Ngoài dự liệu của ta, Giáng giáng không thành công vi gái hồng lâu, trở thành chưởng quỹ ‘trang sức màu đỏ phường’. Kỳ thật cũng không phải là chưởng quỹ hoàn toàn, thi thoảng cũng ra ngoài giao tế, miễn cưỡng gọi là gái hồng lâu chưởng quỹ. Lúc nàng đi tặng lễ, xã giao, ‘trang sức màu đỏ phường’ liền do Phục Linh quản lý. Nếu như hai người đều ở nhà, thì mỗi người một chố chiêu hô. Các nàng phối hợp rất ăn ý, từ quan lại đến khách cũ đều rất lòng, kẻ vừa lòng nhất tự nhiên là lão bản ta đây. Mã chưởng quỹ không bao giờ vào trong điếm hỗ trợ nữa, mỗi ngày căng mắt ra tính cũng đủ đau đầu hắn. Sinh ý càng ngày càng tốt, tất cả mọi người ai nấy đều bận tối mặt. Chỉ có ta cùng Vân Dung là nhần nhã nhất, Vân Dung sợ gặp phải người của Nguỵ gia, không dám tái xuất đầu lộ diện, ta là lại quanh quẩn chỗ nàng nên không muốn quan tâm đến chuyện làm ăn của điếm. Bởi vì khí trời càng ngày càng lạnh, nên ta yêu cầu làm nước trái cây nóng, rất được hoan nghênh. Mặt khác đẩy ra chế độ VIP, tương đương với thẻ hội viên tại ‘trang sức màu đỏ phường’ càng tiêu nhiều càng được cấp cao. Chỉ cần tại trang sức màu đỏ phường tiêu phí 1000 lượng bạc, có thể đạt được cấp bậc cao nhất. Hội viên chính thức chính là một chiêu bài nhỏ của ta, thực chất là để đo đạc mặt bằng tiêu xài. Trang sức màu đỏ phường mở đầu cho sự tăng vọt của giải trí dành cho nữ nhân tại Tề Quốc, nhưng không ai biết sáng ý là bắt đầu từ người nào. Ta có chút đắc ý, giữ bí mật hành nghề thật là đúng đắn.
Đúng là ta không có hề để ý tới sinh ý, nhưng là ta quả thực cũng không hề nhàn rỗi. Thiết kế những loại trang sức mới, lại còn đẩy vào sản xuất sản phẩm dành cho mùa đông như khăn quàng cổ, bao tay. Hơn nữa tháng nay, ta đi khắp các điếm bán đồ dành cho nữ nhân tại Tề Châu, sinh ý phi thường thảm đảm….vô cùng thảm đạm, mà thảm nhất chính là các châu báu điếm. Son bột nước ta sẽ không phát minh, trang phục ta sẽ không thiết kế, còn các mặt khác thì đều là giồng nhau. Chính là ta thi thoảng lại cho ra lò một ít trang sức mới, mà nữ nhân cổ đại lúc nào cũng thích mới lạ, tự nhiên liền không them đi thăm các châu báu điếm khác. Đã mấy lần ta len lén đi qua Bảo Châu lâu, sinh ý nhìn thật sự là…. Châu Báu hiện cũng không tốt như vậy a. Lấy sự âm hiểm của Nguỵ Thân ra mà nghĩ, hắn nhất định sẽ không để ta tận hưởng sinh ý mà không lên tiếng, ta hoài nghi hắn đang có âm mưu. Ta chạy trước một bước, binh tới tướng đỡ, lấy thổ yểm thuỷ. Ta hiển nhiên mang ‘trang sức màu đỏ phường’ mở đối diện Châu Báu hiên của hắn, bổn tiểu thư chính là muốn cùng hắn đối đầu.
Kinh doanh hơn một tháng, khấu trừ các khoản chi tiêu, cư nhiên kiếm được 2 vạn lượng bạc, trong lòng mở nhạc khai hoa rồi… Mặc dù thu và chi còn cách nhau một khoảng lớn, nhưng ta tin tưởng sẽ sớm thu hồi xong.
Mùa đông tại Tề Châu cũng không tính là lạnh, chỉ là có mưa tuyết rơi một hồi. Ta cùng Vân Dung tự nhiên điên lên dắt nhau đi nghịch tuyết, khiến cho ta sau đó bị cảm suốt nhiều ngày. Vân Dung mỗi ngày đều sắc thuốc đông y cho ta uống, nhưng ta là ko có nuốt nổi. Nằm ỳ trên giường sau N ngày, rốt cục ta cũng khôi phục sức khoẻ.
Cũng đã gần hết năm, ta trực tiếp yêu cầu lão Mã làm 1000 cái truyền đơn, về trang sức màu đỏ phường mà tuyên truyền khắp nơi. Mấy vị thư sinh ngồi trong quán trà, câu nào cũng là nói về trang sức màu đỏ phường. Chủ yếu quảng cáo về các món ăn cho tân niên, ta đẩy ra mấy món mới để kinh doanh cho năm sau, từ son từ son bột nước đến áo lót đồ mặc bên trong nguyên bộ mọi thứ đều có, giá tiền toàn bộ tính tám lưỡng, hiệu quả cũng thật không tệ. Cái này chính là lãi ít tiêu thụ mạnh, nguyên bản khách cũ chỉ nghĩ mua một kiện y phục, vừa nhìn thấy tiện lợi, liền sẽ mua cả bộ. Trong đó tính chênh lệch lợi nhuận, lão Mã tính được lãi cũng rất nhiều. Vì thế sinh ý của trang sức màu đỏ phường càng ngày càng mạnh như lửa, khách nhân cứ thế ào ào vào mua sắm. Nếu không phải phòng ốc đủ vững chãi, ta hẳn vẫn còn sợ nhà sẽ liền sụp luôn a. Nhìn hiệu quả do truyền đơn mang lại, ta nghĩ muốn bắt đầu xây dựng ngành báo chí. Lại nghĩ tới lượng người biết nhận thức tại cổ đại không nhiều lắm, ta liền bỏ đi cái ý nghĩ này. Rốt cục ta cũng đón cái năm mới đầu tiên tại cổ đại, chỉ có ta cùng Vân Dung là ở lại nhà.Cả Tỳ Bà cùng Thư nhi và những người khác đều đã nghỉ, lão Mã cùng Phục Linh trốn đi đón tân niên. Ta cùng Vân Dung tự nhiên là bị quên lãng. KHông thể không thừa nhận, Vân Dung viết thư pháp rất đẹp. Nàng viết câu đối xuân, hai chúng ta cùng nhau dọn nhà cửa. Nhưng chúng ta cả hai đều không làm nổi cơm, đành lang thang tìm chỗ để ăn, may mắn tìm được một tửu lâu vẫn còn mở cửa. Liền gọi một bán lớn thức ăn, rồi đóng gói mang về. Ăn xong tịch yến (gia yến ăn trong cảnh tịch mịch im lặng ấy ạ), chúng ta đều trở về phòng ngủ sớm.
Theo đạo lý Vẫn Dung là trưởng bối của ta, cho nên nàng lì xì cho ta tiền mừng tuổi. Ta lớn như vậy rồi, cư nhiên còn đòi tiền mừng tuổi. Kỳ thật đó cũng là tiền của ta, nàng hiện tại là đang ăn bám ta, ở nhờ ta, dùng tiền của ta để lì xì cho ta lấy lộc đầu năm..
Ta đẩy cửa sổ ra, nghe tiếng pháo vang bên ngoài, mà lòng dâng lên một hồi chua xót, lệ bất giác rơi. Suốt thời gian qua ta một mực làm việc, vùi đầu vào công việc để đè nén sự thống khổ trong lòng. Những ngôi nhà ngoài kia đều sáng đèn, nhà nhà quây quần, gợi lên trong ta bao hoài niệm. Vì yêu, nên mới không quên được, yêu sâu đậm, sao có thể quên dễ dàng…
Ta không khỏi cười khổ, hẳn lúc này đây, Tề Hạo đang cùng những phi tử xinh đẹp cao hứng ăn gia yến, làm sao còn nhớ tới nữ nhân xấu xí như ta đây. Đã năm tháng rồi…Hắn, có khoẻ không?
Sáng sớm hôm sau, ta đến Nguỵ gia chúc tết cha mẹ nuôi. Dù sao ta cũng không có thân nhân nào, không chúc tết họ thì chúc tết ai. Đoan đoan chính chính dập đầu lạy ba cái, ta nhận được đến 2 cái phong bì đỏ thẫm.
Đã lạy xong, cha nuôi cùng mấy người bạn đánh cờ đi ra ngoài tụ hội. Mẹ nuôi thân mật nắm lấy tay ta, cười nói: “Ảnh nhi, mấy ngày nay ngươi đã đi đâu?”
Ta cười nói: “Thực ra ta cũng không có đi đâu, trong thời gian qua ta chỉ ở tại phủ Mạc gia cũ bồi Vân Dung. Lần này Vân Dung đã chịu đả kích quá lớn, ta sợ nàng sẽ nghĩ quẩn.”
Mẹ nuôi không vui nói: “Nói như vậy suốt ba tháng qua ngươi đều ở Tề Châu? Vì sao suốt ba tháng trời đều không có đến thăm ta? Ta còn tưởng rằng ngươi đi đâu.” Hãn, ta phát tài quá nhanh, con người của ta thấy tiền lền sáng mắt.
“Mẹ nuôi, ta…” Ta còn biết nói thế nào.
" Ảnh nhi, ngươi đã từng vào trang sức màu đỏ phường chưa? " Mẹ nuôi hỏi ta.
Ta ngẩn người, cười nói: " A? Có vào vài lần, có chuyện gì sao mẹ? "
" Nghe nói trang sức màu đỏ phường thần thông quảng đại, vị Lý tiểu thư kia mặt mày nổi hắc ban, uông trà lài của trang sức màu đỏ phường, mặt liền trắng trẻo. Hôm nào ta mang ngươi đi, có lẽ mặt ngươi có thể trị khỏi. " Khuôn mặt mẹ nuôi tràn ngập mong chờ, thật giống như ta có thể dễ dàng biến thành Đại mỹ nhân.
Chuyện Lý tiểu thư ta đã sớm biết, mặt của nàng chẳng qua là bởi vì bị lạnh nên nổi lên một ít lấm tấm, chỉ cần cho nàng uống trà lài thường xuyên là sẽ đỡ. Vì để quảng cáo. Ta cố ý tìm một ít thuyết thư mang tình huống nói thành như mẹ nuô nghĩ. Nếu ta có bản lãnh trị liệu khuôn mặt này, ta đã sớm tự chữa.
" Mẹ nuôi thường xuyên tới trang sức màu đỏ chơi sao? " Ta tò mò hỏi, đi qua nhiều lần cũng không có từng gặp nàng.Mẹ nuôi lo lắng hạ giọng nói: " Gần đây sinh ý trong điếm không được tốt, cha ngươi suốt ngày lo công việc, ngươi lại không đến thăm ta. Ta chỉ biết đến trang sức màu đỏ phường đấu địa chủ giết thời gian. " Ách, ta phát minh ra cái này không biết đã giải quyết cho bao phu nhân buồn chán a. Người ta nói cái này kêu nhất cử lưỡng tiện…khoé miệng ta hơi nhếch lên…cười gian a.
" Mẹ nuôi, ta sau này sẽ thường tới thăm người. " Ta cảm thấy cái suy nghĩ vừa rồi thật là vô ý..
" Ngoan lắm, ta có quà cho ngươi a, đi theo ta. " Mẹ nuôi lôi kéo tay của ta, hai chúng ta cùng đi đến Ỷ Thuý các. Ta tò mò nhìn nàng, mẹ nuôi cười ngọt ngào, chỉ chỉ cái hộp trang điểm.
Ta mở hộp trang điểm ra, lập tức nghẹn lời. Bên trong có vòng tay, kẹp tóc do ta tự thiết kế, còn có hình em bé trong phim hoạt hình. Ta cầm lấy một cái em bé, trong lòng dâng lên một hồi cảm động.
Mẹ nuôi cười nói: " Những thứ này… đều là mua cho ngươ i. " Sinh ý của Bảo Châu lâu đều bị ta tranh giành hết là không sai, trang phục bán sẽ không phải là lời lắm, nhưng dẫu sao thì trang phục của trang sức màu đỏ phường bán rất chạy, sinh ý của Nguỵ gia tự nhiên là xuống dốc không phanh. Vậy mà nàng vẫn cư nhiên dành nhiều tiền như vậy mua quà tặng ta, nếu ta ko cảm động ta chắc chắn chính là kẻ lòng dạ sắt đá.
Ta cầm thẻ hội viên bậc nhất đưa cho mẹ nuôi, " Mẹ nuôi, đây là thẻ hội viên của trang sức màu đỏ phường, sau này người dùng thẻ này mua đồ sẽ rẻ hơn."
Mẹ nuôi vẻ mặt kinh ngạc, " Ngươi như thế nào lại có cái này? "
" Ta cùng chưởng quỹ Giáng Giáng của trang sức màu đỏ phường có chút giao tình, cho nên nàng tặng ta cái này. " Ta tuỳ tiện tìm cách giải thích.
" Ra vậy. " Nương tựa hồ không có hoài nghi.
" Mẹ nuôi, mấy thứ này ta cũng có, người không cần mua cho ta đâu. "
" Ảnh nhi, ngươi là không phải có gì gạt ta chứ? " Nương dừng nụ cười.
" A? " Hỏng bét, nói hớ rồi. Chẳng phải ta từng nói là bị nương ngược đãi sao, làm sao có tiền nhàn rỗi đi trang sức màu đỏ phường chi tiêu phè phỡn thế chứ. Ta tuỳ ý cười cười. “Mẹ à, người nói cái gì vậy? Ta làm sao lại gạt người chứ?”
“Không có gì là tốt rồi, nếu có chuyện gì ngươi nhất định phải nói với ta đấy.” Vẻ mặt nương vẫn hiền lành, nhưng là ta biết trong lòng nàng đối ta khúc mắc. Ai, một ngày nào đó, nếu nàng biết thân phận của ta….
“Ta hiểu.”
“Dù sao thì Mạc gia phủ cũ cũng đã rất hoang vu, hay là ngươi bàn với Mạc cô nương, hai người ngươi cùng nhau sang đây ở.”
“Cám ơn nương, chính là Vân Dung đã quen ở đó, trước mắt tâm tình nàng vẫn chưa ổn định lắm, có lẽ nên chờ một thời gian nữa rồi nói sau.” Mẹ nuôi cũng ko biết được là tên Vân Dung kia đang sống tốt lắm, kéo nàng lại làm bia đỡ đạn.
Mẹ nuôi vẻ mặt thất vọng: “Nương ko miễn cưỡng ngươi, nếu ngươi có cần thì nhớ tới gặp ta.”
“Cám ơn nương.”
_________________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT