắt đầu đốt trên đầu mình, Lôi Thạch đứng ra phía trước, cười miễn cưỡng: “Vân bang gây chuyện!”
Chỉ bốn chữ đơn giản ngắn gọn đã nói rõ thái độ của anh ta đối việc sự việc này, Ngọc Tình không hề hài lòng thái độ này của anh ta: “Lí do!”
“Do một con bé đứng quầy!” Lôi Thạch không hề nói dối! bọn họ đúng là vì một cô gái đứng quầy mà đánh nhau! Nói ra thì đúng là mất mặt! Thực ra anh ta không hề thích cô gái đó, cô gái đó không xinh! Thế nhưng đã vào tới phòng mà Lôi Thạch bao rồi thì làm gì có lí để bị dễ dàng cướp đi được? Làm thế chẳng phải là tát vào mặt anh ta à?
Suy nghĩ của Lôi Thạch, Ngọc Tình dùng sức mạnh tinh thần quét qua và biết được. Tuy cô rất hiểu, nhưng không có nghĩa là cô sẽ dung túng bỏ qua!
Ngọc Tình khẽ cười: “Chỉ vì một cô gái mà anh đánh nhau với người ta? Còn vì thế mà làm cho anh em mình bị thương, xảy ra án mạng?” Ngọc Tình tuy là cười nhưng giọng điệu cô nói hết sức lạnh lùng, rõ ràng thể hiện là cô đang tức giận!
Đúng vậy! Bộ mặt của Lôi Thạch chính là bộ mặt của bang Chim ưng, cũng chính là bộ mặt của Ngọc Tình, cô đương nhiên không cho phép người khác trên địa bàn của cô ngang ngược, giở trò lưu manh, nhưng ít nhất cũng phải cân nhắc cái lợi và cái hại, cái được và cái mất chứ!
“Xem ra anh vẫn chưa học được gì cả!” Ngọc Tình nói lạnh lùng: “Anh không thể bị mất mặt được, tôi cũng không thể để bị mất mặt! Nhưng, Lôi Thạch, cái thể diện của anh quan trọng hay sự sống chết của anh và của các anh em khác quan trọng? Trước khi anh ra tay anh có nghĩ tới sự chênh lệch về lực lượng không? Có nghĩ được bây giờ đang là thời điểm nhạy cảm đặc biệt của bang Chim ưng và Vân bang? Nếu làm không tốt còn dẫn tới việc khai chiến!”
Ngọc Tình vừa nói xong, Lôi Thạch đột nhiên nhớ ra, đúng là anh ta đi chơi, mang theo anh em không nhiều, thế nhưng Lương Toàn lại mang theo rất nhiều người! một khi đánh nhau thì người thiệt chỉ là anh ta mà thôi!
Bây giờ bang Chim ưng và Vân bang đang ở vào thời kì đối lập nhau, một núi không thể có hai chủ! Thế ba chân kiềng đã bị phá vỡ, vậy thì việc tranh giành nhất định xảy ra! Vì vậy mà một nửa giang sơn của thế giới ngầm của nước Z nếu không có điều gì bất ngờ khác nữa đương nhiên sẽ rơi vào tay một trong hai.
Vì vậy mà anh ta làm thế là quá lỗ mãng và liều lĩnh! Nếu mà tình hình không được khống chế, khả năng sẽ dẫn tới cuộc chiến đẫm máu! Tuy là trong cuộc chiến với Kiều bang thì bang Chim ưng không bị thiệt hại rất nhiều người, nhưng, bây giờ bang Chim ưng đang hấp thụ rất nhiều thứ, đang trong thời kì tiêu hóa, vì vậy bây giờ không phải là thời cơ thích hợp để đấu với Vân bang.
Lôi Thạch chỉ là lỗ mãng, nóng vội chứ anh ta không hề ngu ngốc. Vì vậy khi anh ta đã nghĩ thông thì lập tức cúi đầu xuống: “Xin lỗi, đường chủ, tôi sai rồi!”
