“Sao hả? Tiểu Nhã Trần cũng muốn thử à?” Tỉnh Thượng Thụ khẽ liếm môi, nhìn Ngọc Tình, hai mắt vô cùng dâm dê.
“Thôi....bỏ đi, bỏ đi.....” Ngọc Tình nuốt nước bọt ừng ực, giả vờ sợ hãi, quay người bước đi.
Thế nhưng cô vừa bị đi được mấy bước liền bị Tỉnh Thượng Thụ đưa tay ra kéo lại. Ngọc Tình giật mình, cơ thể cô lảo đảo, nhưng rồi cô lập tức đứng vững lại thì mới không ngã xuống.
“Anh Thụ.....” Ngọc Tình liếc mắt lên, đôi mắt to tròn của cô vô cùng thuần khiết, ngây thơ.
“Ngoan.” Ánh mắt Tỉnh Thượng Thụ thoáng qua sự hoang mang nhưng khi nhìn thấy bộ dạng với ánh mắt đó của Ngọc Tình, anh ta lại mỉm cười: “Nhã Trần sợ rồi à?”
Sợ? Trong lòng Ngọc Tình đang thấy khinh bỉ, sợ cái gì? Nhưng mặt cô thì ngược lại, cô khẽ gật đầu: “Anh Thụ, các anh đang làm cái gì đấy?”
“Làm cái gì?” Tỉnh Thượng Thụ đơ người ra sau đó nhìn về phía người đàn ông đang hưởng thụ “bữa ăn thịnh soạn” kia, khẽ cười: “Là một trò chơi rất thú vụ, Nhã Trần có muốn thử không?”
Nói rồi hắn ta cúi đầu xuống bên cạnh tai Ngọc Tình thở phì phò, hơi thở của hắn làm cho Ngọc Tình cảm thấy ghê tởm, chỉ thấy cơ thể cô khẽ nghiêng sang một bên tránh hắn đi, rồi cô cười miễn cưỡng: “Anh đừng ghé sát vào em như thế!”
“Hả?” nghe giọng nói có phần lạnh lùng của Ngọc Tình, Tỉnh Thượng Thụ đơ người ra, sau đó còn cứ tưởng bản thân nghe nhầm rồi, anh ta cúi đầu xuống nhìn Ngọc Tình: “Em nói cái gì?”
“Tôi nói anh đừng có ghé sát vào người tôi như thế!” Ngọc Tình hơi nheo mày lại, sau đó đưa tay đẩy Tỉnh Thượng Thụ ra, Tỉnh Thượng Thụ trong trạng thái không đề phòng nên đã bị đẩy ra rồi ngã xuống đất, ngây người ra như một kẻ ngốc nhìn Ngọc Tình, dường như đang không hiểu Ngọc Tình đột nhiên làm sao vậy.
Cô làm sao à? bây giờ cô đang cảm thấy vô cùng ghê tởm, mới đâì cô nhìn những người bên cạnh Tỉnh Thượng Thụ cô tưởng rằng thân phận anh ta không bình thường, vì thế nên đã nhịn rất lâu, không ra tay với anh ta, thế nhưng cái tên Tỉnh Thượng Thụ đúng là đồ cặn bã không thể cặn bã hơn, đùa giỡn với cô thì cũng bỏ đi nhưng lại còn đưa cô tới đây để chứng kiến hắn hoan lạc! Được lắm, đưa tới đây thôi thì cũng bỏ đi, coi như để là cô hiểu thêm kiến thức về thành phố S này.
Thế nhưng cái tên Tỉnh Thượng Thụ làm cái gì vậy, hắn vừa làm vừa nhìn cô, đúng là tởm lợm đến buồn nôn.
Vừa nghĩ tới điều này dường như Ngọc Tình vừa nuốt phải thứ gì đó ghê lắm, cô nhìn Tỉnh Thượng Thụ với ánh mắt lạnh lùng, vốn dĩ cô còn nghĩ để cho hắn sống thêm một hồi nữa. Đúng vậy, chỉ là sống thêm một hồi nữa thôi, dám dùng tiền để gạ gẫm cô, hắn đúng là tên cặn bã nhất trong số những kẻ cặn bã.
Thế nhưng bây giờ xem ra, dường như cô đã nhân từ quá rồi, muốn lấy cô để mua vui à? Nghĩ thì hay đấy nhưng hãy dùng cả tính mạng đổi lại mới được!
“Cô....” Tỉnh Thượng Thụ đơ ra một lúc sau đó nhìn Ngọc Tình mới mở miệng nói: “Nhã Trần, em làm sao thế? Nào lại đây để anh Thụ thương em.”
Nói rồi Tỉnh Thượng Thụ lại đưa tay ra muốn túm lấy Ngọc Tình, thấy anh ta đưa tay định ôm lấy chân cô, Ngọc Tình liền giơ chân lên đá cho anh ta một nhát.
Mẹ kiếp, đừng có làm cô thấy buồn nôn hơn, dám đụng vào người cô à!
“Hức!” Tỉnh Thượng Thụ bị đá ra liền hức một tiếng, sau đó hắn ta nhìn Ngọc Tình với ánh mắt đầy bạo lực, tưởng rằng Ngọc Tình đã nhìn ra điều gì rồi: “Hức, bây giờ còn giả vờ thanh cao gì nữa, nhận tiền của tao rồi mà còn muốn rời khỏi đây lành lặn á!”
Nói rồi Tỉnh Thượng Thụ từ từ đứng lên, đi tới phía Ngọc Tình: “Con gái bây giờ thích đóng kịch quá nhỉ, rõ ràng là chẳng còn gì rồi lại giả vờ trong trắng, sạch sẽ!”
nét mặt anh ta u ám, hai mắt nhìn như mắt sói hướng về phía Ngọc Tình. Lần này hắn ta không động tới Ngọc Tình nữa mà ngược lại đi tới bên cạnh cô gái đang nằm đó, hắn cúi người xuống véo mạnh lên cơ thể cô gái, chỉ thấy cơ thể cô ta run lên, rồi tiếng rên không ngừng phát ra, cái tiếng rên đó làm cho người nghe đoán không ra được là đau đớn hay thoải mái.
“Nhìn thấy chưa? Cô càng dùng lực để véo cô ta thì cô ta lại càng hưng phấn.” Tỉnh Thượng Thụ nói rồi lại tiếp tục đưa tay xuống véo, lần này còn mạnh hơn cả lần trước, quả nhiên cô gái lại rên lên càng to hơn, đôi mắt cô ta ướt đi, nước mắt chảy ra hai bên khóe mắt nhưng vẫn nhìn Tỉnh Thượng Thụ: “Thiếu gia....”
Một câu nói thiếu gia nhẹ nhàng đã làm cho Tỉnh Thượng Thụ càng thấy thích thú hơn, anh ta liếc mắt nhìn về phía Ngọc Tình: “Nhìn thấy rồi chứ?” Ngọc Tình vừa nói và hành động trên tay vẫn không dừng lại, hai mắt anh ta nhìn chăm chăm về phía Ngọc Tình quan sát, xem thái độ của cô thế nào.
“Sao hả?” Tỉnh Thượng Thụ thấy Ngọc Tình không thái độ gì, anh ta lại nói: “Cô nói xem đúng không? Cô nói xem con gái các cô có phải thích nhưng lại cứ giả vờ không?” nói rồi Tỉnh Thượng Thụ đột nhiên bỏ tay ra khỏi cô thể cô gái đó, khẽ cười bước lên phía trước, túm lấy Ngọc Tình, thế nhưng Ngọc Tình cũng không phải là khúc gỗ muốn túm thì túm, chỉ thấy cô liếc mắt lườm Tỉnh Thượng Thụ sau đó cô nghiên người tránh không để cho Tỉnh Thượng Thụ chạm vào cơ thể.Rồi cô lại liếc mắt lên nhìn hắn ta lạnh lùng: “Tôi nói rồi, đừng động vào tôi.”
“Hức!” Tỉnh Thượng Thụ nhìn bộ dạng lúc này của Ngọc Tình lại càng thêm phẫn nộ, đến bây giờ vẫn còn muốn đóng kịch, đúng là nực cười. hắn ta căn bản chưa từng nghĩ rằng Ngọc Tình không sợ hắn ta, căn bản không nghĩ rằng Ngọc Tình thực sự ghét hắn ta. Chỉ thấy Ngọc Tình liếc nhìn hắn rồi nói: “Tôi nghĩ tốt nhất anh hãy tin lời tôi, bằng không anh sẽ phải hối hận đấy.” Không sai, là hối hận. Ngọc Tình chẳng phải người tốt gì, làm cô tức lên cô tuyệt đối sẽ không tha cho hắn, bất luận thân phận hắn là gì, hắn là ai.
Trước lời cảnh cáo của Ngọc Tình, Tỉnh Thượng Thụ chỉ nhếch mép cười khinh bỉ: “Lại đây!”
Trong mắt anh ta, trên thế giới này chỉ có một loại phụ nữ đó là – kẻ nào cũng yêu tiền, loại phụ nữ yêu tiền tới mức không tiếc mà đem bản thân mình đi bán, loại phụ nữ yêu tiền tới mức chấp nhận bị khống chế, bị đưa ra chơi đùa! Vì vậy hắn ta căn bản không tin Ngọc Tình không hề hứng thú với tiền, huống hồ lúc nãy khi hắn ta cho cô tiền cô chẳng phải đã tỏ ra rất vui vẻ à!
“Hức.” Ngọc Tình hức một tiếng, cô đưa tay lên vung một cái, một cơn gió thổi đến, tên Tỉnh Thượng Thụ đó bị đẩy ra xa cô và ngã xuống.
Hậu quả mà hành động của Ngọc Tình đem lại làm cho tất cả mọi người trong phòng đều đơ ra. Người đàn ông vẫn còn đang nếm thức ăn kia đần người ra như tượng, nhìn Ngọc Tình sợ hãi: “Cô...cô rốt cuộc là ai?” là ai à? Ngọc Tình khẽ cười, chẳng thèm để ý tới hắn ta.
Tuy Ngọc Tình cười, thế nhưng khuôn mặt đó ngoài sự lạnh lùng thì chẳng có nét biểu cảm nào khác. Vừa nhìn đã biết là cô đang vô cùng tức giận, vì vậy người đàn ông đó chỉ biết ngậm miệng lại.
Anh ta không gầm lên tự cho mình thông minh làm gì, bởi vì anh ta biết sự cách âm của khách sạn này vô cùng tốt. Huống hồ từ cú vung tay vừa rồi của Ngọc Tình anh ta có thể nhìn ra, cô gái này căn bản không phải hạng con gái dễ đụng vào, vì vậy không nên làm gì gây thêm sự chú ý của cô, tránh việc mình chết đi mà không biết đã chết thế nào.
Ý nghĩ của anh ta không sai, anh ta căn bản không cần kêu lên, bởi vì bảo an phía bên ngoài không hề nghe thấy những âm thanh phát ra từ đây, thường tới đây chơi, sao lại có thể để cho người khác nghe thấy âm thanh phát ra từ bên trong chứ? lần đầu tiên anh ta có chút hối hận vì đã chọn một khách sạn hạng sang quá mức thế này.
Ngọc Tình lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông đó, sau đó lại nhìn cô gái đã ngừng kêu rên, nét mặt sợ hãi kia, cuối cùng ánh mắt cô dừng lại trên cơ thể Tỉnh Thượng Thụ đang nằm dưới đất như một đống bùn đen.
“Sao hả? Tỉnh Thượng Thụ tiên sinh?” lời nói Ngọc Tình lạnh lùng kèm theo sự khinh bỉ: “Tôi nói rồi đừng động vào tôi, nhưng sao anh lại không nghe chứ?”
Nghe giọng điệu nói có vẻ đáng tiếc của Ngọc Tình Tỉnh Thượng Thụ liền đơ người ra! Cô nói cái gì? Bảo mình đừng động vào cô? Ha ha, hắn ta bỏ tiền ra để đụng vào cô, để chơi! Thế nhưng lúc này Tỉnh Thượng Thụ không có gan để nói ra như vậy, chỉ thấy hắn ta nói: “Nhã Trần à, là anh sai rồi.”
Tỉnh Thượng Thụ nói thì có vẻ như nhận lỗi nhưng ánh mắt anh ta thì không thể hiện điều đó. Đứa con gái đáng chết này, đợi đấy, đợi hắn ta ra khỏi nơi này hắn ta nhất định sẽ bắt cô lại rồi chơi một lần cho thỏa thích! Đóng kịch thanh cao à? hức!
Ánh mắt mà ý nghĩ của Tỉnh Thượng Thụ không giấu được Ngọc Tình, chỉ thấy cô nói lạnh lùng: “Sao hả? Tỉnh Thượng Thụ tiên sinh tưởng anh nói vài câu nhận lỗi là tôi sẽ thả anh ra à? Ồ.... tôi thấy anh ngây thơ quá đấy!” Ngọc Tình vừa nói vừa nhìn Tỉnh Thượng Thụ một lượt từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên.
“Tôi cứ tưởng người nước R các anh ít nhất cũng còn có một hai người tốt. Thê snhuwng bây giờ xem ra tôi nghĩ nhiều rồi, cái bộ dạng này của anh, vừa nhìn đã biết nước anh toàn bộ đều là cái đồ cặn bã, đồ biến thái!”
Ngọc Tình nói ra tới đâu ánh mắt cô lại ánh lên sự thù ghét tới đó, cô nhìn Tỉnh Thượng Thụ rồi nói: “Không phục?”
“Không, không dám!” nghe thấy câu hỏi của Ngọc Tình, Tỉnh Thượng Thụ ngay tức khắc thu về ánh mắt với những suy tính độc ác, anh ta lắc đầu lia lịa, để biểu thị thành ý anh toàn còn hơi run người lên.
Vừa mới động đậy, hắn ta liền phát hiện hóa ra cơn đau đớn vừa nãy không phải là giả! Cô gái đó đã đá cho anh ta một nhát đau thấu vào tận xương!
“Ồ, vậy thì tốt!” Ngọc Tình dường như thực sự tin lời Tỉnh Thượng Thụ nói, cô khẽ gật đầu, tìm một chỗ ngồi xuống: “Bây giờ, tôi hỏi anh trả lời, nếu anh nói làm tôi không hài lòng, hậu quả.....”
Ngọc Tình nói ngập ngừng rồi khẽ cười, trên bàn đột nhiên xuất hiện một đám bụi. Hành động im lìm đó làm cho hai người đàn ông tròn xoe mắt ngạc nhiên và sợ hãi. Thế này...thế này...thế này là thế nào! Cô gái này nhìn mới có mười mấy tuổi sao có thể làm như vậy?
Bọn họ nhìn Ngọc Tình, trong lòng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên và sợ hãi, nếu như bọn họ biết Ngọc Tình năm nay mới có 15 tuổi thì không biết sẽ còn ngạc nhiên thế nào. Lúc này Tỉnh Thượng Thụ mới cảm thấy hối hận, sớm biết thế này thì bản thân đã không gây sự với bà cô trẻ này làm gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT