Vương Hủ lạnh lùng nhìn vũng máu đen trên mặt đất, cởi trường bào trên người xuống, trùm lên người Tân Nô, ôm lấy mĩ nhân đang hoảng hốt, đi vào doanh trướng.
Bởi vì vừa ầm ĩ, Khải Nhi cũng tỉnh, thấy gia chủ đến, tất nhiên cũng không theo vào.
Choàng áo khoác của Vương Hủ, lúc da thịt tiếp xúc với hơi ấm trên áo, nàng mới phục hồi tinh thần, theo bản năng tránh né hắn tới gần.
Đáng tiếc một đôi tay cứng rắn ôm siết nàng vào ngực, trong doanh trướng đen kịt hắn ngậm lấy môi nàng, bàn tay du ngoạn bốn phía, giống như đang đùa giỡn bắt các trong dòng nước, lực đạo lúc mạnh lúc nhẹ.
Tân Nô biết, lúc này hắn đang nổi lên hứng thú, nhưng nàng không có chút khí lực để hùa theo, chỉ có thể chạm nhẹ vào ngực hắn, xấu hổ gắt lên: ...Đừng...
Vừa hô xong một câu này, lập tức hối hận, theo kinh nghiệm dĩ vãng, lời nàng chỉ như châu chấu đá xe, căn bản không tác dụng, chỉ giống như đồ ăn trợ hứng.
Quả nhiên động tác của hắn không chậm lại, nhưng lại xoay nàng đặt lên người mình, rồi vuốt ve vành tai nàng nói: Tối nay cỡi ngửa đuổi theo cả đêm, người đầy khí lạnh, dù nàng muốn, ta cũng không có khí lực, chỉ mượn nàng sưởi ấm mà thôi.
Hắn đã nói như vậy, Tân Nô cũng yên lòng, thân thể vốn căng thẳng cũng mềm mại đi rất nhiều. Nhưng mà trên người hắn cũng không lạnh như hắn nói, ngược lại nóng bừng, còn nàng, mặc quần áo mỏng mạnh đứng bên ngoài doanh trước hơi lạnh thấm người lúc được tiếp xúc với cơ thể hắn mà bắt đầu... ấm dần.
Xa xa bên ngoài doanh trướng, truyền đến tiếng hát bi thương của lão giả, nghe kĩ, chính là tế ca vong linh, nghe nói nữ nô chết thảm kia cũng là người số khổ...Ban đêm ở vùng núi hoang vu, tiếng xướng truyền vang xa, bay lên như diều gặp gió, không biết có thể chở được một vong hồn tuổi trẻ đó tới nơi Cực Lạc.
Tiếng xướng ca kia cũng không lâu, chỉ một lát là ngừng, xung quanh lại tĩnh lặng, chẳng biết tại sao, Tân Nô cảm giác, khúc nhạc buồn kia vẫn vờn quanh bên tai nàng...
Dùng sắc phục vụ, kết quả cuối cùng cũng giống nhau. Lúc Vương Hủ chán ghét dung mạo nàng, liệu nàng sẽ rơi vào tình cảnh thế nào? Nữ tử trong cốc phần lớn là bị đưa ra ngoài, tuy nhiên dung mạo các nàng không tầm thường, có thể so sánh với những nữ tử nhà giàu có học thức, nhưng sau khi xuất cốc vẫn là phục thi bên gối đàn ông. Nếu lúc nàng bị vứt bỏ, cũng sẽ giống như nữ nô kia thuận tay đưa cho đám quan lại quyền quý?
Lúc Tân Nô nghĩ ngợi lung tung, vành tai bị cắn nhẹ một cái, đau đến mức nàng không nhịn được kêu A một tiếng.
Ánh lửa len vào lều trại, làm nổi bật đôi mắt đen sâu thẳm của Vương Hủ, hắn giống như nhìn thấu tâm tư nàng, đua tay xoa nhẹ lên chữ "Hủ" trên vai nàng nói: Chỉ cần nàng nhớ kĩ thân phận mình, không vọng tưởng trốn đi, cả đời nàng sẽ ở bên cạnh ta...
Như vậy hắn sẽ không tặng nàng cho người khác, thật sự khiến nô tài cảm động rơi nước mắt, Tân Nô suy nghĩ không biết nàng có nên đứng dậy làm đại lễ tạ ơn gia chủ yêu mến, Vương Hủ quá hiểu tính cách nàng lười phải nghe những lời khiến người khác tức giận từ miệng nàng.
Nàng bị đặt dưới thân hắn: Sáng sớm còn phải xuất phát, mau ngủ đi. Nói xong liền ôm nàng sát vào trong ngực.
Tân Nô nghĩ tận mắt nhìn thấy thảm kịch, sẽ mất ngủ cả đêm, nhưng khi nghe tiếng tim đập quen thuộc kia, nàng lại chầm chậm đi vào giấc ngủ.
Tâm tư Vương Hủ âm độc thâm trầm thủ đoạn độc ác, quỷ thần thấy cũng muốn trốn tránh, một đêm này có kẻ Sát Thần nằm cạnh, nàng không lo lắng có oan hồn đi vào giấc mộng.
Sáng hôm sau, bởi vì muốn rời khỏi, mọi người lục tục chuẩn bị. Tân Nô cẩn thận nhấc cánh tay Vương Hủ đang để trên người mình, đứng dạy mặc y phục sau đó ra ngoài rửa mặt.
Ở bên trong chậu đồng đã có vài cọng lá ngải cứu, nước nóng chỉ cần hòa thêm ít nước lạnh rửa là sạch mặt. Bởi vì đi đường xa, khó tránh bị muỗi đốt, cho nên khách lữ hành rất thích dùng nước lá ngải cứu tránh bị muỗi đốt.
Sau khi hòa nước ấm, Tân Nô đang định đứng dạy mang vào cho Vương Hủ, lại phát hiện hai huynh đệ hôm qua tới xin thịt thỏ xuất hiện sau rừng cây.
Nàng ta cười hì hì nhìn về phía Tân Nô nói: Vị tỷ tỷ này, ta lại tới quấy rầy rồi, có thể cho ta xin ít ngải cứu, chúng ta đi trên đường không tìm được.
Tân Nô nhìn hai mắt nàng ta to tròn đáng yêu, liền gật đầu, ra hiệu Khải Nhi cho nàng ta mấy cọng.
Nhưng nữ tử hôm qua thoải mái nhận thịt thỏ không băn khoăn, hôm nay xin lá ngải lại muốn Đầu ngã dĩ đào, báo chi dĩ lí (*), cố ý mang một loại Son đặc biệt làm bằng hương hoa của nước Yến tặng cho Tân Nô.
(*): Đại ý người tặng ta quả đào, ta trả lại quả mận
Hôm qua dù không nói chuyện với vị tỉ tỉ xinh đẹp này, nhưng nhìn nàng một thân xa hoa quý phái, thêm nô tài phục thị, thiếu nữ này nhận định Tân Nô chính là nữ chủ nhân của nhóm người. Nên cố ý chọn vật nữ tử yêu thích mang tặng Tân Nô.
Ngược lại Tân Nô không thể từ chối ý tốt của nàng ta, đành phải nói lời cảm tạ.
Nữ tử kia báo tên họ, nàng ta là Trương Hoa, chính là từ hoa trong Cây đào có hoa. Đương thời nhiều nữ tử không có tên, tên họ đẹp như vậy, có thể thấy được là người đến từ gia đình phú hộ có học thức.
Tỷ tỷ, tỷ cũng muốn tới Quỷ Cốc bái sư học nghệ sao? Trương Hoa nháy mắt tò mò hỏi.
Tân Nô sửng sốt: Ta là nữ tử, sao có thể bái sư? Ngươi... là muốn tới Quỷ Cốc bái sư? Lời vừa nói xong, ánh mắt Tân Nô không khỏi trầm xuống, lúc trước nữ tử tiến vào Quỷ Cốc phần lớn là nghèo khổ không chịu nổi, nhưng thiếu nữ trước mắt này lại ngây thơ rạng rỡ, xuất thân không tầm thường, sao lại cam chịu quỳ gối làm môn hạ Quỷ Cốc, về sau muốn dựa vào tên kia sống qua ngày?
Có thể Trương Hoa coi Quỷ Cốc là nơi rất lộng lẫy hưng phấn nói: Quỷ Cốc Tử tài học nổi danh thiên hạ, bao nhiêu nam tử muốn tới bái sư, thuật toán, tung hoành, binh quỷ, bói toán, y đạo...Có thể nói là toàn diện. Nam tử có thể học, vì sao nữ tử không thể học? Ý này có nghĩa là nàng ta sẽ bái sư tới học đường dưới danh nghĩa Quỷ Cốc học cùng các nam tử kia.
Đúng rồi, Tân Nô tỷ tỷ, tỷ có biết chữ không? Trương Hoa lại hỏi.
Tân Nô gật nhẹ đầu. Hai mắt Trương Hoa sáng ngời, đưa một cuốn thẻ tre trong tay áo ra cho nàng.
Đây là cuốn "Luận Ngữ" mới được viết chỉ có 100 bản, ca ca ta phải trăm phương ngàn kế mới sao chép được, là những lời nói tâm đắc của đạo nho do Khổng phu tử còn sống nói, trí tuệ người vô song, cho nên sau khi qua đời, chúng đệ tử dựa vào lời nói của người để biên soạn thành sách, không ngừng sửa chữa, gần đây mới tổng hợp thành bản thảo, tỉ nhìn xem, dù sao chúng ta cũng đồng hành, sau khi xem xong, ta lại cho tỉ mượn... Nói xong liền quay người vui vẻ rời đi.
Sách ở đương thời sao chép không dễ, nhất là trong mắt những kẻ quân tử, sách vở còn hơn hoàng kim, thế mà cô gái này lại không chút keo kiệt cho mượn, có thể thấy, là người khẳng khái.
Lúc nàng cầm quyển sách quay người rời khỏi, mới phát hiện Vương Hủ đang đứng ở cửa lều không biết đã nhìn bao lâu?
Từ trước tới giờ nho sinh thường mắng Quỷ Cốc Vương Hủ là kẻ không biết xấu hổ, thậm chí có nho sinh còn ra sức nói mọi chuyện xấu của hắn, vẽ một bức họa hắn trên trán bị bướu, đầu hói lan truyền rộng rãi. Đám đệ tử trong cốc cũng kiêng kị điều ân sư chán ghét, từ trước tới giờ không đề cập tới đạo lý nho gia: Nhân, lễ, nghĩa, trí, tín.
Quả nhiên Vương Hủ đưa tay lấy quyển sách, ánh mắt lộ vẻ chán ghét lướt vài lần, vốn thuận tay định ném vào đống lửa, sau đó dùng nước lá ngải rửa tay cho hết xui.
Nhưng cánh tay vừa giơ lên một nửa, không biết tại sao trong đầu lại vang lên một câu hợp ý của Bạch Khuê, lại chậm rãi buông xuống, đưa cho Tân Nô nói: Coi một chút cũng được, phần lớn là những lời mê muội thần trí, tên Trọng Ni (Khổng Tử) khi còn sống đi chu du khắp nơi gặp phải trắc trở, cuối cùng như là chó nhà có tang, chỉ kém như mấy tên khất cái, nguyên nhân là do "Không biết thức thời", nàng có thể xem giải buồn, không cần để trong lòng...
Tất nhiên Vương Hủ không thèm nhìn tác phẩm của tên đầu lĩnh ăn mày, so sánh ra hắn thật sự vượt xa cái vị qua đời nhiều năm -Khổng phu tử kia. Nếu không hắn cũng không có ngày này, thanh thế vang xa lôi kéo lòng người!
Nhưng, hắn có thể cho mình đọc sách, thật là việc lớn ngoài ý muốn.
Khi còn bé nàng rất thích đọc sách hơn chơi đùa, vẫn nhớ lúc nhỏ, không biết sức mình còn hành động thiếu suy nghĩ, dùng tro bếp gạch lên phiến đá viết ra những chữ vỡ lòng. Ép buộc Vương Hủ đọc với nàng.
Khi đó Vương Hủ còn thiếu niên vẻ mặt ngây ra, dùng ánh mắt chán ghét trừng nàng. Lúc ấy nàng chỉ nghĩ hắn ngốc nghếch không biết đọc, thậm chí còn ép hắn mở bàn tay ra, bắt chước phụ thân dùng hình phạt với đệ tử, dùng que gỗ nhẹ nhàng quật vào lòng bàn tay hắn, vừa đánh vừa cười khanh khách...
Nữ oa ngốc nghếch ngu xuẩn đâu ngờ rằng, học thức tên gia nô ấy đã vượt qua các cao đồ của phụ thân, hắn lõi đời thực tế, không phải là người cổ hủ sống trong cốc cả đời như phụ thân có thể với tới.
Chắc lúc vụt quá mạnh, về sau Vương Hủ thật sự không thích nàng đọc sách, đặc biệt là cấm nàng chạm vào thư tịch...
Nhớ tới chuyện cũ thật không chịu nổi! Lúc nào cũng cảm thấy hận không thể lao vào ngọn lửa, giống như phượng hoàng niết bàn trùng sinh. Sớm một chút tránh khỏi vận mệnh dây dưa với tên tặc tử sao chổi này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT