Sáng hôm sau thức dậy, cô vẫn nằm trong vòng tay anh như thường ngày và anh cũng chưa mở mắt. Cô khẽ động đậy, anh cũng mở mắt. Anh vẫn hỏi cô như thường lệ: 

Em dậy sớm thế? 

Cô ko trả lời câu hỏi của anh mà lại hỏi anh: 

Anh ko đi làm sao? 

Anh bỏ một tay đang ôm cô ra sờ lên đầu cô rồi nói: 

Em đang ốm như thế này thì tôi có thể yên tâm đi làm hay sao? 

Cô ko nói lại ah như bình thường mà ngồi dậy rồi vào trong nhà tắm VSCN. Anh cũng đứng dậy sang phòng làm việc lấy tập tài liệu lên giường ngồi đợi cô ra. Sau 10 phút, cô mới bước ra. Anh vẫn xem đống tài liệu nói với cô: 

Lên giường ngồi đi. 

Cô nói: 

Không xuống nhà ăn sángg với mọi người sao? 

Anh nói: 

Tí có người sẽ mang lên. 

Cô thắc mắc hỏi: 

Ai? 

Anh ngẩng mặt nhìn cô. Cô bước ra khỏi phòng. Sự kinh ngạc thu vào hết tầm mắt của cô.Dưới nhà cô bao nhiêu người giúp việc đang đi ra vào. Cô nhìn xong thì chạy vào hỏi anh: 

Người dưới nhà ở đâu ra mà nhiều vậy? 

Anh tiện thời cơ kéo cô xuống ngồi cạnh mình. Thấy anh ko trả lời cô lại nói: 

Ở đâu vậy? 

Anh nói: 

Có từ trước khi em về đây. 

Cô nói: 

Nhưng tôi ở gần 4 tháng rồi có thấy đâu. 

Anh nói: 

Vì mẹ nói " sợ em lạ" nen tôi cho họ nghỉ. 

Cô nói: 

Sao ko để dì lan được rồi cần gì phải nhiều người. 

Anh nói: 

Dì lan thôi làm sao trông nổi em chứ. 

Cô ừ nhẹ rồi giật mình quay sang trách anh: 

Sao lại ko trông nổi chứ. Tôi có phải trẻ con đâu. 

Anh quay sang nhìn cô nói: 

Một người ko biết sức khỏe là gì như em thì có đến bao nhiêu người cũng ko chăm được. 

Nói xong anh chỉ tay ra miếng băng hạ sốt ở cái tủ cạnh giừơng sau cô nói: 

Đưa cho tôi cái kia. 

Cô bực tức đưa cho anh. Anh bóc 1 miếng dán ra rồi thay vào trán cô. Anh làm xong còn cụng trán mình vào trán cô. CÔ đập tay lên ngực anh rồi xoa trán mình nói: 

Đau đấy. 

Anh ko nói gì thêm tiếp tục xem tài liệu. Cô cũng trqn lên ngó đầu vào xem cùng anh. Anh cũng cho cô xem. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play