Dịch giả: Sakura_kudo
Diệp Quần kỳ thật minh bạch rất nhiều điều. Chuyện tình cảm không phải cứ mình muốn là được. Ánh trăng dù sáng ngời như thế vẫn không thể chiếu tới nơi âm u hẻo lánh trong tim.
Giờ phút này, Diệp Đỉnh Thiên trở lại thư phòng, chuẩn bị lấy giấy bút viết gì đó. Ánh mắt tức thì ngưng trọng.
----------------------
Nói trở lại, Trí Quang đến thị trấn ngay khi rời chùa. Hắn đội bộ tóc giả ngày xưa, cười hì hì, tiêu sái đi trên đường cái của thị trấn. Hắn đến một quán rượu trắng trợn kêu rượu thịt. Trong nội tâm thỉnh thoảng tự nói, rượu thịt là chuyện ngoài thân, chỉ cần Phật còn trong lòng là được. Sau đó cười hặc hặc, bắt đầu ăn, tướng ăn như quỷ đói, khiến người trong quán nhìn thấy bàn tán cười rộ.
Kỳ thật từ ba năm trước đây, mỗi khi phương trượng sai hắn xuống núi mua sắm hương nến, hắn đều đến các khách điếm trong trấn ăn một hồi, để bù đắp cho những ngày không được ăn thịt mỡ. Trí Quang hưởng thụ nói: "Tiểu nhị còn chưa có rượu sao, mau đem cho đại gia thêm một bình nữa." Tiểu nhị lập tức đem thêm thức ăn và rượu ngon ra, lúc này Trí Quang sớm đã đem những chuyện phương trượng căn dặn ném ra sau đầu. Mùi rượu men say, còn bất chợt hát một điệu dân gian sơn dã.
Ở bên cạnh, võ lâm nhân sĩ sớm đã nhìn ra hắn là người xuất gia, thở dài nói: "Bây giờ cái gì cũng không đáng tin, miệng niệm Phật mà uống rượu ăn thịt! Kinh nha! Ta thấy tất cả đều là lừa đảo... Cả quán nhao nhao chỉ chỉ Trí Quang.
Đang nói Trí Quang sao? Hắn giờ đã say, tê liệt ngã xuống mặt bàn rồi. Tiểu nhị không có biện pháp, đành phải đỡ Trí Quang quay về phòng trọ chờ đợi ngày sau tính tiền.
------------------
Lúc này, tiểu ni cô Khuynh Thành đang vất vả đi trên đường núi. Nàng quay đầu dùng ống tay áo lau sạch mồ hôi trên trán rớt xuống. Rời đi một ngày rưỡi, ngày đầu lại chỉ đi được vài dặm. Khuynh Thành trầm tư, thấy bốn phía không người, chân đạp xuống rồi chậm rãi bay lên, thân thể như tiên nữ nhẹ nhàng theo gió bay đi. Kỳ thật, khinh công Khuynh Thành vô cùng hiếm thấy, trong chốc lát bay hơn mười dặm.
Năm đó, Khuynh Thành vì trốn tránh quan phủ đuổi bắt, võ lâm nhân sĩ đuổi giết, nên không thể không chạy trốn tới am ni cô. Trong biển lửa ngày đó, Khuynh Thành chỉ hận chính mình sở học không thể cứu được một nhà Khuynh Minh Phủ đại nhân. Điều đó khiến nàng thương tiếc suốt đời. Nói đến Khuynh Minh Phủ, hắn làm quan thanh liêm, yêu thương dân chúng, luôn tố cáo tham quan. Thế nhưng, trong lúc không đề phòng, hắn bị Lưu công công đổ oan. Lúc đó Hoàng Đế đã gần đất xa trời, không có tâm trí để quan tâm đến chính sự. Ngài đành phải tùy ý Lưu công công lấn lướt quyền hành, khiến một nhà Khuynh Minh Phủ chết oan. Lưu công công sợ phiền phức về sau, nên phái thích khách đến tiêu diệt cả nhà. May mà một người thần bí biết được, tiến đến ngăn cản. Thế nhưng, không kịp, khi y đến thì gia đình Khuynh Minh Phủ toàn bộ chết hết. Thích khách gây hỏa hoạn nhằm tiêu hủy chứng cứ, bị người thần bí tức giận đều giết sạch. Lửa quá lớn không thể dập tắt, khi trời sáng chỉ còn cặn bã. Người thần bí thương tâm đến cực điểm trong nội tâm chôn xuống quyết tâm báo thù. Sau này, y đổi tên thành Khuynh Thành nhằm hạ quyết tâm, đem tên Lưu công công ra công lý. Sau khi Lưu công công biết chuyện lạ, lập tức phái sát thủ, chiêu cáo võ lâm treo thưởng khắp nơi để giết chết người đó. Những kẻ tham tài sắc cùng nhau đuổi giết Khuynh Thành. Nàng sức yếu thế cô, liên tiếp bại lui, đành trốn trong am ni cô. Sư thái cũng chưa bao giờ hỏi qua chuyện cũ của Khuynh Thành. Ngài nhìn nàng đau khổ lẻ loi nên rất chiếu cố, đem tinh túy võ học suốt đời mình toàn bộ truyền cho Khuynh Thành. Võ công nàng vốn rất lợi hại, nay tu vi cao thêm một tầng.
Mấy năm này, Khuynh Thành không ngừng lui tới các thành trấn xung quanh, nghe ngóng chuyện Khuynh Minh Phủ vì sao mà chết. Lúc đầu điều tra không tiến triển, về sau, từ trong nội cung truyền ra tin tức Lưu công công ăn được thuốc Phản lão hoàn đồng, trăm năm khó gặp. Thuốc đó có thể khiến người già trở nên tráng niên, công lực tăng thêm một bước. Sau khi ăn xong, tóc Lưu công công lập tức từ trắng biến thành đen, thân thể phát sinh cải biến. Từ đó, Khuynh Thành mới hiểu được Khuynh Minh Phủ vì sao mà chết. Mỗi lần nghĩ đến tên Lưu công công đáng hận, thân thể Khuynh Thành thỉnh thoảng run rẩy, nhớ tới đại nhân bị ám hại.
Thuốc Phản lão hoàn đồng vốn là vật của Thiên Thượng lão quân. Sau khi một con khỉ quật ngã dược lô thì thuốc rơi xuống nhân gian. Tương truyền, dân chúng chỉ nghe một tiếng vang thật lớn trên bầu trời, rồi mấy vật thể phát ra kim quang chậm rãi hướng phía tứ phía tán ra. Thiên hạ tổng cộng năm khối mà thôi. Theo truyền thuyết, Thiên Kiếp khi sắp chết ăn một viên sau đó không chỉ khỏe mạnh mà còn trẻ lại. Sau này Lưu công công trong nội cung biết được phái người tìm. Khuynh Minh Phủ có được, định hiến cho vị Hoàng Đế gần đất xa trời kia. Thế nhưng, Lưu công công ở bên cạnh gèm pha, lão Hoàng Đế tin lầm, hạ lệnh bình định một nhà Khuynh Minh Phủ.
Sau khi lão Hoàng đế chết, Lưu công công trắng trợn vơ vét của cải, nhanh chóng khuếch trương thế lực. Về sau Nguyên Khánh lên ngôi, biết hắn là kẻ địch khó nhai, đành phải phái kì binh tìm Thiên Kiếp, người đệ nhất thiên hạ.
Sau khi bay nửa ngày, Khuynh Thành mới nhìn thấy có thành trì phía trước. Nàng liền hạ xuống mặt đất, chậm rãi đi về phía trước.
----------------------
"Ba chúng ta đi thôi, mọi chuyện tất có Hắc Hồ tử ta xử lý".
Ở trong thôn một ngày, Hắc Hồ tử không kìm nén được, lôi kéo hai người đi ra ngoài. Lão giả đang muốn giữ lại thì Diêu Túy phiền chán vẫy vẫy tay, quay đầu hướng phía trước đi đến. Ba người cũng không chút lưu luyến, thẳng tắp đi về phía trước.
"Lại đi thêm hai dặm phía trước sẽ có tòa thành lớn. Trong đó cái gì cũng có, so với thị trấn của các ngươi thì náo nhiệt hơn nhiều." Hắc Hồ tử vừa đi vừa giảng thuật.
Lúc này, tâm tình Độ Không khiến người khác không thể lý giải, càng đi về phía trước, thần sắc càng phức tạp. Từ hôm qua, Diêu Túy đã nhìn ra, chẳng qua giả bộ không để ý.
