Thời gian qua mau, trong nháy mắt sông băng tan tuyết, xuân về hoa nở, cả một vùng bừng bừng sinh cơ.

Trong đại hoa viên của Phi Ly sơn trang, một thanh niên dáng người không xuất chúng đang múc nước trong thùng tưới cho hoa, hắn tưới nước hết sức chăm chú, ngay cả những thứ hoa lá non nớt đó cũng chăm sóc rất tỉ mỉ. Đang chuyên tâm làm việc, chợt nghe bên cạnh có người đi qua, trêu ghẹo cười nói: “Vân La, nghe nói ngươi đã luyện được bơi chó, chúc mừng chúc mừng a.”

Vân La mặt đỏ lên, nột nột nói: “Còn thua xa lắm mà, tổng quản nói trừ phi ta luyện bơi ếch được, còn không, không cho phép ta ra biển.” Hắn đứng lên, người nọ vội vàng cầm lấy thùng nước giúp hắn, thấy hắn khập khiễng tiêu sái đến trước một cụm mẫu đơn khác, không khỏi hừ một tiếng nói: “Duẫn tổng quản thế này còn không phải ép người sao, chân của ngươi đã như vậy, luyện được bơi chó đã là tốt lắm rồi, lại còn bơi ếch nữa. Vân La, ngươi nghe ta một câu này thôi, tội gì phải theo chủ nhân rời bến? Trong Phi Ly sơn trang này, có ăn có uống, mọi người lại hoà thuận vui vẻ không tốt sao? Còn cuộc sống trên biển chẳng lẽ lại tốt hơn sao, gặp gió to sóng lớn, càng sợ ấy chứ, đến lúc đó vạn nhất ngay cả mạng cũng không giữ được, chẳng lẽ lại đáng sao?”

Vân La không lên tiếng, người nọ cứ nghĩ là hắn đã nghe hiểu lời mình nói, nhưng lại nghe hắn nhẹ giọng: “Những điều đấy ta cũng đều đã nghĩ qua, nhưng mạng của ta có thể nói là do chủ nhân cứu, chỉ có theo rời bến ta mới báo đáp được hắn thôi.” Không đợi nói xong, người nọ đã đưa mắt xem thường, bất đắc dĩ nói: “Ngươi a, đúng là một kẻ cố chấp.” Nói xong buông thùng xuống cho hắn, lại nhịn không được, cười nói: “Bất quá năm nay có lẽ là không được, nghe nói chủ nhân vài ngày nữa là trở về rồi, ta không tin trong thời gian ngắn như thế ngươi có thể luyện bơi ếch được, ngươi a, an phận sống ở nơi này đi.”

Vân La vừa nghe nói Duẫn Giám Phi sẽ trở về, không khỏi vừa mừng vừa sợ, đứng dậy hỏi: “Hoa ca, thật là vậy hả? Chủ nhân...... Hắn sắp về đây?” Trong đầu dần hiện ra vẻ mặt kiêu ngạo của người thanh niên đó, không biết vì sao, trong lòng dường như lập tức ấm lên, cũng không biết có thứ gì đó đang lớn dần lên, trong nháy mắt đã lấp tràn đầy.

Hoa ca thấy bộ dáng kích động kia của hắn, không khỏi bật cười nói: “Đúng vậy, không phát hiện mấy ngày nay tất cả mọi người đều ra sức dọn dẹp sơn trang à? Có điều, chủ nhân mỗi lần quay lại, đều cứ như nhất triêm nhất lạc*, trụ chưa được hai ngày đã đi rồi, Vân La, ngươi năm nay cũng đừng nghĩ đến chuyện này nữa, đợi cho đến khi bơi ếch thành thạo, sang năm hãy yêu cầu theo chủ nhân cũng thế thôi mà.”

Vân La không đáp lời, xoay người tiếp tục đi tưới hoa, trong lòng cũng đã suy tính kín kẽ, Hoa ca sau còn muốn nói gì đó, nghĩ nghĩ một lát cuối cùng lại thôi, lắc đầu thở dài rời đi, một bên còn lẩm bẩm: “Ai, cái tên cố chấp này, cũng không biết có để lời ta nói vào tai không nữa.”

Vân La nghe thấy được lời tự nói của hắn, nhìn ngó chung quanh thấy không có ai, không khỏi lộ ra vẻ tươi cười nghịch ngợm hiếm thấy, hướng về phía hắn, thè lưỡi nói: “Hoa ca, ta đương nhiên nghe lọt, có điều, thật ngại quá đi, lại theo cái lỗ tai bên này lọt ra mất tiêu rồi, ha hả.” Hắn chỉ chỉ tai phải của mình, trong lòng bởi vì Duẫn Giám Phi sắp về mà không thể nào yên ổn, căn bản không còn tâm trạng nào mà tưới hoa.

Quả nhiên, năm ngày sau, Duẫn Giám Phi mang theo A Tam cùng Đăng Lung trở về, đi theo bọn họ, còn có hai thiếu niên tuyệt mỹ, một người xinh đẹp vô cùng, cử chỉ tuy khoa trương nhưng lại mị hoặc lòng người, trên mặt luôn mang một vẻ tươi cười câu hồn. Còn người kia lại càng cao ngạo hơn, tuy rằng cũng mang một khuôn mặt tuyệt sắc, nhưng lại phảng phất nhân gian yên hỏa không thực, dường như tràn ngập một khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng xuất trần, tựa như một bông sen tuyết mọc trên đỉnh băng sơn. Hai thiếu niên vừa xuống xe, đã chiếm hết sự nổi bật của Duẫn Giám Phi, trong đám người ra nghênh đón phát ra tiếng kêu nho nhỏ đầy kinh ngạc, có mấy tên gia đinh định lực thấp, nước miếng đáng xấu hổ đang trực chảy ra.

Vân La ngơ ngác nhìn hai thiếu niên như minh nguyệt trên trời. Đang lúc hắn còn tưởng đến dáng vẻ của thiên nhân, nhìn thấy thiếu niên mang nét cười kia, eo lưng như phù phong dương liễu, đi đến trước mặt mọi người vén áo thi lễ, mỉm cười rồi nói: “Thỉnh an các vị ca ca tỷ tỷ, ta tên gọi Minh Châu, hắn tên gọi Minh Nhược, chúng ta đều là người được Gia mua để hầu hạ ngài trên thuyền, phải ở nơi này quấy rầy hai ngày, còn cần các ca ca, tỷ tỷ chỉ giáo nhiều hơn.” Nói xong kéo Minh Nhược qua hành lễ với mọi người, Minh Nhược hừ một tiếng, giằng tay ra. Duẫn Giám Phi ở bên cạnh cười nói: “Minh Nhược vẫn luôn thế, không cần ép hắn.” Ý che chở trong lời nói thập phần rõ ràng, nhất thời làm cho Vân La trong lòng tựa hồ khó chịu như bị đào một khoảng không.

Lập tức Duẫn Long cười hì hì đón bọn họ vào trong sơn trang, sớm đã tổ chức một bữa tiệc tẩy trần tiếp phong. Vân La xa xa nhìn Duẫn Giám Phi cùng hai thiếu niên ngồi chung cùng một chỗ, bất giác buồn bã thất vọng. Bỗng nhiên một người hầu đi đến bên cạnh, cười nói: “Vân La, tổng quản nói, ngươi đi đứng không tiện, trở về nghỉ ngơi đi, việc lên thuyền, hắn sẽ nói với chủ nhân, có được như ý hay không, còn xem chủ nhân đồng ý hay không đã.”

Vân La thật không muốn trở về, bất đắc dĩ ở trong này nhìn Duẫn Giám Phi cùng hai thiếu niên kia trêu đùa lại càng nhức mắt, đành phải nhẹ giọng nói: “Được, ta trở về đây, các ngươi vất vả rồi.” Vừa nói vừa nâng bước chân đi về phòng của mình, rồi lại nhịn không được quay đầu đưa mắt nhìn, đã thấy thiếu niên tên Minh Châu kia như rắn, bám lấy cánh tay của Duẫn Giám Phi, cười đùa vui vẻ, đưa một ly rượu ngon đến bên môi hắn, lại không biết nói điều gì, liền khiến cho đối phương thoải mái cười ha hả. Hắn trong lòng đau xót, hung hăng quay đầu mà đi, càng không biết vì sao, trong lòng ý định lên thuyền chẳng những không suy giảm mà ngược lại, càng thêm kiên định.

—————————-

Nhất triêm nhất lạc: triêm – chạm, nhúng; lạc – rơi. Ý nói chỉ đến trong một thời gian ngắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play