Edit: giundat18 

Chỉ trong chốc lát, Dật Phong lại trở lại lần nữa, đi theo bên cạnh có một hắc y nam tử Bộ dáng kia nhìn cũng thật kinh khủng, hắn vẫn còn mang theo người cái mặt nạ, người không biết còn tưởng hắn mới từ địa ngục trở về. Trên người hắn toả ra khí lạnh ghê người, vẫn còn phải viết mấy cái chữ to — MUỐN SỐNG CHỚ LẠI GẦN — lên người hắn. Cái tên gia hoả thoạt nhìn liền chán ghét này chắc chắn chính là Liễu Tuyệt Mị trong truyền thuyết, ăn nhiều tiêu mất não, một cái đại nam nhân lấy tên nghe như mỹ nữ. 

Tại phòng dược: 

Lam Lệ lạnh như băng nhìn Liễu Tuyệt Mị, thản nhiên nói: “Đưa tay ra đây.” 

Hắn nghe lời vươn tay ra, Lam Lệ chớp chớp mi, tỉ mỉ bắt mạch. Một lát sau, nàng thu tay về, thản nhiên nói: “Không cần ta nói ngươi cũng biết ngươi trúng độc rất nặng, làm thế nào lại nhiễm phải loại độc này?” 

“Một năm trước ta bị trọng thương, thống khổ, đại phu cho ăn dùng thứ dược đó để ngừng cơn đau, dần dần thì không thể ngừng sử dụng được.” Bệnh trạng này nghe rất quen a? Dường như rất giống với hít thuốc phiện. Liệu Tuyệt Mị xuất ra một bao thuốc bột để ở trên bàn, là thứ chất bột màu trắng trắng, chắc chắn là bạch phiến. Lam Lệ vừa lắng nghe, vẫn còn xem thử một ít. 

Dật Phong mong chờ nhìn Lam Lệ, Lam Lệ lại nói: “Thứ chất độc này, không có thuốc nào chữa được, một khi đã dính phải thì cả đời không thoát ra nổi, cho dù ta là y tiên cũng không có cách nào giải.” Ta biết là nàng dù muốn giải hay không cũng phải chịu bó tay. Kỳ thật ta biết cách giải như thế nào, nhưng là ta không muốn nói ra, 

“Lam cô nương, thật sự không có cách nào sao?” Dật Phong vội vàng hỏi. 

Lam Lệ lạnh lùng gật đầu, “Vốn là vì Ảnh nhi đồng ý, nên ta mới định cứu hắn, nhưng là chính ta cũng không có cách nào cả. Như vậy đi, các ngươi… trước hết cứ ở lại, ta sẽ hết sức thử xem.” 

Ta thu thập phòng để cho bọn họ ở lại, tìm dịp hai ngươi bọn họ không có ở đây, lặng lẽ hỏi nàng, “Tỷ tỷ, ngươi thật sự là không có cách nào, cũng không định cứu?” 

“Ngươi cho rằng ta không muốn cứu hắn? Hắn chỉ có thể chết trong tay Lam lệ ta. Độc hắn trúng quả thật kỳ quái, giống như một loại kỳ độc của Tây Vực.” Quả thật, bị thù hận che mất tâm trí, cứ nhất định phải tự mình giết hắn. 

Ta há ngoác miệng ra, định nói cho nàng là ta có thể giải, thuỷ chung lại không nói ra thành lời. Lam Lệ vấn: “Ngươi muốn nói cái gì? Ngươi là bằng hữu duy nhất trên đời này của ta, có gì muốn nói thì cứ nói.” Bằng hữu duy nhất, ta thật sự là thụ sủng nhược kinh, <được sủng quá mà sợ hãi> bộ dáng nàng lạnh lùng như băng, ta còn tưởng rằng nàng sẽ không coi ta như bằng hữu. 

“Kỳ thực… Ta có thể giải được độc trên người hắn.” Ta thẳng thắng thừa nhận. 

“Ngươi có thể giải?” 

“Hắn trúng một loại độc rất đặc thù, thứ bột vụn hắn vừa lấy ra ban nãy gọi là bạch phiến, là thứ có thể làm tê liệt thần kinh là độc dược phá huỷ ý chí của co người. Loại chất độc này một khi nhiễm vào, là không có cách nào chưa được. Nhưng la, chỉ cần có đủ ý chí, kiên trì chịu được mười ngày, nửa tháng không đụng tới nó, là có thể hoàn toàn từ bỏ. Nhưng… nếu không giữ được, rất có thể sẽ bỏ mạng tại chỗ này.” Đáng thương a, cổ đại lại không có trại cai nghiện. 

“Ngươi cứ giúp hắn giải độc, nếu như hắn thật sự không kiên trì được, coi như ông trời không cho Lam Lệ ta cơ hội báo thù.” Dù sao sớm muộn gì thì cũng phải chết, chết ở trong tay ai thì có khác gì. 

“Cái này cũng cần nên đi hỏi kiến của bọn họ trước đã, dù sao cũng rất là ngu hiểm.” Nghĩ đến lúc kẻ nghiện lên cơn, ta nhịn không được rùng mình. 

Lam Lệ gật đầu cam chịu. 

Ta đi tới cửa phòng, chợt nghe hai người bọn họ đang nói chuyện. 

Liễu Tuyệt Mị nói: “Nếu y tiên Lam Lệ cũng không có cách nào, cần gì phải cưỡng cầu.” 

“Y thuật của Lam cô nương xuất thần nhập hoá, ngươi yên tâm đi.” Trong giọng nói của Dật Phong mang theo thất vọng. 

“Không cần, chúng đã đã cậy nhờ hết danh y trong thiên hạ, hôm nay ngay cả Lam cô nương cũng đã bó tay.com, ta là tạo nghiệt quá nhiều, đây là ông trời trừng phạt ta.” Vẫn còn biết bản thân tạo nghiệt chướng, ta khinh bỉ ngươi. 

Dật Phong nói: “Lam cô nướng nếu đã đồng ý giúp ngươi tìm giải dược, vậy thì chắc chắn sẽ làm được. 

“Lam cô nương là nể mặt Mai cô nương nên mới giúp ta giải độc, nếu như Lam cô nương biết Thiênt Tuyệt Môn từng ám sát Mai cô nương, không biết nàng có cho ta giải độc nữa hay không.” Người ta sóm đã biết, biết rất rõ ràng. Lam Lệ cũng không có thèm tính toán, chết tiệt, cư nhiên dám ám sát ta. 

“Là do Mẫn Huyên quá tự tiện.” Mẫn Huyên…. Giết ta? Ta đâu có trêu chọc gì nàng. 

“Ngươi rất thích Mai cô nương, Mẫn Huyên ghen, nên mới nhờ ta đi giết nàng. Nếu lúc đầu ta biết Mai cô nương là ngươi yêu của ngươi, tuyệt đối sẽ không đi sát hại nàng.” Ta thiếu chút nữa bị hù chết, Mẫn Huyên – ngươi thật lợi hại, ghen ăn đến trình độ này. Ban đầu ở Phong gia N ngày không thấy bóng dáng nàng, nguyên lai đã có kế hoạch. Còn có a, hôm đó Dật Phong vừa mới rời đi, sát thủ đã tới rồi, xem ra là chuyện tốt mà Mẫn Huyên làm. Ta cười khổ, nàng cần gì phải làm vậy. Ta biết nàng căn bản là thích Tề Hạo, tại sao lại muốn ngăn cản Dật Phong thích nữ nhân khác chứ. 

“Đáng tiếc nàng không thích ta, ngươi trong lòng nàng, dẫu sao vẫn không phải là ta.” Từ những lời Dật Phong vừa nói, ta cảm nhận được sự thất vọng. 

Tuyệt Mị cười nói: “Cùng là người lưu lạc thiên nhai.” 

“Kỳ thật… Trịnh cô nương chính là rất yêu ngươi.” Trịnh cô nương? Ai a? 

Liễu Tuyệt Mị cười lạnh: “Yêu ta? Yêu ta thì nàng đã không vì vinh hoa phú quý mà giả cho người khác.” Cái… Trịnh tiểu thư kia thật là không ra gì. 

“Kỳ thật, nàng có bất đắc dĩ của nàng, ngươi cũng biết Diễm Oánh từ sớm đã được định là Thái tử phi” Thái tử phi? Không hiểu gì cả. Diễm Oánh? Nếu ta không nhầm tên của Thục phi gọi là Trịnh Diễm Oánh. Đúng là, hai cái tên này đều bị bệnh thần kinh, đều thích thưởng nữ nhân của Hoàng đế. Ta ở trong cung lâu như vậy, nhưng chưa từng thấy Trịnh Thục phi ra khỏi Minh Nguyệt cung, càng không có thấy nàng thị tẩm, hẳn là nàng tiến cung thật sự là do bất đắc dĩ a.

“Cái gì mà sớm bị định trước chứ, ban đầu ta muốn nàng đi theo ta, chính miệng nàng nói nàng muốn vinh hoa phú quý.” Chắc chắn là hiểu nhầm, mặc dù ta chưa từng gặp Trịnh Thục phi, nhưng với trực giác của mình ta tin tưởng nàng không phải là hạng người như thế. 

“Chính là bởi… lý do này nên ngươi mới đi phá hoại tú nữ?” Lời Dật Phong vừa xuất ra khỏi miệng, ta vội vàng che ngay miệng lại. Cái… gia hoả này… nhất định chính là cái tên hạ xuân dược ta, thiếu chút nữa liền cưỡng gian ta, cái tên hôn đãn. Ta thật sự muốn ngay lập tức chạy vào, ăn thịt hắn, uống máu hắn. 

“Những nữ tử ham phú quý ấy, xứng đáng bị như vậy.” Hắn lạnh lùng địa đạo. 

“Con mẹ nó, Liễu Tuyệt Mị ngươi ăn no thừa mỡ không nơi phát tiết, trong lòng nổi lên biến thái a? Tuyển tú nữ là quy định hoàng gia, cũng không phải là do chúng ta tự nguyện. Cho dù một nữ nhân có suy nghĩ như vậy, cũng không phải là tất cả nữ nhân trong thiên hạ đều nghĩ như vậy. Hơn nữa Trịnh Thục Phi chắc chắn là có nỗi khổ riêng, ngươi không cảm thông cho nàng thì làm gì có tư cách yêu nàng? Ngươi hại người khác mà không biết thẹn? Là ngươi tìm đúng ta chuẩn bị tiến cung vào quấy rối, ý định cưỡng gian hại người. Con mẹ nhà ngươi, khuya khoắt chạy vào gian phòng của ta lại còn mắng ta tiện nhân, hại ta bị…. Lão tử tìm ngươi đã lâu như vậy, ngươi lại tự đưa mình đến cửa.” Ta một cước đá văng cửa phòng, phẫn nộ đứng ở cửa, trên đầu vẫn còn bốc khói nghi ngút. Luôn luôn chỉ có ta được phi lễ người khác, chứ người khác không được phi lễ ta. Tên khốn kia cư nhiên hạ xuân dược ta, đem lột hết y phục của ta, quả thực là vô cùng nhục nhã. Nếu không phải là gặp Tề Hạo, ta đã bị hắn tiền dâm hậu sát.. Hiện tại ta bắt đầu thấy may mắn vì cái người kia… là Tề Hạo, nếu là cái… tên biến thái này thì ta đã gặp vấn đề rồi. Vốn ta là nghĩ như vậy, nhưng là cũng đã hành động xong rồi, ta không muốn phản ứng theo cách ấy cũng không còn kịp rồi. 

Hai người kinh ngạc nhìn ta phát điên, hồi lâu cũng không có nói gì. 

Ta nổi giận đùng đùng chạy vào phòng bếp, Lam Lệ đang nấu thức ăn. Ta tức giận rống lên: “Tỷ tỷ, đưa con dao phay cho ta.” 

Nàng kỳ quái hỏi: “Làm chi?” 

“Ta chém tên biến thái… Liễu Tuyệt Mị kia.” 

“Hắn chọc giận ngươi?” Nhìn bộ dáng ta bốc hoả lên đầu, Lam Lệ vừa sốt ruột lại vừa buồn cười. 

“Không có gì, hắn cho ta dùng mê dược xong hạ xuân dược ta, ý đồ tiền dâm hậu sát. Nếu không phải Bổn tiểu thư vận khí tốt, sớm đã chết trên tay hắn. Cái thứ… đại hỗn đản này, không báo thù này ta làm con hắn.” Vừa nói ta đã phăm phăm nắm chặt con dao phay trong tay. 

Ta vung con dao phay lên, nhìn không khác gì Đao Phủ, khí thế hung hăng xông tới chỗ bọn họ. Còn chưa đến cửa phòng, vừa lúc đụng phải hai người bọn họ. 

Thấy ta cầm con dao phay, Dật Phong nói: “Ảnh nhi định làm gì vậy?” 

“Ngươi đừng có cản, hôm nay ta nhất định phải làm thịt cái tên rùa Vương bát đản này.” Vừa nói ta đã cầm con dao phay hướng Liễu Tuyệt Mị mà chém tới. 

Con dao phay đã chém gần tới người hắn, tay của ta đột nhiên dừng ở giữa không trung, Dật Phong nắm tay của ta, nói: “Ngươi bình tĩnh một chút.” 

“Ta làm sao mà bình tĩnh được, tên hỗn đản này hại ta thê thảm như vậy.” 

Liễu Tuyệt Mị dùng hai ngón tay cầm lưỡi dao, nhẹ nhàng đẩ ra. Thản nhiên nói: “Cô nương hình như đã nhớ nhầm rồi.” 

“Nhớ lần cái đại đầu quỷ nhà ngươi, giỏi nguỵ biện nhỉ. Ban đầu tại Lam Uyển, ngươi hạ xuân dược ta. Sau lại có một cái đại hiệp đi tới, nếu không phải hắn, tađã sớm xong đời.” Ta đã đem da mặt cất vô túi tiền, ta thật sự là đã bị chọc giận tới cực điểm. 

Hắn cúi đầu xuống, ta nhìn không rõ bộ dáng của hắn, bất quá nhìn ra hắn cũng đang rất buồn bực: “Cô nương, ta….” 

“Ta cái gì mà ta, ngươi còn không thừa nhận.” 

Hắn mất tự nhiên địa đạo: “Mai cô nương, thật sự là hiểu lầm. Mặc dù là ta hạ mê dược ngươi, nhưng ta cũng không có chiếm được tiện nghi của ngươi. Lúc ấy ta bị đại hiệp mà ngươi nói đánh ra, ném vào trong hồ nước. Liễu Tuyệt Mị ta tự ra tay, chỉ thất thủ duy nhất lần ấy.” Thật là vậy sao, Tề Hạo cũng từng nói vậy. Khó trách được hôm đó bên cạnh hồ nước tại Lan Uyển, Tề Hạo lại cười kinh khủng như vậy, nguyên lai là vì vậy. 

Dật Phong đã không nhịn được cười rộ lên, “Ảnh nhi, ngươi nói cái đại hiệp kia là ai vậy? Cư nhiên có bản lãnh đem hắn ném vào… hồ nước.” 

Lam Lệ đi tới, trừng mắt liếc nhìn Liễu Tuyệt Mị, lạnh như băng địa đạo: “Cút ra ngoài cho ta, nếu sau này dám bước vào Dược Vương Cốc nửa bước, giết không tha.” 

“Tỷ tỷ, đừng đuổi bọn hắn đi, ta đã quyết định vì hắn giải độc.” Cái tư vị khi thứ độc kia phát tác, ta sợ hắn chịu không nổi. Lão Tử ta sẽ không giết ngươi, nhưng là sẽ khiến ngươi phải chịu tội, khó chịu hơn cả chết. 

Lam Lệ khó hiểu nhìn ta, “Hắn khi dễ ngươi… Tại sao ngươi con muốn giúp hắn?” 

“Ảnh nhi, ngươi có thể giải?” 

“Đương nhiên, đối với ta mà nói đây chỉ là chuyện đơn giản, chỉ cần hắn có thể chịu nổi.” 

“Cám ơn.” Dật Phong vẫn còn khách khí với ta, tới khi thấy lúc giải độc biết bao là thống khổ, không biết có thể hay không sẽ nghĩ là ta cố ý. 

Liễu Tuyệt Mị… mất tự nhiên, không có ý tứ nói chuyện. 

“Không cần cám ơn,… trước tiên chuẩn bị khoảng mười hai mươi cái dây thừng chắc chắn cho ta.” Lại đối Lam Lệ gian trá cười một tiếng, nói: “Tỷ tỷ, ngươi chuẩn bị một ít thuốc tỉnh táo đầu óc được không, giải loại độc chất này quan trọng nhất là dựa vào ý chí bản thân.” Cho dù khó chịu đến bất tỉnh cũng không thể bất tỉnh nổi, ta muốn hành hạ chết ngươi. Một đao giết chết thì thật sự đáng tiếc, khi dễ ta thì sẽ phải chịu cái chuyện này. 

Lam Lệ nhìn nụ cười gian trá của ta, hiểu ra vài phần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play