Anh ôm cô về phòng rồi đặt cô lên giừơng. Mẹ anh thì theo sau anh hỏi cô: 

Mẹ sẽ mắng hai đứa nó cho con dọa chết con dâu yêu của mẹ rồi? 

Cô ngồi xuống giừơng nói: 

Không nghiêm trọng đến mức đấy đâu mẹ. Con chỉ hơi sợ một chút. Với cả lúc đấy là do con mất bình tĩnh thôi.

Anh rót cho cô cốc nước rồi đưa cho cô uống. Cô nhận lấy cốc nước nhấp một ngụm nhỏ. Mẹ anh nói với cô: 

Con ko nên chơi với hai đứa nó. 

Cô gật đầu vâng dạ với mẹ anh.

Mẹ anh ra khỏi phòng thì anh ngồi xuống khẽ vuốt lưng cô hỏi: 

Có sợ lắm ko? 

Cô nhẹ nhàng nhìn anh nói: 

Chỉ hơi sợ thôi.

Anh nói: 

Bình tĩnh lại chưa? 

Cô gật đầu.

Lúc này cửa phòng mở, Kiệt dương đi vào nói: 

Xong rồi có thể phá vợ chồng này rềi.

Anh liếc kiệt dương và tiếp tục nói chuyện với cô: 

Lần sau ko nên ngồi ở đó xem cùng bọn họ nói ko chừng đêm nay về lại gặp ác mộng.

Cô gật đầu.

Kiệt dương thấy vậy thì hỏi: 

Có chuyện gì vậy? 

Cô lắc đầu nói: 

Không có gì đâu anh.

Anh nói: 

Cô ấy xem phim ma.

Kiệt dương liền bày diễn xuất nói: 

Tiểu vân em gái em xem phim ma 👻 thì ko tốt cho sức khỏe đâu. Nghe lời anh từ này ko được xem phim ma.

Anh nghe thấy dương nói thế nói: 

Lột mặt lạ cho đi hộ mình.

Cô hùa theo anh nói: 

Ko nghiêm trọng đến mức đấy đâu.

Nói xong cô đẩy dương bước vào phòng tắm. Anh đi qua nhếch môi cười rồi đi đến tủ quần áo. Kiệt dương nói: 

Vợ chồng cậu được lắm.

Anh nói: 

Tất nhiên là được rồi. 

Kiệt dương đi ra khỏi phòng. Anh đợi cô đi ra khỏi phòng tắm. Cô tắm rửa sớm đi ra thì đã thấy anh ngồi đợi cô. Anh kéo cô qua thư phòng. Cô ngồi đọc sách anh lại giở đống tài liệu xét duyệt. Chán quá cô lấy điện thoại ra nhắn tin với thảo. Dù đây là người bạn mới quen nhưng thảo lại mang cho cô cảm giác như được một người chị săn sóc, bảo vệ em gái mình. Từ lúc cô nghỉ ốm ngày nào thảo cũng nhắn tin từ sớm xem cô khỏe chưa. Anh thấy cô chăm chú nhắn tin thì quay sang hỏi: 

Bạn em à? 

Cô gật đầu nói: 

Uk, cô ấy rất tốt.

Anh hỏi: 

Mai cô ấy có đi chơi ko? 

Cô gật đầu. 

Cô hỏi tiếp: 

Chúng ta đi chơi ở đâu? 

Anh nói: 

Sức khỏe em chưa ổn định tạm thời cứ dẫn mấy cô bạn của em đi tham quan thành phố này đấy. Bao giờ em khỏe thì chúng ta sang ý chơi hoặc thủy điển.

Cô nói: 

Đi xa như vậy làm gì chứ? 

Anh véo nhẹ má cô nói: 

Để giảm căng thẳng và mệt mỏi

Cô gật đầu tiếp tục nhắn tin với thảo: 

Thảo à, mai rảnh ko? 

Thảo rất nhanh đã chơi: 

Mai là ngày nghỉ. Rảnh.

Cô: 

Mai đi chơi với mình.

Thảo: 

Ok mấy giờ? 

Cô: 

Đi từ sáng đến tối.

Thảo: 

Uk chỉ có 2 đứa mình hay có những ai nữa? 

Cô: 

Có nhiều người nữa. Mai cậu sẽ biết thế nhé. Buổi tối vui vẻ.

Thảo gửi cho cô một mặt cười vui vẻ rồi dừng cuộc trò chuyện ở đây.

Cô sau khi nhắn xong liền lấy ipad của mình chơi. Cứ thế 2 người ngồi với nhau mà đã đến 6 giờ tối. Dì lan cẩn thận đứng ngoài gọi: 

Cậu chủ xuống dùng bữa ạ 

Cô nghe thấy tắt ipad nhanh rồi chạy ra cùng dì lan xuống nhà. Anh cũng nhanh xuống. Xuống bàn ăn, cô ngồi giữa tâm tâm và anh nhìn còn ba mẹ anh ngồi đầu. Anh xuống đẩy ghế tâm tâm nói: 

Em mau về chỗ.

Tâm tâm nói: 

Ko em ko thích về. Anh làm gì được em? 

Anh đút tay vào túi quần thản nhiên nói: 

Vậy thì đành phải hủy buổi mua sắm kia thôi.

Nghe thấy thế tâm tâm liền đứng dậy ra chổ cho anh mình. Anh ngồi xuống. Kiệt dương vừa xuống thì ngồi đối diện với anh nhi nói: 

Ở đây đúng là rất thoải mái. 

Dì lan ngồi cạnh tâm tâm cắt thức ăn vào bát cô. Anh thấy thế liền vội can: 

Dì dì ko cần đâu để con làm cho.

Kiệt dương cũng nói: 

Dì à dì tốn công mệt sức như vậy để làm gì. Đấy là vợ người ta thì cứ để người ta tự chăm chúng ta là người ngoài ko nên xen vào.

Anh nói: 

Có cần mình gọi người đưa cậu về ko? 

Kiệt dương vừa ăn vừa nói: 

Ko cần đâu.

Anh lườm một cái rồi cũng ko để ý đến. Anh nhi nói: 

Cậu sướng thật đấy. Mình ước gì có một người chồng như anh ấy.

Cô nói: 

Đầy mà, chẳng qua cậu ko tìm được thôi.

Anh nhi: 

Mình biết là đầy nhưng quan trọng là phải như cậu ko timg mà vẫn có. 

Cô bất gác đỏ mặt nhìn qua anh nhưng mà anh vẫn tiếp tục ăn hình như là ko để ý lắm.

Cô đành phải nói: 

Nhưng cũng ko phải tốt hết đâu. Suốt ngày phải lo lắng.

Anh nhi: 

Lo lắng gì vậy? 

Kệt dương trả lời thay cô: 

Phụ nữ.

Anh nhi à rồi ko khí trơ nên im lặng. Hai vị lớn nhất trong nhà ăn rất nhanh rồi đứng dậy.

Sau khi kết thúc bữa tối, cô lên phòng nằm ngay lên giường. Anh cũng rất nhanh nên giường ôm cô ngủ. Anh và cô huyêb thuyên một lúc thì cũng chìm c

vào rất ngủ.

( Tậm thời hơi nhảm một chút nhưng bảo đảm từ chương sau sẽ có kịch tính và cà mật ngọt chết người nữa. Mọi người cứ chuẩn bị đị)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play