Ngọc Tình nghe thấy vậy gật gật đầu: “Biết sai là tốt! Vì vậy trước khi làm việc gì thì đều phải nghĩ tới hậu quả! Phải biết nhẫn nhịn đúng lúc đúng chỗ! anh phải biết rằng việc anh nóng vội không chỉ liên quan tới một mình bản thân anh mà còn ảnh hưởng tới cả bang Chim ưng!”
Cảnh tượng này vô cùng quái dị! Một bé gái bảy tuổi đầu đi dạy bảo một người đàn ông hơn 30 tuổi. Cô nói vẻ rất nghiêm túc, anh ta cũng nghe với vẻ hối hận và nhận lỗi.
Trong đầu những người ở đó chỉ có mấy chữ: thế giới này thực sự không thể biết trước được điều gì!
Ai cũng biết rằng Lôi Thạch từ trước tới nay chỉ có tức giận nổi nóng và dạy bảo người khác, chẳng cần biết người ta làm sao chỉ cần lão tử vui là được! Họ chưa từng thấy cảnh tượng anh ta nhát gan như thế này!
Những lời đó Lôi Thạch không nghe thấy, nếu anh ta nghe thấy nhất định sẽ lỗ mãng mắng cho: Ngươi mới là đồ nhát gan, cả nhà ngươi nhát gan!
Đương nhiên những lời đó không thể thoát khỏi được Ngọc Tình, nhưng cô không hề có ý định nói cho Lôi Thạch. vì vậy đương nhiên anh ta không có cơ hội để mở miệng.
Ngọc Tình hài lòng gật đầu, liếc mắt nhìn tất cả mọi người có mặt ở đó!
“Lôi Hổ Đường, kể từ ngày hôm nay tôi chính thức tiếp quản! Đường chủ trước đây sẽ đảm nhận vai trò phó đường chủ, những người khác chức vụ đều giảm một cấp! Từ nay trở đi, Lôi Hổ Đường thiết lập viện chấp pháp, do Tiêu Thần phụ trách quản lý!”
Cô vừa dứt lời tiếng ào ào lại vang lên!
“Tiêu Thần, Tiêu Thần là ai? Là người của mình sao? Sao chưa bao giờ nghe nói vậy nhỉ?”
“Không biết nữa, cái tên Tiểu Thần đó rốt cuộc là kẻ nào!?”
...................
Ngọc Tình chẳng thèm để ý tới những lời thảo luận của bọn họ, chỉ cao giọng gọi: “Tiêu Thần vào đi!”
Cô vừa nói xong, Tiêu Thần lúc trước đã được Ngọc Tình thông báo đợi ngoài cửa lúc này từ từ bước vào.
“Đây chính là Tiêu Thần sao, tôi vừa gặp anh ta ở ngoài cửa!”
“Đúng vậy, tôi cũng nhìn thấy! Tôi còn tưởng là ai cơ!”
............ Ngọc Tình nhìn Tiêu Thần, Tiêu Thần mặc một bộ vest màu đen, nhìn có vẻ khá giống với dân xã hội đen, anh ta đứng thẳng lưng và từ từ đi vào.
Lôi Thạch nhìn Tiêu Thần – một thanh niên nhìn rất anh tú, anh ta lại quay mặt nhìn Ngọc Tình với nét biểu cảm mãn nguyện. Đây....tên tiểu tử này chắc không phải là bị Ngọc Tình thất lễ mà tới chứ!
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu anh ta liền bị Ngọc Tình ném cho một cái lườm.
Anh ta chỉ có thể nhún vai, đưa tay lên xoa xoa mũi: “He he, chỉ là nói đùa thôi mà!”
Ngọc Tình lườm cho anh ta rồi tiếp tục nói: “Viện chấp pháp và chấp pháp đường có tính chất gần như nhau, viện chấp pháp vượt lên trên cả phó bang chủ! Chỉ cần người nào vi phạm quy tắc thì đều giao cho viện chấp pháp xử lý!”
Ngọc Tình đưa ra quyết định này lại làm cho mọi người ngạc nhiên lần nữa. Quyền hạn còn vượt cả lên trên phó đường chủ, quyền lực như vậy là rất lớn chứ chẳng vừa! Cái cậu thanh niên 16, 17 này một bước tiến lên trời rồi còn gì!
Không chỉ bọn họ mà ngay cả Tiểu Thần cũng sững người ra. Anh ta không ngờ rằng Ngọc Tình lại cho anh ta quyền lợi lớn như vậy, cũng không ngờ Ngọc Tình còn nhỏ thế này đã tham gia vào cái xã hội này.
Quả nhiên, cô nói không sai: bên cạnh cô không giữ lại người vô dụng!
Ngọc Tình không hề có ý định quan tâm tới ý nghĩ của mọi người, cô đứng lên, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào mọi người.
Lúc này giọng nói lạnh lùng nghiêm khắc không thể không làm người khác sợ hãi vang lên: “Bây giờ tôi sẽ tuyên bố quy tắc của Lôi Hổ Đường: Không được ức hiếp đàn ông bắt nạt đàn bà! Không được làm việc xấu vi phạm pháp luật, trái với đạo đức! Không được ăn hiếp dân lành! Không được sinh sự vô cớ, không được phản bội lại anh em!
Nên việc mà các anh phải làm đó là: thứ nhất, phục tùng mệnh lệnh của đường chủ! thứ hai: phục tùng mệnh lệnh của đường chủ một cách tuyệt đối, thứ ba: phục tùng mệnh lệnh của đường chủ một cách tuyệt đối và vô điều kiện!”
Ngọc Tình vừa tuyên bố xong, tất cả mọi người có mặt đều hết sức sốc! Vị tân đường chủ này đúng là còn nhỏ mà! Đây là hắc đạo chứ không phải cục công an! Cô làm thế này chẳng khác nào muốn tự cho mình là người chấp pháp à?
Đôi mắt Ngọc Tình liếc qua một lượt, tiếng nói của mọi người đương nhiên cô điều nghe thấy và ghi nhớ.
Cô khẽ cười: “Tôi không phải là cảnh sát, tôi cũng biết đây là hắc đạo! Nhưng, các anh tham gia vào thế giới này, cha mẹ các anh cũng vậy à? các anh có từng nghĩ tới một ngày nào đó cũng sẽ có người đối xử không tốt với cha mẹ, vợ con, anh chị em của mình?”
Lời không cần nói quá nhiều, con người thì đều có lương tâm cả, có những lời bọn họ cần tự mình hiểu lấy! có những lúc nói nhiều lại không có tác dụng!
“Chúng ta đều không phải là những quả hồng mềm nhũn ra! Các anh không phải! Lôi Hổ Đường không phải! bang Chim ưng cũng không phải!” Ngọc Tình lớn tiếng nói: “Tôi không bảo các anh bị mắng mà không mắng lại, bị đánh mà không đánh lại, mà là không được tự mình gây sự! Nếu có người dám ức hiếp các anh thì hãy lột da chúng cho tôi! Có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm! Nhưng nếu như ai đó không tuân thủ quy tắc, sinh sự gây chuyện! Tới lúc đó quy tắc của Lôi Hổ Đường hỏi thăm, nhẹ thì ra khỏi bang Chim ưng! Nặng thì giết chết!”
Lời của Ngọc Tình còn chưa nói hết, mọi người chỉ cảm thấy run hết cả người, sự kiêu hãnh và sự sợ hãi cùng đồng thời tăng lên! Bọn họ mở to mắt nhìn Ngọc Tình, đợi cô tiếp tục nói!
“Ở đây tôi không cần kẻ phản bội, cũng không chấp nhận kẻ phản bội! nếu có một ngày các người bán rẻ bang Chim ưng, bán rẻ Lôi Hổ Đường, bán rẻ tôi! Vậy thì các người tốt nhất hãy hi vọng rằng, có đi cùng trời cuối đất cũng đừng để tôi bắt được, bằng không, các người nhất định sẽ hối hận vì đã xuất hiện trên thế giới này!”
Ngọc Tình nói xong, liếc mắt nhìn kẻ đang không ngừng co giật nằm dưới đất: “Anh ta chính là kết cục của các người sao? Không, các người còn thảm hơn anh ta mười lần! Trăm lần!”
“Đồng thời! nếu các người chịu ngoan ngoãn làm thuộc hạ của tôi, vậy thì tiền tài của toàn thiên hạ này sẽ đều được đẩy tới trước mặt các người! phụ nữ của thiên hạ này tùy các người tự ý chọn! Danh tiếng, địa vị? Đương nhiên là không cần nói rồi!”
Nghe Ngọc Tình nói những người có mặt đột nhiên đều cảm thấy dường như tất cả những gì họ muốn đã đều đang ở phía trước, chỉ đợi họ đi thu lấy mà thôi!
Ngọc Tình khẽ nhoẻn miệng cười.
Nhìn những người trong phòng với nét mặt tự hào và nở nụ cười trên môi, cô biết tham vọng của cô không dừng lại ở đây, vì vậy cô cần phải tạo dựng thế lực của riêng mình! Đây là sự bắt đầu!
Lôi Thạch nhìn Ngọc Tình, nhìn nụ cười nở trên môi cô, chỉ cảm thấy bản thân mình dường như đã già rồi, có chút không theo kịp được suy nghĩ của cô. Nhưng anh ta vẫn có thể nhìn ra được tham vọng của cô.
“Lão đại, đùa với hổ, cũng có thể là ông đã thua rồi!” Lưu Lỗ Hàn đương nhiên sẽ không nghe thấy những gì cô nói, nếu như nghe thấy, ông ta nhất định xông tới và bóp nghẹt cái tham vọng này ngay từ trong trứng nước.
Đáng tiếc là ông ta không nghe thấy, còn Ngọc Tình thì cũng không cho ông ta cơ hội để nghe thấy!
Đợi cho mọi người bĩnh tĩnh hết trở lại, mắt chớp chớp nhìn Ngọc Tình, họ đang đợi cô sẽ nói những lời gì đó nghe cảm động lòng người, nhưng Ngọc Tình cười và lên tiếng: “Tan họp!”
Hai chữ đó giống như một gáo nước lạnh dội lên đầu bọn họ, mọi người với nét mặt oán trách, nhìn Ngọc Tình bước xuống, đi tới bên cạnh Tiêu Thần và ra khỏi phòng.
Vào giây phút Ngọc Tình đi ra liền có người phát hiện ai đó từ lúc nãy tới giờ liên tục co giật đột nhiên không còn phát ra tiếng động gì nữa, đúng lúc đó, anh ta đã lìa xa cõi đời vĩnh viễn.
“Chết...thật...rồi! thật kinh khủng!” người đó chỉ tay vào người đang nằm dưới đất bất động, lắp ba lắp bắp nói, trong giọng nói là sự ngạc nhiên và kinh sợ.
Tiếng nói đó đã thu hút ánh nhìn của mọi người. Mọi người đều liếc mắt nhìn, chỉ thấy người đó nằm trên vũng máu bất động, hai mắt trợn ngược lên trắng dã, dường như chết mà không nhắm mắt.
Nhưng những người có mặt ở đó không có hứng thú để quản anh ta chết có nhắm mắt hay không, bọn họ quay đầu ra phía cửa nhìn, không thấy còn hình bóng ai nữa. Trong ánh mắt họ là sự sùng bái, là kinh hãi, là sự kiên định.
Ngọc Tình đi thẳng ra ngoài, Tiêu Thần cũng chỉ lặng lẽ đi theo phía sau cô, không nói gì.
“Anh có hài lòng với vị trí hiện tại không?” Ngọc Tình vẫn đi thẳng về phía trước, mở miệng hỏi.
“Có, tôi chưa bao giờ từng nghĩ tới.” Tiểu Thần trả lời rất thành thực.
“Chưa từng nghĩ tới điều gì?” Ngọc Tình khẽ cười: “Chưa từng nghĩ tới sẽ tham gia vào thế giới ngầm? Chưa từng nghĩ tới sẽ đi theo một cô bé để làm việc?”
.......Tiêu Thần trầm mặc một lát, khẽ gật đầu: “Đúng vậy, trước đây tôi đã từng nghĩ rất nhiều sau này sẽ thế nào, nhưng đúng là chưa từng nghĩ sẽ như thế này!”
“Anh có từng nghĩ rằng công việc còn có rất nhiều không? Vì vậy Tiêu Thần, anh còn một con đường rất dài cần đi, anh còn có rất nhiều việc phải làm! Yên tâm đi! Đi theo tôi tôi sẽ không đối xử tệ bạc với anh đâu!”
Ngọc Tình khẽ cười, thực ra tuổi của cô còn lớn hơn Tiêu Thần rất nhiều vì vậy những gì cô nghĩ được đều nhiều hơn so với Tiêu Thần. Cô rất hiểu được tâm trạng của Tiêu Thần lúc này, nhưng điều đó không có nghĩa cô sẽ cho anh ta cơ hội để hối hận. Lúc trước cô đã nói rồi, đi theo cô sẽ rất nguy hiểm! Cô đã cho anh ta cơ hội để lựa chọn rồi!
Tiêu Thần nhìn cô bé nhỏ tí đang đi trước mình, đột nhiên khẽ cười, từ trước tới giờ anh ta chưa bao giờ nghĩ sẽ để một cô bé an ủi mình như thế này, chưa bao giờ anh ta nghĩ có một ngày sẽ có một cô bé giúp anh ta lúc khó khăn, là một cô bé đã cho anh ta tất cả những gì mà anh ta muốn! Nhưng lại không hề có tình yêu!
Đợi tới khi anh ta học được thế nào là yêu, yêu cô rồi thì anh ta mới phát hiện, con tim lạnh lùng của cô cũng biết yêu nhưng trong số những người đó không hề có anh ta!
Ngọc Tình cảm nhận được những suy nghĩ của Tiêu Thần, cô khẽ cười: “Tôi nhỏ hơn anh, vì vậy có nhiều việc vẫn phải dựa vào anh!Việc chợ hoa thế nào rồi? ”
“Hả?” Tiêu Thần đột nhiên nghe thấy Ngọc Tình nói như vậy, khẽ đơ người ra: “Vẫn tốt, đều làm xong xuôi rồi, chỉ đợi treo biển kinh doanh nữa thôi!”
Ngọc Tình gật đầu hài lòng: “Khá lắm! Xem ra sau này ngồi lên cái ghế ông chủ cũng khá đây!”
“Hả?” Tiêu Thần hỏi lại: “Tôi là ông chủ?”
“Phí lời!” Ngọc Tình liếc nhìn anh ta: “Tôi bận rất nhiều việc, nếu không có việc lớn gì thì anh giải quyết, nếu có thế mà cũng không giải quyết được thì tôi cần anh làm cái gì?”
“Ồ!” Tiêu Thần gật đầu, không nói gì.
“Ồ cái gì mà ồ!” Ngọc Tình nói: “Báo cáo qua tình hình tôi xem nào!”
“Ờ ờ!” Tiêu Thần lúc này cứ như một tên ngốc đang đơ người ra vậy.
“Giấy mời đã đều in xong và phát đi rồi, giấy phép kinh doanh cũng đã hoàn thành! Địa điểm cũng đã thuê xong! Bây giờ chỉ đợi mở hàng nữa thôi!”
Báo cáo ngắn gọn làm cho Ngọc Tình khá hài lòng về sự thấu đáo của anh ta, cô gật đầu: “Tốt lắm! Những loại hoa cần để bày bán, đêm trước khi mở hàng tôi sẽ cho người mang tới!”
Ngọc Tình nói xong, hai người một đi trước một đi sau không ai nói thêm lời nào. Việc ai người ấy nghĩ.
Tiêu Thần thì đang nghĩ sau này sẽ phát triển thế nào, phải làm gì! Bản thân có cái năng lực đó không!
Còn Ngọc Tình thì đang nghĩ tối ngày mai sẽ tới Vân Đỉnh, phải gặp người đàn ông ngốc ngốc kia! Nhớ đôi mắt như mắt nai của anh ta, nhớ cái bộ dạng ngây thơ đó, nụ cười ấm áp đó. Cô chỉ cảm thấy tim rộn ràng rồi!
Lúc này cũng giống như cô, Phác Vũ đang ngồi trên giường ngốc nghếch nghĩ về tất cả những gì đã xảy ra ngày hôm nay! Nói ra thì anh ta cũng ngốc thật! Hôm nay còn chưa tan làm anh ta đã về nhà rồi! sau khi về nhà mới tỉnh lại hắn! Xem ra cái cô bé đó đã làm cho anh ta rung động không hề nhỏ.
Phác Vũ ngồi trên giường. Sự việc ngày hôm nay cứ hiện đi hiện lại trong đầu anh ta.
Sự nhẹ nhàng, quyết đoán của cô, sự bá đạo, sự lạnh lùng của cô....cả nụ hôn của cô nữa. Nghĩ tới đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại đó khẽ đưa lên chạm vào môi anh.
Dường như cái cảm giác đó thật tuyệt vời!
Cái ý nghĩ này vừa xuất hiện anh ta lại liền cảm thấy như sấm sét đang vang trên đầu, đoàng một tiếng nổ bên tai! Anh ta nghĩ nhất định mình điên rồi! đó chỉ là một cô bé bảy tuổi! cô ấy hiểu cái gì chứ! không được cho là thật, không được cho là thật, tuyệt đối không được cho là thật.......
Anh ta luôn tự nhắc nhở bản thân mình không được coi là thật, hãy nghĩ là mày chỉ bị chó cắn thôi, đúng vậy, bị chó cắn....
Lúc này ai đó không biết rằng mình trong lòng người khác đã biến thành một con chó chỉ lặng lẽ nhỏ nhẹ bước vào nhà, nhưng không ngờ vừa vào tới nhà đã phát hiện bố mẹ đang ngồi đợi mình ở đó.
“Hihi!” Ngọc Tình nhe răng ra cười, trong lúc mọi người chưa kịp chú ý, cô đưa tay lên xoa xoa một bên má, vết đỏ liền biến mất.
“Ba, mẹ, ba mẹ chưa ngủ cơ à!” Ngọc Tình tiến lên phía trước hai bước, cười cười hỏi.
“Đã mấy giờ rồi hả?” Ngọc An Quân trợn mắt lên: “Con đã đi đâu?”
Ngọc Tình thấy ba tức giận, tự biết là không hay rồi, cô đi lên phía trước quàng tay vào tay ba cô: “Ba, con xin lỗi mà!”
“Tiểu Tình à, con là con gái, không thể như thế này được! Ngày nào cũng sớm đã đi, tối mới về, thế sao được hả?” Lý Nguyệt nhìn Ngọc Tình dạy dỗ.
“Mẹ, con biết rồi ạ!” Ngọc Tình chu mỏ ra: “Hôm nay con có bài về nhà không biết làm vậy nên con đã đi tới nhà Phong Nhã Trần để hỏi.... thế nhưng không ngờ rằng trời đã muộn thế này rồi....con xin lỗi, con không phải cố ý làm cho ba mẹ lo lắng đâu!”
Đôi mắt hối lỗi của Ngọc Tình làm cho Ngọc An Quân và Lý Nguyệt mủi lòng: “Sau này không được muộn thế này mới về nhà nhớ chưa, thế nào thì cũng phải nói một tiếng chứ, con không biết là mẹ và ba con sẽ lo lắng thế nào à?”
Ngọc Tình nghe, cúi đầu cũng biết bản thân làm thế là không đúng, thành khẩn xin lỗi: “Ba mẹ, sau này con sẽ không thế nữa, con đảm bảo đấy!”
“Ừm!” Lý Nguyệt thở phào một tiếng, đưa tay ra xoa xoa đầu Ngọc Tình: “Biết sai rồi là tốt, mau đi ngủ đi!”
Đưa tay lên khẽ xoa xoa mặt mình, vết đỏ trên mặt đã không còn nữa rồi. Ấy, vốn dĩ cô còn muốn nó còn để đi gặp ai đó làm cho người ta thương nữa cơ mà! vỡ kế hoạch rồi!
Lúc này Ngọc Tình trong lòng đang chờ đợi tới giây phút gặp mặt, nhưng cô không hề biết rằng, bây giờ trong lòng người ta cô đã biến thành chó mất rồi.....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT