Đến lúc Mạc Ly tỉnh lại, y nhìn quanh bốn phía, cảnh tượng xung quanh khiến y nghi ngờ mình vẫn đang ở trong mộng. Mãi đến khi y nhéo mạnh một cái vào đùi mới xác thực rằng, mình đang tỉnh. Nhưng mà, xung quanh là một mảng đen kịt. Mạc Ly cho dù có đưa tay ra trước mặt cũng không nhìn thấy bất luận cái gì.

Rốt cục thì đây là đâu mà tối đến nối không nhìn được cả năm ngón tay, hay là hai mắt đã mù?Mạc Ly không biết.Y chốc lát không đoán ra Hàn Tử Tự tính toán điều gì, chỉ có thể tự mò mẫm muốn biết đây suy cho cùng là một nơi thế nào. Nhưng vừa muốn di chuyển hai chân, lại nghe thấy những âm thanh lanh lảnh.Mò tới cổ chân mình mới phát hiện, bị bao bởi một lớp da cứng, cơ hồ có một dải xích sắt thô khống chế ytrong một phạm vi hẹp. Y ở một nơi có giường, có chăn, có nước và đồ ăn dùng trong khoảng một ngày, đương nhiên cũng có một vài thứ tối thiểu khác để sinh hoạt.

Thế nhưng quá tối, quá an tĩnh, cho nên ngay cả không khí cũng đông cứng lại, Mạc Ly cảm thấy mình đang ở trong một màn tử khí.

Mạc Ly gọi mấy cái tên của vài nha hoàn thường ngày hầu hạ mình, không ai đáp lại.

Nếu là lúc thường, dù không cần Mạc Ly phải tự mình lên tiếng, chỉ cần chúng nha hoàn nghe thấy tiếng động trong phòng, liền chủ động thỉnh an.

Thế này xem ra, bản thân có gọi đến phá họng cũng không ai có phản ứng.

Mạc Ly cắn răng, y nhất định phải tĩnh tâm suy xét vấn đề một chút.

Hàn Tử Tự làm vậy rốt cuộc là vì cái gì?

Mạc Ly bỗng nhiên nghĩ đến một câu nói, trước khi mình bị Hàn Tử Tự đánh ngất, câu nói kia.

“Muốn xóa đi một người trong lòng, không phải không có khả năng.”



Liên hệ đến tình cảnh bây giờ, Mạc Ly không khỏi đổ mồ hôi lạnh.Nhớ lại hồi học y tại trường đại học, từng học qua môn tâm lý học. Đó là một môn học cực kỳ thú vị, sinh viên đến nghe giảng đông nghịt, Mạc Ly mỗi lần đi học phải đến từ rất sớm mới có thể chiếm được chỗ, bằng không sẽ phải đứng để nghe giảng.

Thầy giáo tóc hoa râm từng đứng trước bọn họ giới thiệu “Thí nghiệm mất cảm giác” nổi tiếng.

“Cái gọi là mất cảm giác, chính là chỉtrạng thái đặc thù khi cơ thể đoạn tuyệt cao độ với mọi kích thích từ môi trường bên ngoài. Cơ thể bị vây trong tình trạng này, thanh âm kích thích, ánh sáng kích thích, xúc giác kích thích từ bên ngoài đều bị bài trừ. Vài ngày sau, cơ thể sinh ra hiện tượng bệnh lý tâm lý…”

Mạc Ly cố nhớ lại bài học từ rất lâu trước kia, thực nghiệm mà giáo sư đã giới thiệu.

Theo phân tích đến nghiên cứu nguyên lý bệnh biến, từ quá trình biến đổi đến kết quả cuối cùng.Ấn tượng đã vô cùng mờ nhạt, Mạc Ly chỉ có thể hồi tưởng đại khái.

Theo trí nhớ, Mạc Ly thình lình mở lớn hai mắt.

Lẽ nào, Hàn Tử Tự ở thời cổ đại phải cách văn minh nhân loại ít nhất cả trăm năm, sớm đã hiểu nguyên lý tâm lý học này có thể tổn hại ghê gớm đến nhân tâm?

Mạc Ly trán đổ mồ hôi lạnh.

Không gian kín mít vậy, ngăn cách tất thảy mọi tia sáng, chỉ còn lại hắc ám vô biên.

Bóng tối này khiến người ta không thể nhận ra giới hạn không gian, kéo theo đó càng khiến cho cảm giác sợ hãi lớn lên.

Dù vẫn có đủ không khí để thở, nhưng không cảm giác nổi không khí vào từ đâu.Bốn phía vô cùng tĩnh lặng, ngay cả tiếng côn trùng thường ngày bất kì lúc nào cũng có thể nghe thấy đều không có.

Sắp xếp dày công như vậy, có thể thấy đây không phải là nơi xây tạm để giam cầm người ta, mà có lẽ đã tồn tại từ trước rồi, là chỗ bí mật chuyên dùng tâm trí để phá hoại con người.

Mạc Ly tuy so với người khác thì biết rõ dụng ý của Hàn Tử Tự.Tuy y bình tĩnh lại kiên cường hơn người, nhưng với kiểumất mát cảm giác này, mọi thứ chỉ dừng ở mức lý thuyết. Trước đây y chưa từng nghĩ mình sẽ trở thành “đối tượng thí nghiệm”.

Trong bóng tối kiềm nén nhân tâm, không có thị giác, thính giác và xúc giác phân tán lực chú ý, tâm trí Mạc Ly vô cùng tập trung để suy nghĩ.

Mạc Ly biết, mình càng nghĩ nhiều, tốc độ bệnh biến sẽ càng nhanh.Nhưng y không thể làm chủ suy nghĩ của mình nữa.

Thời gian đầu, Mạc Ly dựa vào cảm cảm giác đói và số lần ăn cơm để suy tính thời gian trôi qua. Mỗi phút mỗi giây y đều cẩn thận từng li từng tí chú ý những tiếng động trong phòng.

Mạc Ly nghĩ, nếu như biết được vào lúc nào cơm nước sẽ được đưa đến cho mình, ít nhiều cũng có thể tiếp xúc với bên ngoài được một chút.

Nhưng khoảng chừng ba ngày sau, Mạc Ly tuyệt vọng.

Người đưa cơm nước cho y, tựa như biết thời gian y mơ màng ngủ, mất đi ý thức trong ngắn ngủi, sẽ lặng lẽ tiếp tế vào bên trong phòng giam.

Mạc Ly không tìm được quy luật, đương nhiên chỉ có thể ngây ngốc bên trong tăm tối.

Y bắt đầu dùng tất cả các biện pháp để giết thời gian.

Y thử hồi tưởng lại những chuyện tốt đẹp.

Nhớ tới niềm hạnh phúc vô ưu ngày thơ ấu. Nghiêm phụ từ mẫu, bóng dáng nhỏ nhắn của y dắt bóng trên bãi cỏ xanh tươi vui vẻ chạy nhảy. Bỗng nhiên không cẩn thận ngã một cái, làm đầu gối bị rách, mẹ vội vàng yêu thương thổi thổi cho y, cha tuy không nói gì, nhưng ánh mắt tràn đầy quan tâm.

Y lại nhớ về thời gian còn học y tại trườngđại học, áp lực bài vở thật nặng nề, sinh viên bên cạnh kêu than không ngớt, mọi người bao giờ cũng tập trung lại trước ngày thi học điên cuồng tụng mãnh liệt cả đêm, sau đó khi kết thúc kỳ thi rồi liền đến hàng ăn ăn uống khoái hoạt một phen.

Sau đó là cuộc sống khi làm việc tại bệnh viện, tuy có nhiều chuyện lục đục đấm đá nhìn mãi cũng quen, nhưng đã có viện trưởng từái lúc nào cũng chiếu cố y. Mặc dù là mình gây sự cố khi thay màng mắt cho một đứa trẻ nghèo, sau chuyện đó ông lão tóc hoa râm kia đã mang theo y, buông hết tất cả cao ngạo sĩ diện, từng lần lại từng lần không ngại phiền toái mà đi đến chỗ người bị hại đang bất bình kia nhận lỗi, chỉ xin người ta có thể dàn xếp, chỉ xin đểy có thể được bảo toàn.



Những hồi ức quá mức trân quý quá mức tốt đẹp, thế cho nên sau khi Mạc Ly bất cẩn rơi vào thế giới này, cũng không dám tùy tiện nhớ tới.

Đây vốn là những hồi ức tử huyệt.

Bởi vì quyến luyến càng nhiều, y càng vô pháp thoát khỏi vũng lầy tưởng niệm.

Đặc biệt là khi gặp Hàn Tử Tự và Văn Sát, những thương tổn phản bội và vô tình lần lượt đến, càng khiến Mạc Ly hoài niệm nơi xa kia, vốn là thế giới thuộc về chính mình.

Y rất muốn về nhà.

Rất muốn rất muốn.

Nơi này có nhà của Dược Lang, có nhà của Trình Cửu Nhụ, có nhà của Tam Nương, có nhà của A Thổ…

Nhưng mà không phải là nơi trở về của y.

Y đã từng khờ dại cho rằng, Sửu Nô trầm mặc kiệm lời sẽ là món quàđẹp nhất trong cuộc sống nhạt nhẽo này, nhưng sự phản bội tàn khốc lại khiến thể xác lẫn *** thần y tổn thương, thậm chí còn khiến y đóng chặt cánh cửa tâm hồn không cho ai bước vào.

Y cũng đã từng ngây ngốc thầm nghĩ, A Vong khờ khạo ngây thơ ấy, không còn chút bụng dạ tâm kế nào, sẽ luôn ở bên cạnh mình, không rời đi đâu. Nhưng Văn Sát khát máu lại đập nát tâm nguyện nhỏ bé như viên thủy *** lóe ra ánh sáng lưu ly ấy.

Cho nên Mạc Ly ngây người ở trong phòng tối đen kịt này năm ngày, chuyện không muốn hồi tưởng về hai người bọn họ đều hồi tưởng lại tất.

Tiềm thức Mạc Ly chống cự.

Y sợ — sợ mình chốc lát sẽ như van tháo nước ào ào tuôn ra, sau đó sẽ vạn kiếp bất phục.

Cơn khủng hoảng to lớn, theo sự tĩnh lặng của thời gian, càng lúc càng như một hắc động không đáy, dần dần cắm rễ, từng chút từng chút chiếm đoạt lý trí người ta.

Mạc Ly bắt đầu không phân biệt được mình đã bị nhốt ở đây mấy ngày, y ở trong căn phòng tối này, đã ngây người trọn bảy ngày.

Quá khứ không muốn nghĩ tới kia, đã lặp lại trong đầu Mạc Ly vô số lần.

Mãi đến khi thân thể phát ra sự kháng nghị.

Khi y lần nữa nhớ tới cha mẹ, lần nữa nhớ tới thời học đại học, bắt đầu nôn mửa kịch liệt.Hai tay Mạc Ly chống bên giường, xiềng xích gông cùm khiến y chỉ có thể dựa vào cạnh giường.Nôn ra cả tì vị và dịch ruột, Mạc Ly hơi tàn nằm phục trên đất, những cơn sốc ngắn đi qua, mất ý thức.

Khi y tỉnh lại, uế vật đã bị yên lặng dọn dẹp, ngay cả chút mùi cũng không lưu lại. Vì vậy, Mạc Ly bắt đầu có ảo giác.

Y bắt đầu giả vờ những người đã từng gặp, đứng trên lập trường của từng con người hư ảo, một mình diễn lại toàn bộ những chuyện mình đã trải qua trong Vô Xá cốc.

Huyết nhục tung tóe giữa Hình đường.

Vết roi lằn ngang dọc trên lưng Dược Lang.

Tiếng gào thét của một người bị chặt đứt tay tại yến hội.

Nụ cười giả tạo khiến kẻ khác buồn nôn của Vương Chấn khi cầm hộp gấm.



“A —”Mạc Ly ôm lấy đầu mình, hét lên thảm thiết.Y biết mình đã đứng trên vách núi.Y cảm thấy, đang bất giác nhớ lại những hành vi ác liệt gây ra cho Văn Sát.

Trong não y, đang buộc y quên đi Văn Sát, quên đi cái chuyện thống khổ kia, để y sớm có thể thoát khỏi cái ***g giam đó.

“A Vong…A Vong…”Giống như tiếng rên rỉ của thiên nga giãy chết.Với loại giày vò này, Mạc Ly đã từng nghĩ đến việc không cần sống tiếp nữa.

Nhưng nếu tự vẫn, Hàn Tử Tự có nguyện ý che chở cho Dược Lang và Trình Cửu Nhụ không? Có dưới cơn giận đem hành tung của hai người nói cho Văn Sát không?

Mạc Ly không dám muốn nữa.

Thân thể thậm chí đến cả tâm hồn đều như bị nung nấu trên lửa.Sự chú ý của y càng ngày càng tan rã, càng ngày càng mong manh.

Mọi thứ trong đầu đều bị xáo trộn, có cái bị vứt bỏ, có cái bị lặp đi lặp lại.

Nhưng mà, y không muốn bị Hàn Tử Tự cải tạo, y không muốn!

Mạc Ly giơ cổ tay, hung dữ cắn một cái, xé da.Đau đớn đến tận xương tủy khiến thần trí duy nhất của y tỉnh táo lại một lần nữa.

Mùi máu khiến y biết, y không thể chống cự lâu hơn.

Vì vậy ngay lúc Mạc Ly bắt đầu làm ra hành vi tự hại mình, có người xuất hiện.

Trong căn phòng hắc ám cuối cùng cũng xuất hiện tiếng động rất khẽ.

Khi Mạc Ly phản ứng lại, y thấy, Hàn Tử Tự đang cầm một viên dạ minh châu có ánh sáng nhạt, chậm rãi đi đến.

Hàn Tử Tự chỉ từ xa liếc Mạc Ly một cái, không nói gì, đứng lại ở gian phòng chưa đến một phút. Mạc Ly một lần nữa cho rằng, người trước mắt mình là ảo giác.

Nhưng khi Hàn Tử Tự xoay người muốn ly khai, Mạc Ly lại kinh hoàng.

Y giãy giụa muốn thoát khỏi thứ đang ràng buộc tứ chi. Y chỉ muốn chạy lại xem một chút, xem người kia rốt cuộc có phải người thật hay không.

Thế nhưng xích sắt không cho y bất kỳ cơ hội nào.

Cho nên, Hàn Tử Tự vẫn rời đi. Mang theo ánh sáng yếu ớt nhưng lại là thứ độc nhất vô nhị.

Thân thể Mạc Ly run rẩy mãnh liệt.

Y khao khát ánh sáng kia, y khát khao nghe được âm thanh, y mong ngóng gặp một người tương tự, y thậm chí ao ước Hàn Tử Tự đụng vào y!

Vì vậy Mạc Ly từ chỗ chỉ hồi tưởng và tưởng tượng, trở thành mong ngóng.

Y chờ mong sự xuất hiện của Hàn Tử Tự.

Y chưa phát hiện ra, mình đang khát vọng một người.

Vô luận là thân thể, hay là tâm lý.

Quả nhiên một thời gian rất lâu sau, Hàn Tử Tự lại mang theo viên dạ minh châu nhỏ nhoi xuất hiện.

Mạc Ly thấy hắn, liền như phát điên gọi tên hắn.

Khuôn mặt Hàn Tử Tự không nhìn ra biểu tình gì.Hắn chỉ nghe Mạc Ly gọi đến đứt cả hơi, cũng không phản ứng, cũng không đến gần.

Hơn mười ngày sau, Mạc Ly khóc.

