Anh nghe cô nói xong thì trong lòng bỗng cảm thấy hụt hẫng.
Cô quay sang nhìn anh thì thấy trong ánh mắt ánh lên tia buồn thì trong lòng cũng ko khỏi xót. Nhưng cô đã quýêt điinhj rồi cuộc hôn nhân này sẽ là một ván cược. Một là hạnh phúc hai là chia li. Nếu nghĩ đơn giản như vậy thì sẽ ko đau nếu như cả hai phải chia li nên hãy nghĩ đơn giản mọi việc ra là được rồi. Cuộc hôn nhân này bắt đầu từ 2 người ko có tình cảm rồi bây giờ thành một cặp vợ chồng và đanb nảy sinh tình cảm với nhau nhưng mọi việc có đơn giản như vậy ko hay sóng gió lại đến cướp đi sự hạnh phúc chớp nhoáng này. Tương lại ko thể đoán trước quá khứ càng ko thể buông bỏ vì vậy hãy sống thật tốt cho hôm nay để sau này thành quá khứ sẽ ko phải hối tiếc. Anh thấy cô nhìn mình thì vội nở nụ cười trên môi. Dù anh có cố gắng nở một nụ cười bình thường nhất nhưng cô có thể nhận ra là anh đâng gượng ép. Anh nhi thấy ko khí chợt yên tĩnh thì lên tiếng:
Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Không sớm thì muộn. Cứ bình tĩnh rồi mọi việc sẽ thuận theo ý mình thôi.
Lại tiếp tục là sự im lặng.
Kiệt dương thấy anh nhi im lặng thì lại tiếp tục nói nhưng lại đổi chủ đề:
Tiểu vân, em lain sắp cí một người anh trai mới rồi.
Cô ko mấy ngạc nhiên nhìn Dương hỏi:
Ai vậy?
Kệt dượng nói:
Bí mật, nhưng ngay mai thôi. Em sẽ được gặp.
Anh nhi nói:
Mai? Ngày mai Hải nam cũng về!
Kiệt dương hỏi:
Hải nam?
Thấy tuấn im lặng thì quay lại hỏi anh:
Cậu biết hải nam là ai không?
Tuấn thản nhiên trả lời:
Biết
Anh nhi nở nụ cười gian xảo nhìn anh hỏi:
Ai vậy anh?
Tuấn liếc cô với anh nhi nhưng lại như chọc tức cô:
Người yêu cũ của tiểu vân.
Cô nghe xong thì tuéc mình định rút ray mình tmra khỏi tay anh thì anh như biết trước cầm tay cô chặt hơn. Cô nói với anh:
Không phải người yêu cũ.
Anh nhi thấy cô và anh chuẩn bị đấu miệng thì nói chen vào:
Đúng là cậu ấy có yêu tiểu vân nhà mình thật nhưng tiểu vân ko yêu cậu ấy mà dứt khoát chỉ là bạn thôi.
Anh nhướng mày hỏi:
Thật ko?
Cô đáp thay anh nhi:
Thật.
Nói xong, cô quay mặt nhìn ra ngoài ngắm cảnh mặc cho anh nhi giải thích với anh tận tình việc hải nam và cô trong quá khứ. Anh biết là hải nam yêu cô và cô ko yêu hải nam nhưng mà anh vẫn rất muốn trêu cô. Cô im lặng thì anh cảm nhận rằng hình như mình đùa hơi quá
. Anh thử giật nhẹ tay cô nhưng cô ko nói một lời. Cuối cùng, anh hỏi:
Em giận à?
Cô nói:
Việc gì phải giận.
Anh nói:
Vậy em ko giận quay mặt ra đây nói chuyện với anh đii.
Cô quay mặt ra. Anh nói:
Em có gì thì nói đi.
Cô lắc đầu. Anh thấy gương mặt nặng nề của cô thì biết chắc cô có chuyện muốn nói nhưng anh cũng ko muốn ép cô.
Lại im lặng....
IM lặng cho đến khi vào tận một nhà hàng phong cách, ngồi yên vị trên bàn ăn thì anh mới buông tay cô ra. Anh bảo với anh nhi:
Em ăn gì, chọn đi.
Anh nhi gật đầu vâng dạ. Còn anh, anh mở quyển thực đơn tù trang đầu đến trang cuói tồi lại từ trang cuối đến trang đầu mà vẫn ko chọn được món. Cô phục vụ ko dán lên tiếng nhưng kiệt dương thì mất hết bình tĩnh. Anh nhi thì ngược lại, cô ấy chọn được bao nhiêu món. Cuối cùng, kiệt dương giật lấy quyển thưch đơn từ tay anh mói với giọng khó chịu:
Nhà ăn sanh nhiều hóa chán nên ko biết chọn món gì đúng ko? Không chọn được thì để người khác chọn cho. Anh ko để ý đến kiệt dương nói, quAy sang hỏi cô phục vụ. Lúc anh ngẩng mặt lên thì cũng là lúc cô phục vụ đơ người. Anh nói xong mà cô ta vẫn đứng đơ ra. Kiệt dương thấy cô phục vụ kia đúng đơ ra nhìn sắc đẹp của Vương tuấn thì bực mình lại càng dâng trào. Anh nhi thì cười khúc khích. Cô thì khó chịu. Nhưng cô phục vụ kia thì vẫn đứng đó.Anh khẽ cười cúi mặt xoa xoa huyệt thái dương của mình. Kiệt dương đứng lên nói thay cho sự khó chịu của cô:
Cô ơi.
Cô phục vụ thấy gọi mình thì mới hoàn hồn nói:
Dạ
kiệ dương nói:
Cô bị cảm sao, nếu mệt quá để tôi bảo người cho cô nghỉ.
Cô phục vụ thấy mình bị khiển trách thì vội vàng xin lỗi. Anh lúc này ko ngẩng mặt lên nữa hỏi:
Có gà tần sâm ko?
Cô phục vụ:
Có ạ
Mang cho tôi một suất.
Anh nói.
Cô phục vụ nói:
Nhueng ở đây có 4 người.
Anh nói:
ko cần, những người còn lain bình thường. Rôi chỉ cần một suất gà tần thôi
Cô phục vụ nhiều chuyện hỏi:
Ai ạ?
Lúc này anh như đoán được trước ngẩng mặt lên nhìn cô phục vụ nói:
Cho vợ tôi
Cô phục vụ sốc hỏi:
Vợ anh?
Anh kéo tay cô nói:
Đây
Cô theo đà bị anh ôm vai. Cô nở một nụ cười với cô phục vụ. Nhưng cô phục vụ này lại rất vô lễ lườm cô một cá rồi đu thẳng vào trong. Anh nhi và Kiệt dương nhìn nhau cười còn cô chỉ biết chết lặng nhưng vẫn kịp thời thoát khỏi vòng tay anh. Anh cũng nở một nụ cười như có như ko. Gần 10 phút sau, đồ ăn được dọn ra nhưng lại là một người phục vụ nam lớn tuổi ra tiếp chứ không phải cái cô mê trai vừa nãy chứ. Vừa ăn anh nhi vẫn có thể trêu cô:
Chồng cậu đẹp quá. Khiến ngườu khác phải đỏ con mắt. Ai ai cũng muốn có.
Cô nghe thấy thì nhẹ nhàng lau miệng nói:
Ai lấy tôi cho.
Nghe xong, Vương tuấn quay sang nhìn cô nhưng cô vẫn thản nhiên ăn tiếp Anh hạ đũa nói:
Anh đã có chủ nên ko thể phản bội chủ được. Dù có bị đuổi ra ngoài đường thì vẫn tìm lối cũ mà mò về. NÊN KO DỄ CHO ANH ĐI ĐÂU.
Câu cuối anh đặt biệt nhấn mạnh khiến cô quay sanh nhìn anh. Anh nở một nụ cười như một thiên thần vô tội. Kiệt dương nhìn anh nở một nụ cười chán ghét nói với cô:
Chồng em có nhiều phụ nữ vây quanh lắm. Em ko giữ thì sẽ mất đó.
Anh ko để ý lời dương nói nhưng vẫn giữ nụ cười mang hàm ý sâu xa nhìn cô. Cô huých tay anh nói với dương:
Ai cần em cho. Miễn phí luôn.
Anh nhi vừa ăn vừa nói:
Mình cần cho mình đi mình mang về nhà nuôi cho.
Cô gật đầu:
Ừ nhớ phải mang về nhé.
Anh xua tay với anh nhi nói:
Em cứ mơ đi nhé. Anh ko đi.
Cô định hỏi anh lí do tại sao ko đi nhưng nghĩ ngợi làm sao cô lại thôi. Anh ăn rất ít, cô để ý như thế. Cô liên tục gắp thức ăn vào bát anh. Anh chỉ cười và ăn hết. Anh nhi và Kiệt dương có vẻ rất hợp nhau họ nói chuyện ko ngừng và anh nhi thì là một người rất nhiều chuyện nên việc họ đang nói chủ đề này mà đổi sang chủ đè khác là chuyện bình thường. Đúng lúc cô hạ đũa thì anh cũng ngừng ăn. Anh lấy giấy lau miệng cho cô. Kiệt dương và anh nhi lập tức dừng câu chuyênh nhìn anh và cô. Cô để anh lau xong thì kiệt dương nói:
Cậu mắc bệnh khoe vợ à?
Anh nói:
Ừ đấy.
Kiệt dương:
Cậu... cậu
Anh đứng dậy kéo cô đứng dậy theo:
Sao?
Kiệt dương đứng dậy nói:
Tôi định mời bữa này đây nbuwng mà cậu có vẻ giày hơn tôi nhiều nên cậu mời đi.
Anh nhi sau khi ăn cố xong thì đứng dậy gật đầu. Anh nở một nụ cừoi:
Kiệt dương của chúng ta ko nói lại được lời của vương tuấn lên đành chuyển chủ đề đấy mà.
Nói xong anh bỏ đi thanh toán để cho kiệt dương đứng vơus một cục tức.
Viết linh tinh nha. Chưa cí ý tưởng. Đọc tạm nha
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT