Sau đó, Mạc Ly cứ như vậy bị giam lỏng trong Vô Xá cốc.

Dẫu sao các cơ quan then chốt của Vô Xá cốc tuy mật bố nhưng lại cách biệt, cho dù Mạc Ly có giảo hoạt thế nào, Văn Sát cũng kiên quyết không cho y tìm được bất luận cái gì khả dĩ để trốn đi.

Hàn Tử Tự dù gì cũng là người của bạch đạo, vì Mạc Ly, mỗi tháng đều phải trình diễn tiết mục “mất tích” một lần, dù từ trước đến giờ hắn luôn hành sự âm thầm, vẫn chưa làm Thiên Đạo môn môn nhân hoài nghi, nhưng thời gian nán lại trong Vô Xá cốc cũng không quá dài.

Từ ngày nói chuyện với Văn Sát tại Thanh Vũ các, trong khoảng thời gian tiếp theo, tuy Văn Sát vẫn ác ngôn với Mạc Ly như thường, nhưng thói thô bạo đã dần dần thu liễm.

Chí ít, Mạc Ly cũng có y vật che thân, ngôn từ đả thương công kích người ta của Văn Sát cũng ít đi không ít.

Nhưng cho dù là thế, trước khi Hàn Tử Tự rời khỏi Vô Xá cốc, cũng vẫn rất lo lắng.

Để Mạc Ly có không gian hồi phục thêm tốt, ngoại trừ thời điểm dược hiệu của Hợp Hoan cổ phát tác, ba người sẽ thực hiện một tiết mục điên loan đảo phượng;còn lúc khác, Hàn Tử Tự đều tận lực ẩn nhẫn dục vọng, chưa hề đụng vào Mạc Ly.Nhưng như thế không có nghĩa là Văn Sát sẽ giống hắn.

Với cái loại ma đầu tùy hứng thoải mái ta cần ta cứ lấy, muốn hắn nhanh chóng học được cái gọi là sống cùng nhau của người bình thường, trên cơ bản là nhiệm vụ bất khả thi.

Suy tư đã lâu, Hàn Tử Tự cũng chẳng nghĩ ra biện pháp gì vẹn toàn.Mà người thống khổ nhất, không ai khác chính là Mạc Ly.

Y đã hiểu rõ rồi, kiếp này là kiếp nạn lớn nhất của mình, ở khoảnh khắc y quyết định ra tay cứu hắc bạch hai kẻ kia đã định trước rồi.

Hối hận không còn ý nghĩa gì nữa.

Mạc Ly từng nghĩ, nếu không chết được, vì sao mình còn không mau phát điên?

Nếu điên rồi, có phải sẽ giống một cái xác không hồn không?

Chỉ cần không còn thần trí, thân xác khỏe hay không khỏe, có hay không có tôn nghiêm, có hay không có tự do, đều là chuyện không quan trọng.

Tuy cả ngày y thần tình hoảng hốt, lúc đối mặt với Văn Sát và Hàn Tử Tự, chung quy vẫn bất giác mà thấy kinh khủng và sợ hãi.

Nhưng y rất rõ ràng, y chưa điên, y còn rất thanh tỉnh.

Khi thanh tỉnh thì tất thảy từng chi tiết quá trình Hợp Hoan cổ phát tác, y đều khắc cốt ghi tâm nhớ kỹ.

Mỗi một lần đều nhớ kỹ!

Y đã *** đãng thế nào dùng hai chân quấn lấy cơ thể hai nam nhân, khổ sở mà cầu xin bọn họ tiến vào.

Với đòi hỏi của hai nam nhân kia, y sẽ một mực ngoan ngoãn nghe lời. Vô luận là tư thế khiến kẻ khác phải thấy nhục nhã ra sao, y đều có thể loay hoay thực hiện được. Y lúc đó, như thể tham luyến hương vị của họ.

Y nhớ kỹ hai nhục thể cường tráng, nhớ ký từng nơi ấn ký lưu lại, nhớ kỹ từng lần va chạm thân thể, nhớ kỹ tiếng rên rỉ của mình hòa cùng tiếng thở thấp của họ.

Hai nam nhân tựa hồ cũng vô cùng sung sướng khi dược hiệu phát tác trên người y.

Không có ngôn từ châm chích, không có xúc phạm thể xác.

Đổi lại là những lời dỗ dành nhỏ nhẹ và vỗ về triền miên.

Mạc Ly căm ghét như vậy.

Căm ghét hai nam nhân làm mình nhục nhã và thống khổ.

Nhưng y còn căm ghét bản thân hơn.

Căm ghét con người dơ bẩn, con người cúi đầu trước cường quyền, con người không còn danh dự.

Nhưng cho dù cơn đau này thâm nhập cốt tủy đến đâu, như kiến rúc toàn thân khiến kẻ khác phải ngạt thở thế nào, làm người ta vô duyên vô cớ muốn điên cuồng gào thét, thì tính toán cái gì?

Y ngoại trừkhom lứng uốn gối chịu đựng, còn làm gì được khác?

Y chỉ có thể im lặng chờ đợi cái chết tự nhiên — Đúng vậy, hãy đợi đến ngày chết già trong cái ***g giam này.

Y đã học được rằng không thể cầu xin.

Tự do và tôn nghiêm người nào cũng có, hoạt vật ti tiện như y, thậm chí đã không còn đáng xưng là người nữa, sao dám mơ tưởng đến những chuyện cao xa vời vợi đó?

[39: hoạt vật: vật còn sống, vật bé nhỏ.]

Đêm nay Hợp Hoan cổ lại phát tác, thân thể Mạc Ly vẫn thế dưới sự thao túng của dược tính mà điên cuồng hưởng thụ cơn tập kính từ khoái cảm, đến lúc vô số sung sướng phút chốc ào tới, y rốt cục cũng đã mệt nhọc cực độ mà chìm vào mê man.

Ngày hôm sau khi Mạc Ly tỉnh lại, bên cạnh đã không còn ai.

Y mơ màng nhớ rõ, hôm nay là ngày Hàn Tử Tự rời cốc, Văn Sát cũng không ở trong cung.

Mỗi lần động đậy là mỗi lần bắp thịt đau nhức muốn rớt cả ra, tóc dài đen rối vì phóng đãng tối qua trở nên tán loạn trên giường.

Mạc Ly cắn răng, nói với thị tỳ phía trước: “Ta muốn tắm.”

Thị tỳ khó xử chốc lát, đáp: “Đợi chủ thượng tới…”

Mạc Ly khăng khăng: “Ta chỉ muốn tăm.”

Thị tỳ nhìn vết tích thảm hại vô cùng trên cơ thể Mạc Ly, trong lòng cũng nổi lên lòng cảm thông với vị công tử tái nhợt gầy yếu nhưng tính tình rất tốt này, cúi mình nói: “Nô tì sẽ lập tức chuẩn bị cho công tử.”

Mạc Ly gật đầu, nhắm mắt lại.

Hồi lâu sau, nước ấm trong dục trì đã được chuẩn bị thỏa đáng.

Hai chân Mạc Ly trải qua một đêm như thế vẫn cứ bủn rủn, đứng cũng không nổi.Nếu không có hạ nhân đến dìu, y căn bản là không thể đi được đến chỗ dục trì bên cạnh.Thân thể mềm nhũn ngâm trong nước, Mạc Ly bảo mọi người ra ngoài hết.

Ngây ngẩn một hồi, trong đầu một màn thối nát đêm qua quay lại.

Y bỗng nhiên như phát điên tóm lấy một cái khăn, hung hăng chà lau thân thể mình.Một hồi, làn da vốn mịn màng đỏ hồng cả lên.

Rất đau, nhưng Mạc Ly không bởi vậy mà ngừng tay.

“Vì sao, vì sao không lau được?! Vì sao, vì sao?!”

Cho dù y có cố sức thế nào, những dấu vết *** ấy vẫn rõ ràng trước mặt, lúc nào cũng cho y biết y không thuộc về mình. Những dấu vết đó cứ hiển hiện thiêu đốt con mắt y, hận khiến y nhịn không nổi sẽ dùng móng tay cào tróc lớp da sớm đã hư thối này.

Nhưng không thể, y căn bản không có quyền làm mình bị thương.

Nếu Văn Sát phát hiện có vết thương khác thường trên cơ thể y, những vết thương ấy sẽ càng trầm trọng xuất hiện trên người các bằng hữu của y.

Mạc Ly ghé vào cạnh trì, bất thình lình đập vỡ hán bạch ngọc dùng để giữ ấm bên trì.

Úp cả khuôn mặt vào nước, y không muốn thấy nước mắt của mình.

Đúng vậy, nướt mắt nhu nhược.

Ngoài việc thỏa hiệp với hai nam nhân kia, y còn có thể làm gì?

Ngoài vặn vẹo hầu hạ dưới thân hai nam nhân kia, y còn có thể làm gì?

Đối mặt với sự trêu cợt của số mệnh, y còn có thể làm gì?

Đột nhiên, thân thể bất chợt bị người kéo lên khỏi mặt nước.

“A…”Y kinh hô một tiếng, còn tưởng là Văn Sát đã về, còn chưa kịp thấy mặt người nọ, thân thể đã run rẩy rồi.

“Ngươi đang làm gì vậy!”Thanh âm phẫn nỗvang lên.

Nghe thấy một giọng nói xa lạ, Mạc Ly lấy tay gạt nước trên mặt, mở mắt ra, “Ngươi là…”

Nam tử trước mắt khiến y thấy có chút quen quen, nhưng không nhớ ra là đã gặp ở đâu.

Nam tử kia thấy vẻ mặt mơ hồ của Mạc Ly, cười khổ: “Thế nào, Mạc công tử, không nhớ ra tại hạ ư?”Mạc Ly vội vàng lùi lại, giữ một khoảng cách với nam tử.

Lúc này Mạc Ly mới phát hiện, một bên tay áo của nam tử nọ, trống không. Ừm… đó là một nam tử cụt tay…

Mạc Ly cố gắng lục lọi trí nhớ.Lát sau, y mới thấp giọng kinh hô: “A, ngươi là người lần đó…”

Nam tử cũng cười: “Không sai, ta chính là phân đường chủ tại yến hội ngày đó khinh bạc công tử, rồi bị chủ thượng phế một tay.”

Trong mắt Mạc Ly mang ý phòng bị, “Vì sao ngươi lại ở đây?”

Nam tử này không phải vì chuyện bị phế một tay mà ghi hận mò tới chứ?Mạc Ly vừa nghĩ vậy, đã rõ, quay lại hỏi nam tử: “Ngươi tới báo thù?”

Cũng tốt, chết trong tay người này, Văn Sát cũng không thể trách được y.

Nam tử cụt tay sửng sốt, vội vàng giải thích: “Đương nhiên không phải!Nếu không phải công tử ngày ấy ở yến hội thay ta cầu tình, ta sớm đã chết dưới Ngâm Phượng kiếm của chủ thượng rồi.”

Thấy Mạc Ly vẫn còn chưa hiểu, nam tử lại nói: “Bản thân ta bị phế một tay, sẽ không còn là phân đường chủ dưới một người trên vạn người nữa. Nhưng bởi ta trước kia vì Nhất Ngôn đường lập không ít công trạng, mệnh cũng được lưu lại, hiện tại đảm nhiệm nội vệ trong cốc…Bây giờ lại vừa lúc ta đến thay phiên. Ta ở ngoài thấy công tử đằm mình trong nước, tưởng ngươi nghĩ quẩn… Cho nên mạo muội xông vào, mong công tử thứ lỗi!”

Ra không phải là tới giết y à…

Trong mắt Mạc Ly mang theo tia thất vọng cũng cô đơn mơ hồ, xoay người sang chỗ khác, “Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta sao có thể chết được.”

Mạc Ly cũng không ngại mình đang trần truồng lõa thể, dù sao y cũng đã đủ hèn hạ rồi, khối thân thể này để người khác nhìn tiếp, có quan hệ gì.

Ra khỏi dục trì, Mạc Ly cầm lấy một chiếc khăn to bên cạnh ôm lấy mình.

Trên thân thể loang lổ dấu vết *** cùng dấu răng, ắt khiến nam nhân sớm quen với chuyện phong nguyệt kia coi thường.Mạc Ly cười: “Thế nào?Nhìn quen không?”Mạc Ly gật đầu, độc thoại: “Đúng, ngay cả ta cũng xem thường mình, huống chi người khác?”

Thanh âm nhỏ như vậy khiến Mạc Ly cho là chỉ mình có thể nghe thấy. Nhưng câu nói kia, lại như đụng vào nghịch lân của nam tử, lừa một chút liền làm gã bùng nổ.Nam tử nắm lấy vai Mạc Ly:

“Không phải, công tử, ngươi đừng xem thường mình!Ta biết ngươi không tự nguyện, đây không phải là lỗi của ngươi!Ngươi bất đắc dĩ…”

Bỗng nhiên được người ta thấu hiểu, Mạc Ly không tin nổi mở lớn hai mắt, “Ta…”

Nam tử kia trầm giọng: “Công tử, Lâm Tín ta tuy giờ chỉ là thị vệ, nhưng nói thế nào, vẫn là người của Nhất Ngôn đường.Chủ thượng thì không nói, giờ còn có cả Hàn Tử Tự…Công tử thiện lương, không đáng chịu kiểu đối xử thế này.”

Thấy sắc mặt Mạc Ly càng lúc càng khó coi, người tên Lâm Tín nhìn vào mắt y, “Công tử, ngươi hãy tin ta, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu ngươi!”

Nghe vậy, trong lòng Mạc Ly chấn động, nhưng nét mặt mảy may không biểu lộ.

Y chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đương lui đã hoàn toàn bị Văn Sát và Hàn Tử Tự chặn kín lại có thể đột nhiên xuất hiện một lối tắt như vậy.

Nhưng Mạc Ly lúc này đã là chim sợ cành cong. Y vô pháp phân biệt người trước mặt tột cùng là thật tâm lo liệu hay đơn thuần là gian tế do Văn Sát phái tới thăm dò y.

Y thực sự không rõ, mình hiện tại, đến tột cùng có cái gì có thể phản kháng lại Văn Sát.Y như thế này chẳng lẽ còn phải để Văn Sát phân tâm ư?

Cứ tạm mặc kệ người này nói thật hay nói dối, mà cứ coi là thật đi, Lân Tín này đảm bảo được bao nhiêu bọn Dược Lang và bọn Tam Nương được an toàn trước khi đưa y ra khỏi cốc?

Dù có thể lừa gạt trót lọt, với quyền lực của Hàn Tử Tự và Văn Sát trên giang hồ, bắt được họ không phải việc khó.

Y thật có thể vì tự do của mình mà đặt bằng hữu vào hiểm cảnh?

Y nợ bọn họ nhiều lắm.Nhiều đến nỗi mình dù vứt bỏ tôn nghiêm, thoi thóp sống qua ngày, cũng thề phải giữ an toàn cho họ.

Lời Mạc Ly muốn nói lại nuốt lại.Trời biết, coi như chỉ cần một tia hy vọng, y cũng muốn thử, nhưng y thực sự thua hết rồi.

Mạc Ly hờ hững lắc đầu: “Cả đời này, ta có chạy đến đâu đều…Lâm Tín, cảm tạ ngươi. Nhưng mà, ta không thể nhận hảo ý này được.”

Mạc Ly quay lưng lại, “Ngươi đi nhanh đi, đừng để người khác phát hiện ngươi nói chuyện với ta.”

Mạc Ly còn chưa nói xong, đã bị Lâm Tín kéo quay lại.Bàn tay mang theo hơi ấm đặt lên vai Mạc Ly: “Công tử, nghìn vạn lần đừng đối nghịch với chủ thượng. Chiều theo hắn một chút…Còn nữa, đừng từ bỏ hy vọng, nghìn vạn lần đừng!”

Lâm Tín còn muốn nói thêm, nhưng bên ngoài láng máng nghe thấy tiếng động.Gã cúi người nhìn sâu vào mắt Mạc Ly lần nữa, không nói nữa, nhanh chóng ẩn mình sau tấm mành.

Mạc Ly ngây người sửng sốt một hồi mới khôi phục *** thần.

Hy vọng?

Y thật sự còn có thể níu kéo hy vọng sao?

Tiếng động ngoài cửa hóa ra là thị tỳ lo lắng Mạc Ly ngầm mình trong nước nóng lâu sẽ chóng mặt, thấy đã đến lúc, liền nhẹ giọng thúc giục từ bên ngoài.

Mạc Ly qua loa thả tóc sau lưng, đi ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play