Y cũng không thèm chú ý đến cái gọi là tôn nghiêm nữa, y chỉ ti tiện khóc lóc.Y cúi lên giường, khóc lóc van xin Hàn Tử Tự ở lại chốc lát, có thể nói một câu với y. Nói câu gì cũng được.

Nhưng lần này Hàn Tử Tự vô cùng bền chí, đến lúc đi, một khắc cũng không chần chừ.

Vì thế toàn bộ sinh mệnh của Mạc Ly dường như chỉ còn một việc — chờ đợi Hàn Tử Tự xuất hiện.

Y cảm thấy tất cả những tâm phúc của mình đều bị đẩy ra, chỉ còn Hàn Tử Tự bên cạnh phát ra chút ánh sáng ấm áp lờ mờ, bổ sung vào nơi trống rỗng kia.

Lại mấy ngày nữa, Mạc Ly không khóc không cầu xin Hàn Tử Tự nữa.

Y chỉ cười nhạt với người kia, sau đó nói: “Ngươi đã đến rồi.”

Khi y lộ ra phản ứng như vậy, Hàn Tử Tự thái độ khác thường tiến về phía y.

Thân hình cường tráng chân thực như vậy, khoảng cách giữa hai người gần tới nỗi nghe được cả nhịp tim, thậm chí tiếng thở, Mạc Ly đều có thể nghe thấy rõ ràng.

Hàn Tử Tự đứng bên cạnh mình, đưa tay là có thể đụng!

Lúc này Mạc Ly muốn đụng vào người trước mặt, nhưng y lại sợ hết thảy chỉ là huyễn ảnh, y sợ nếu đụng vào dù chỉ một chút, ánh sáng kia sẽ tiêu thất không thể tìm lại được.

Hồi lâu, vài phút đồng hồ liền, Mạc Ly thấy Hàn Tử Tự thở dài một tiếng, thấy hắn xoay người muốn đi.

“Đừng, ngươi đừng đi!”Mạc Ly quỳ lên, ôm siết lấy ánh sáng trước mặt, “Hàn Tử Tự, ta xin ngươi, đừng đi, đừng đi…”

Đôi tay Mạc Ly siết rất chặt, khiến cho chính y cũng thấy đau.

Nhưng y không thể thuyết phục mình buông tay, cho dù người y ôm đây, chính là kẻ đầu sỏ đem nhốt y vào căn phòng tối này.

Y khẩn thiết muốn cảm thụ mạch đập cơ thể, y muốn cảm nhận nhiệt độ cơ thể con người, y muốn thông qua sự tham khảo này để xác thực mình vẫn còn tồn tại.

Mạc Ly điên cuồng kéo xé y phục Hàn Tử Tự.

Y thậm chí còn đẩy Hàn Tử Tự ngã xuống giường, thoát hết y vật dư thừa, xoải chân ngồi lên nam nhân kia, để bộ vị đã lâu không nhận hoan du của mình đột nhiên nuốt lấy cự vật kia.

Máu tươi tràn khỏi bộ vị mập hợp giữa hai người, Mạc Ly lại chẳng thấy thống khổ chút nào.Bởi vì trong cơ thể mình, thực sự cảm nhận thấy ôn độ của người khác.

Y đong đưa, như nhược liễu bị gió thu lay động, không chút liêm sỉ muốn nhiều nữa.Đến khi mệt mỏi đến độ không thể nhúc nhích nổi nữa, Mạc Ly hổn hển phục xuống trên thân nam nhân.

Hàn Tử Tự nói chuyện. Giọng nói vẫn trầm thấp mà khàn khàn như vậy.Ngón tay thô ráp lướt qua sống lưng trần của Mạc Ly, “Ly Nhi, ngươi so với tưởng tượng của ta kiên cường hơn nhiều lắm, ngươi có biết mình đã ngây ngốc ở đây bao lâu không?”

Mạc Ly ngơ ngác tựa đầu vào trước ngực Hàn Tử Tự, như không nghe thấy Hàn Tử Tự nói gì, cũng không phản ứng.

“Một tháng rưỡi, đằng đẵng một tháng rưỡi.Khi ta còn bé, cũng đã ngây ngốc ở đây chừng một tháng.”

Cảm thấy người đang nằm trên mình chấn động, Hàn Tử Tự cười: “Đại khái là còn rất nhỏ, ta cũng không nhớ lúc đó được mấy tuổi.”

Không quản Mạc Ly có nghe hay không, Hàn Tử Tự vẫn thì thào kể chuyện, “Người nhốt ta, chính là mẫu thân của ta.A, kỳ thật, bà cũng không phải là mẫu thân của ta. Ta là do thị thiếp của phụ thân sinh ra, bà ta sống được vài năm rồi chết.Mẫu thân cố gắng nhiều năm, thủy chung vô sở xuất, chỉ phi thường muốn một đứa con, để có thể nuôi dưỡng thành người thừa kế Thiên Đạo môn sau này. Vì vậy trong nhiều hài tử, bà chọn ta.

Bà vô cùng tốt với ta.Nhưng mà bà nói, Tử Tự, cả đời này con chỉ có thể có ta làmmẹ.

Ta nói với bà: ‘Mẹ con không phải người.’

Mẫu thân lúc đó cười thật ngọt ngào, bà nói, rất nhanh sẽ phải thôi.Vì thế ta ngây ngốc trong hắc phòng này một tháng.

Đến lúc ta đi ra, cả thể xác và *** thân đều nói cho ta rằng, ta chỉ có một mẫu thân, chính là nữ nhân đó.

Ly Nhi, ngươi đã rõ chưa?”

Vẫn thấy Mạc Ly si ngốc ngờ nghệch đến sững sờ kia, Hàn Tử Tự nâng cằm y lên, để y nhìn vào đôi mắt mình.

“Ly Nhi, Ly Nhi, tự nói cho ta biết.Nói cho ta biết, ngươi đã rõ rồi.”Giọng nói ôn nhu pha lẫn điềm mỹ thủy tửu kịch độc, biết rằng uống xong sẽ mất mạng, nhưng vô thì vô khắc tản ra lực hấp dẫn chết người.

Mạc Ly ngơ ngác nhìn khuôn mặt Hàn Tử Tự hồi lâu, sau đó cúi đầu, nhìn vết thương do cắn xé trên cổ tay. Sau đó, Mạc Ly gật đầu.

Phút chốc, Hàn Tử Tự mỉm cười.

Bởi vì khoảnh khắc đó, hắn thấy mình đã thắng Mạc Ly.Bất quá đáng tiếc, không lâu sau, Mạc Ly lại lắc đầu.

Hàn Tử Tự nhíu mày: “Ly Nhi, ngươi có ý gì?”

Mạc Ly ngơ ngác đáp lại: “Không có…”

“Không có gì?”

Con mắt vẫn không còn tiêu cự như trước, Mạc Ly giống một con rối gỗ, chỉ máy móc nói ra những lời trong miệng, “Ngươi không quên mẹ ngươi, cho nên, ta cũng không quên…”

Sắc mặt Hàn Tử Tự nhất thời âm mù đến phát sợ.

Mạc Ly lần nữa lắc đầu, “Ta không phải ngươi.”

Mạc Ly nghiêng đầu suy nghĩ, cười đến ngu ngốc, “Cho nên, ta không lừa ngươi.”

Hàn Tử Tự cắn chặt răng, trán nổi đầy gân xanh.

Mạc Ly vô thức cúi đầu đếm ngón tay mình, đếm một cái, liền nói một câu “Ta không lừa ngươi”.

Ta không lừa ngươi…

Hàn Tử Tự bỗng nhiên đứng lên, phá hết tất cả những đồ vất xung quanh.

Không nói thêm lời thừa, mang theo một thân giận dữ, căm phẫn rời đi.Đến khi quay lại nơi hắc ám, lần nữa kéo Mạc Ly đang yên lặng đến khủng bố kia.

Mạc Ly lại bắt đầu đếm tay, chỉlà, câu nói đã khác.

“Ta không quên.”

“Ta không quên.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play