"Ai! Ta bảo hôm nay không ngờ tâm tình tốt như vậy, thì ra do mặt trời thật đẹp nha" Diêu Túy xấu xa mà cười cười.
Hắc Hồ tử tiến lên đến nghiêm mặt hỏi: "Trời sắp mưa, sao có mặt trời được."
"Chẳng lẽ, ngươi không cảm thấy đầu Độ Không so với mặt trời còn sáng hơn sao? Hai người thay nhau cười rộn.
Trong lòng Độ Không vẫn âm u,không nghe thấy chuyện họ nói. Hắc Hồ tử tiến lên vỗ bả vai Độ Không.
"Trời muốn mưa, mẹ phải lập gia đình, sao quản mà mọi việc được" Độ Không cười khổ.
Diêu Túy nhìn ra Độ Không băn khoăn nói: "Đã đến thành, Độ Không, ngươi nên thay đổi trang phục để tránh làm cho người ta chú ý."
Độ Không cảm thấy hợp lý: "Đúng nha! Đi nhanh đi, trời sắp mưa."
Kỳ thật hiện nay thiên hạ chiến loạn, võ lâm quần khởi. Hòa thượng rất ít cho nên hắn sẽ làm cho người ta chú ý.
"Chú ý, sắp tới rồi, ngươi xem phía trước" Hắc Hồ tử hô.
Chỉ thấy trước mắt là tấm biển với ba chữ to "Nhạc Dương thành" rất khí khái. Phía cửa thành thỉnh thoảng có nha sai dò xét người qua đường. Ba người cũng không nhiều lời, trực tiếp đi vào. Trên đường cái, cảnh ca múa mừng thái bình, trăm nghề hưng thịnh. Diêu Túy vừa đi dạo, vừa hưng phấn khó với biểu đạt.
Lúc này, Khuynh Thành đã vào trong thành, đi vào một khách điếm đặt gian phòng. Đồng thời, ba người cũng vô tình đi hướng khách điếm đó. Khi ba người đi vào, Độ Không không có chú ý nhiều. Thế nhưng khi Khuynh Thành cẩn thận quay đầu lại, nước mắt chảy xuống khi vừa nhìn thấy hắn... Là cảm thấy bi thương, tổn thương, hay là may mắn?
Giọng Khuynh Thành chất chứa thâm tình: "Độ Không, ta là Khuynh Thành."
Độ Không không cười, còn Diêu Túy bên cạnh thì tức giận dậm chân. Khuynh Thành nhìn hai người sau lưng Độ Không, khi nàng phát hiện Diêu Túy thì nhìn chằm chằm, Diêu Túy cũng đưa mắt nhìn lại. Nhất thời tia lửa nổi lên bốn phía, hai người nhìn nhau như kẻ thù sinh tử..
Hắc Hồ tử nhìn ra thần sắc hai người, nói: "Nếu như tất cả mọi người nhận thức, sao không cùng ngồi ăn một bữa cơm."
Hai người đồng thời nói: "Tốt! Cầu còn không được", Độ Không sớm đã không tâm tư quản những thứ này, bốn người ngồi xuống nhà trọ nhất thời không khí ngưng trọng lên, chỉ có tiếng bát đũa. Hắc Hồ tử nhìn trái phải nhìn, được một hồi thì bất đắc dĩ buông tha, cúi đầu ăn cơm trong bát.
Đang ăn thì một đám người vạm vỡ, tay cầm đại đao bước vào quán, lập tức nhìn về phía họ.
Bốn người cũng không để ý, nhàn nhã ăn cơm vì biết rõ công phu của bọn kia chưa đủ làm họ sợ hãi.
----------------------
Lúc này, ở thị trấn nhỏ, trong phòng Trí Quang thỉnh thoảng truyền ra tiếng lẩm bẩm, thân thể thỉnh thoảng lăn lộn, đấm đá lung tung, động tác thô tục vô cùng.. Trí Quang sớm đã đem lời dặn phương trượng ném đi, chìm đắm trong mộng đẹp.
Võ lâm sắp có biến, quần hùng không ngừng xuất hiện trong Diệp Cô Thành, không ngừng vén lên nhiều sự tình, có thể mưu đồ của Diệp Đỉnh Thiên sắp sửa diễn ra...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT