*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Eđít: giundat18 – giun cô nương. 

Bêta: huongnq1990 – quỳnh hương cô nương 

Tỳ Bà cùng Thư nhi chuẩn bị Ỷ Thuý Các xong xuôi, ta miễn cưỡng ném người xuống giường nghỉ ngơi. Chỗ này hẳn đã rất lâu không có người ở, lúc quyét dọn thấy thấy thật nhiều như vậy hôi cũng đủ biết. Ỷ Thuý Các mặc dù hôi, ta cũng không thể không thừa nhận rằng nó thật sự rất xa hoa. Tại Mạc gia ta được ở Lan Uyển, tại Phong gia ở Vô Ưu hiên, Nguỵ gia ở Ỷ Thuý Các, vô luân đến đâu cũng đều được ở như kahch quý. Được cha nuôi mẹ nuôi giàu có nhận làm nữ nhi, có thể thấy vẫn khí của ta, vẫn còn thật là phi thường tốt. Có lẽ là lão Thiên thương cảm ta xấu xí, khi còn bé lại không được yêu thương, cho nên bồi htường ta đi. Liễm Dung thật nếu là biết ta hiện tại tốt vận như vậy, chỉ sợ nàng từ dưới đất một cước đá văng linh hồn ta mà thế chỗ vào đi. 

“Tiểu thư, ngài còn có gì sai bảo? Quyét dọn xong xuôi, Tỳ Bà xuôi tay cúi đầu, không ti không hố nói với ta. 

Ta từ trên giường bò xuống, xuất ra một cái vòng tay phỉ thuý thượng hảo, tiện tay nói: “PHần thưởng của ngươi.” 

Tỳ Bà vội nói: “Cám ơn tiểu thư ban cho, lễ vật quý trọng như thế, Tỳ Bà không dám nhận.” ĐƯơng nhiên quý trọng, Thái hậu ban thưởng làm gì có thứ phẩm. Nói đến cũng xấu hổ, ta tiến sau này, trừ…đồ Thái Hậu ban cho ra, ta vẫn còn chân không tiếp nhận lễ vật. Những đồ người khác tặng đều là lễ vật dâng cho phi tần, duy nhất đồ của ta là không có cái nào giống nhau. 

Ta nhấp trà xanh nàng vừa mới dâng lên, cười nói: “Ta cho ngươi ngươi đừng từ chối, chỉ cần ngươi có thể hầu hạ ta thật tốt.” Vẫn còn muốn nàng thật tốt hầu hạ ta, xuyên qua lâu như vậy, ta còn không có quen sơ tóc như người cổ đại. Mặc quần áo cũng có chút khó khăn, nếu không phải bên người luôn có cái nha đầu hầu hạ, ta vẫn thật không thể tự gánh vác nổi, 27 tuổi nữ nhân, vẫn không thêt tự mặc cái quần áo, nói ra quả thực làm trò cười cho thiên hạ. 

Tỳ Bà hơi hơi gượng gạo tiếp nhân, “Đa tạ tiểu thư ban cho, hầu hạ tiểu thư chính là vinh hạnh của nô tỳ.” 

Ta vừa lòng gật đầu: “Ngươi ngồi đi, ta có lời muốn hỏi ngươi.” 

“Vâng” nàng cho là thật liền ngồi xuống. Nghĩ đến cha nuôi mẹ nuôi hẳn đối hạ nhân rất khoan dung nhân hậu, nên ta gọi nàng ngồi nàng liền ngồi, mới vừa rồi không dám thu nhận lễ vật là bởi vì thật sự rất quý trọng. Nếu là Tiểu Linh hay Khiếu Khiếu, gọi các nàng ngồi hẳn các nàng sợ bị ta ăn thịt. 

Ta khẽ cười: “Ngươi không cần sợ hãi, chỉ là tuỳ tiện tâm sự mà thôi.” Ta giả bộ lơ đãng hỏi: “Lão gia là đang làm gì?” Cha nuôi ta làm gì cũng không biết, liền đã đến nhà người ta ở, 

“Hồi tiểu thư, lão gia….” 

Tỳ Bà ở Nguỵ gia cũng đã lâu, cho nên nàng biết rất nhiều chuyện. 

Nguyên lai Nguỵ gia cư nhiên là phú thương nổi danh ở Tề Châu, chủ yếu kinh doanh tửu lâu, châu báu trang sức, quần áo cao cấp. Cha mẹ nuôi chỉ có một nhi tử, tên là Nguỵ Thân. Nguỵ Thân lòng dạ độc ác, táng tận lương tâm, cách đây không lâu đã nghĩ đến việc độc chiếm gia sản. Năm ngoái, Nguỵ Thân cấu kết quan phủ, chiếm hết hơn phân nửa gian sản Nguỵ gia. Cha nuôi tại đất Tề Châu quan hệ không tệ, mấy vị thân hào nông thôn ra mặt, may mắn có thể bảo trụ một cái cửa hàng bán châu báu cùng một cửa hàng bán trang phục. Từ đó về sau, cha mẹ nuôi từ cái tên Nguỵ Thân kia mà đuổi khỏi nhà, ở tại nơi đất tổ tiên mà sinh sống. Lúc mới đầu, mặc dù sản nghiệp liền không nhiều lắm, nhưng cha nuôi khôn khéo giỏi giang, qua một thời gian cũng có thể sinh sôi tài sản. CHính là Nguỵ Thân mỗi ngày đều nghĩ tới mang hai cái cửa hiệu lâu đời của cha nuôi mà chiếm về tay, vì vậy khắp nơi cùng cha nuôi đối nghịch. Cha nuôi tâm tro ý lạtm hiện tại không thể nào xử lý công việc, sinh ý mỗi ngày một kém đi. Ai, cha nuôi tung hoành thương trường như vậy, thiết nghĩ, nếu là cha nuôi muốn tranh, Nguỵ Thân như thế nào phải đối thủ của hắn. Chỉ là nghĩ tới bản thân sống cũng đã lâu, không bằng sống tự tại qua mấy năm, có tiền dưỡng lão là đủ rồi. Tóm lại gia sản không sớm thì muộn cũng phải để lại cho Nguỵ Thân, cần gì phải muốn tranh. Thương cảm tâm tư của cha mẹ, ta càng tức hận tên Nguỵ Thân cẩu phế lang tâm. 

Nguỵ Thân, hắn quả thực chẳng phải người nữa. Cha mẹ nuôi cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa, bọn họ sau trăm tuổi, gia sản còn không phải là của Nguỵ Thân hắn hết sao. 

CÙng Tỳ Bà hàn huyên một hồi, mẹ nuôi tới gọi ta ăn cơm. Lúc này mẹ nuôi một thân mặc lục sắc tơ lụa, kim quang lóng lánh, quý khí mừoi phần. Ta cười nói: “Mẹ nuôi, Ảnh nhi có mắt không nhìn ra được kim hương ngọc, lại không nhìn ra nương ngài lại là một Đại mỹ nhân như vậy.” 

Nữ nhân ai mà chẳng thích được kẻ khác khen ngợi, mẹ nuôi cũng không ngoại lệ, cười mắng: “Ngươi …cái nha đầu này, chỉ giỏi làm nương vui.” 

Ta làm nũng nói: “Nương, ta nói chính là sự thật, nào có cố làm người vui vẻ.” 

Mẹ nuôi cười cười, nhìn thoáng qua cái khăn che mặt trên mặt ta, ngạc nhiên nói: “Ảnh nhi, cần phải ăn cơm, con mang cái khăn che mặt gỡ xuống đi.” 

Nói đến bỏ cái khăn che mặt ra, nụ cười trên mặt ta lập tức đạm xuống: “Nương, Ảnh nhi khi còn bé bị bỏng mặt, gỡ khăn che mặt xuống chỉ sợ làm sợ người.” 

Mẹ nuôi ngẩn người ra, ôn nhu nói: “Đều là người trong nhà, không ai sẽ vì chuyện này mà cười ngươi.” 

Ta nhẹ nhàng thở dài một tiêng, đem cái khăn che mặt hái xuống. Tỳ Bà phát ra “a” một tiếng, bị mẹ nuôi trợn mắt liếc nhìn, lập tức ngậm ngay miệng lại. 

Trong mắt nương cũng vẫn như cũ không lạnh nhạt, chỉ có thương tiếc, đau lòng, không có…chút nào khinh bỉ. Vị nương này…ta nhận ra nàng thật đáng quý, cha thân sinh rat a còn ghét bỏ ta, mà nàng vẫn còn đối đãi tốt với ta như vậy. 

Mẹ nuôi nhẹ nhàng vuốt vết sẹo, trong đôi mắt nước mắt nhoè ra: “Đau không?” 

Ta lắc đầu: “Không đau, một chút cũng không đau.” 

“Hài tử đáng thương.” Mẹ nuôi lớn tiếng đối Tỳ Bà nói: “Ngươi đi phân phân phó mọi người, nếu kẻ nào dám nghị luận về dung mạo của tiểu thư, ta tuyệt đối không tha cho hắn.” 

Ta đoán mẹ nuôi rất ít khi sinh khí, Tỳ Bà nghe xong có chút sợ hãi, “Dạ, nô tỳ tuân mệnh.” 

Ta chán ghét đem cái khăn che mặt bỏ xuống, đến phòng khách cùng nhau dùng cơm. Cha nuôi thấy ta mặt cực kỳ nhăn nhó, chỉ là thương tiếc, cũng không có một chút ác vẻ. Hắn thậm chí vẫn còn cùng mẹ nuôi thương lượng đem ta thỉnh đại phu. Ta biết mặt của ta không có hy vọng gì, Ngọc Tình đã nhiều lần uy hiếp các ngự y, nếu là có biện pháp, đã sớm trị liệu tốt lắm. Cho dù sau này mặt của ta có vĩnh viễn như vậy, ta cũng sẽ không nửa lời oán thán, quan trong là tâm ý bọn họ dành cho ta. Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai đối ta đây mà quan tâm. Mặc dù ta không có nhà, cái gì cũng không có, nhưng là ta rất thoả mãn. Trên đời này, còn có bọn họ chân thành yêu thương taTa mang theo Tỳ Bà, một thân bạch y, đeo sa che mặt, xuất hiện ở Tề Châu – đại nhai thượng. Hy vọng không có ai nhận ra ta, ta không muốn gặp phải những phiền phức không cần thiết. 

Ta dừng lại bên cạnh quán trà gọi chút điểm tâm, nhường Tỳ Bà ăn, ta một mình vào Bảo Châu lâu. Bảo CHâu lâu – chuyên tu cũng không tệ lắm, đáng tiếc cũng khá cũ rồi. Hoả kế chính gục đầu trân quầy ngủ gà ngủ gật, lão chưởng quỹ đang tính toán sổ sách. 

Ta đến trước quầy nhìn hồi lâu, một hoả kế tuổi còn trẻ đi tới, nói: “Cô nương muốn mua cái gì?” 

Ta không đáp lời, chỉ là một mình chọn lựa. Ta giả vờ nhìn ngắm, nhưng thực tế là cố ý theo dõi thần sắc hoả kế, ước chừng nửa giờ. Hoả kế đi tới, không nhịn được mà nói: “Ngươi tới cùng là mua hay không mua?” 

“Không mua.” Ta nói xong cũng không quay đầu lại mà tiêu sái đi ra. 

‘Châu Báu Hiên’ Ba chữ xuất hiện ở trước mắt ta, ta ngẩng đầu lên, cao ngạo tiêu sái đi vào. CHâu Báu Hiên là sản nghiệp của Nguỵ Thân, mở cửa đối diện Bảo Châu lâu của cha nuôi, hắn liền đặt tên là CHâu Báu hiên, nói cho cùng là muốn cùng cha nuôi đôi nghịch. Hôm nay ta sẽ kiến thức, xem châu báu hiên cùng Bảo châu lâu có gì hơn kém. 

Ta nghênh ngang tiêu sái tiến đến trước quầy, chưởng quỹ lập tức cười nói: “Cô nương, người muốn mua gì? CHâu báu ngọc khí, tiểu điếm cái gì cần có đều có.” CHưởng quỹ nhanh nhẩu cầm lấy một câ ngọc trâm, cười nói: “CÔ nương, cây tram này chính là thứ tốt, rất thích hợp người a.” Chưởng quỹ thật có mắt nhìn, nhìn trang phục của ta cũng đoán được ta thích đồ thanh lịch. Tiếp theo hoả kế lên mời ta một chén trà, thái độ phục vụ rất tốt., 

Ta cười cười, nhổ thất bảo Lưu Ly tram trên đầu xuống cười nói: “Chưởng quỹ, có…mặt hàng như thế này hay không.” 

Chưởng quỹ vừa thấy, ánh mắt trợn thật lớn, “Thất bảo Lưu Ly trâm? Đây chính là cống phẩm, tiểu điếm không có.” 

Ta ho khan hai tiếng, “Mặt hàng như thế cũng không có? Vẫn còn dám mở cái gì trang sức điếm?” 

Chưởng quỹ khôi phục lại thần thái, mặt nở nụ cười: “CÔ nương bớt giận, tiểu điếm địa phương tiểu. Người xem, cái này liền không tệ.” Hắn xuất ra một cái vòng cổ cho ta xem. 

Ta mặt nhăn nhíu, “Lại là như thế mặt hàng.” 

“CÔ nương chắc là không biết, đây chính là chánh tông Đông hải trân châu a, thiên kim khó tìm, cô nương ngài vận khí chân hảo, đây là bổn điếm – đặc biệt dành riêng ngài một cái.” 

Ta nhắc tới cái vòng trân châu trên cổ, nói: “Bổn cô nương ta chưa từng thấy ĐÔng hải trân châu a? Ta muốn cái lớn giống của ta như vậy.” Lúc rời khỏi Phong gia, ta mang đống đồ trang sức hắn tặng mang theo hết, cái vòng cổ này chính là một trong số đó. Dật Phong công tử công tử là cố tiền, há sẽ để tâm điểm nhỏ nhặt này, nếu hắn có lòng tặng, ta liền vui lòng nhận thôi. 

Chưỡng quỹ thật sâu hô hấp: “Nếu như ta không có nhìn lầm, đây chính là ngàn năm trân châu” 

Ta gật đầu: “Ngươi thật có mắt nhìn.” 

CHưởng quỹ biết là ta cố ý đi tìm hiểu, cũng không nói nhiều, cười nói: “Thỉnh cô nương, tiểu điếm không có đồ cô nương muốn.” 

“CHưởng quỹ, ngươi đã làm ở đây bao lâu rồi?” Ta hỏi, trong lòng có…một tính toán khác. 

“Từ khi Châu Báu hiên mới khai trương, ta cũng đã làm ở chỗ này rồi.” 

“Sao?” Ta cố ý nhấc nhấc tay áo lên, nhất chích mã não vòng tay lại lộ ra, tầm mắt chưởng quỹ thoáng cái đã bị hấp dẫn. 

Ta cười: “Chưởng quỹ, kỳ thật tiểu nữ tử cũng là làm buôn bán trang sức, tiểu điếm liền thiếu một cái người khôn khéo giỏi giang lại ổn trọng giống như ngươi vậy.” 

“Này..” 

Ta nhấc cái tay áo khác ra, lộ ra nhất chích ngà voi thủ trạc, chưởng quỹ lập tức hỏi: “Không biết quý tiệm là?” 

“Còn chưa khai trương, bất quá tiểu điếm tuy nhỏ, mặt hàng cũng giống như trên người ta vậy, sơ qua cũng có hơn mười văn kiện.” Hôm nay tất cả những thứ ta mang đều là bảo vật có giá trị liên thành, (trừ…thất bảo Lưu Ly tram ra, Lưu Ly tram nguyên bản cũng là thứ tốt, nhưng so với các trang sức khác vẫn còn kém xa). Một kiện có thể đổi mấy gian mặt tiền cửa hiệu. Hơn mười kiện, kia là còn phải…. 

Chưởng quỹ cười nói: “Lòng tốt của cô nương ta xin nhận, ông chủ đối ta rất tốt.” 

Ta vừa lòng cười một tiếng: “Hảo, hôm nào ta sẽ lại tới cửa bái phỏng.” Cái vị…chưởng quỹ này cũng là một nhân tài, không bị kim tiền dụ đỗ. Ta quyết định bắt cho được hắn rồi đoạt lại đây, có hăn giúp đỡ ta có thể yên tâm. 

Kỳ thật hôm nay ta tới châu báo điếm đi dạo là ta đã sớm có kế hoạch tốt, từ khi nghe nói Nguỵ Thân bá đạo, ta liền dự định tiêu diệt uy phong của hắn. Nguyên bản là muốn chính mình mở một châu báu điếm, sau đó chen nhau buôn bán bức tử hắn. Nghĩ lại, cửa hàng cha nuôi không phải là có sẵn sao? Chỉ cần ta cải cách qua là hoàn toàn có thể. Hơn nữa ta tại địa phương này không có ai quen biết, không thể hiểu hết ý nhau được, kế hoạch của ta sẽ theo hình thức cha nuôi đầu tư cổ phần kinh doanh Bảo CHâu lâu. 

Hôm nay vốn là định thị sát qua một chút, thuận tiện đến Châu Báu hiên sái sái uy phong, lại làm cho ta phát hiện một cái chưởng quỹ rất tài. Ta cố ý lộ tài, khiến cho hắn cảm giác được là ta rất có tiền. Mà hắn thuỷ chung từ chối không chịu phản bội cố chủ hiện tại, hắn chính là một nhân tài. 

Tỳ Bà là Nguỵ gia nha đầu, không tiện đi theo ta, đành để nàng ngồi lại một mình, đến giừo vẫn còn đang ngồi uống trà. 

Ta vỗ vỗ bả vai của nàng, cười nói: “Tỳ Bà, đồ ăn có được hay không.”Tỳ Bà gật đầu: “Rất ngon.” 

Ta thanh toán xong, mang theo Tỳ bà đi dạo khắp nơi. Mặc dù là ta đi dạo, ta còn là đang chú ý trang phục của nữ tử bản địa. Ta dự định mang Bảo CHâu lâu của cha nuôi phát dương quang đại, tự nhiên là muốn lưu ý…những phương diện này. 

Ta trong miệng ngậm một khối điểm tâm, ánh mắt hết nhìn đông tới nhìn tây. 

“Tiểu thư, cầu xin người rủ lòng thương xót, ta đã ba ngày không được ăn cơm.” Cảm giác có người ôm lấy bắp đùi của ta, ta cúi đầu, thấy một cái nữ tử tóc tai bù xù đang quỳ gối cầu khẩn. Cô gái này một thân gấm vóc, mặc dù bẩn, nhìn kỹ có thể thấy được giá trị xa xỉ của trang phục, hẳn phải là người nhà giàu, như thế nào lại bị đẩy đến tình trạng này. 

Ta nhẹ nhàng thở dài, từ từ ngồi xổm xuống, nàng kia vừa tiếp xúc ánh mắt của ta, đột nhiên khủng hoảng đẩy tar a, xoay người bỏ chạy. Nữ tử này bóng dáng rất quen thuộc, ánh mắt cũng rất quen thuộc. Là Vân Dung, ta giật mình, Vân Dung như thế nào lại rơi vào tình cảnh như vậy, nàng không phải là mới cưới hơn một tháng sao. Nàng nhận ra ta, cho nên mới khủng hoảng như vậy. 

“Tỳ Bà, mau đuổi theo.” Ta vội vàng nói một tiếng, lập tức đuổi theo đi. 

“Vân Dung, đừng chạy a, Vân Dung, ngươi đứng lại đi.” Ta vừa chạy vừa gọi. 

Ta nói như thế nào cũng là học qua hai nắm đấu kiếm, theo một Đại tiểu thư như Vân Dung so sánh, thân thủ mạnh mẽ hơn nhiều a. Đuổi kịp nàng đến một chỗ ngõ hẻm, ta lập tức nhảy đến trước mặt nàng. Nắm chặt y phục của nàng, “Nhị tỷ, ngươi sao lại có thể như vậy.” Kêu một tiếng Nhị tỷ, trấn an thương tâm của nàng. 

Nàng khủng hoảng lắc đầu: “Ngươi là ai? Ta không biết ngươi, ngươi hãy thả ta đi.” 

“Nhị tỷ, ta là Liễm Dung a, ngươi như thế nào lại trở thanh như vậy.” Ta lo lắng hỏi. 

“Ta không nhận ra ngươi, không nhận ra ngươi,” Thanh âm của nàng chiến đẩu trứ. 

Ta thở dài một tiếng: “Nhị tỷ, ta biết trước kia chúng ta đã từng có hiềm khích, nhưng mà tất cả đã qua rồi, không phải sao? Hôm nay mọi việc đã không còn ý nghĩa gì nữa. Giờ đây ngươi là thân nhân duy nhất của ta tại Tề Châu này, ngươi biết không? Ngươi có cái gì uỷ khuất, hãy nói hết ra đi, ta cam đoan không ai dám làm gì ngươi nữa.” 

Vân Dung rốt cục từ từ quay đầu lại, nước mắt tèm nhem. Nhào vào người ta lớn tiếng khóc rống lên. Vừa khóc vừa mếu mà nói: “Tam muội, ta biết sai rồi. Trước kia ta chán ghét ngươi, cứ nhằm vào ngươi, là ta không tốt, ta biết ta sai rồi, ngươi có thể tha thứ cho ta không? Nếu là còn có cơ hội, ta sẽ đối xử thật tốt với ngươi, coi ngươi như muội muội tốt mà đối đãi,” Ta cùng Vân Dung luôn luôn bất hoà, nếu là trước kia, đánh chết ta cũng không tin là nàng sẽ nói như vậy. Hiện tại, nhất định là Vân Dung bị người ta khi dễ, khán tẫn tình thế nóng lạnh. Hôm nay nghe ta gọi nàng Nhị tỷ, lại thừa nhận là nhân thân, trong lòng cảm động. Ai, Vân Dung từ nhỏ đã được nuông chiều, hiện tại biến thành như bây giờ nhất định là đã ăn không ít khổ. Mặc dù chúng ta ngày xưa có hiềm khích, chính là thuỷ chung vẫn là tỷ muội. 

Hôm nay nàng thấy ta, có một loại tha hương ngộ bạn cố tri cảm động. 

Tỳ Bà chạy tới, thấy tình cảnh này, không hiểu chút nào. Ta một thân bạch y như tiên tử, tại sao lại mời cái….kẻ ăn mày này khóc trên người ta? 

“Vân Dung, đừng khóc, chúng ta đi về trước.” Ta nhẹ nhàng an ủi nàng. 

Ta đối Tỳ Bà nói: “Tỳ Bà, ngươi biết tiểu thư Mạc Thượng thư gia sao? 

Tỳ bà gật đầu. “Ngươi đi mua một bộ quần áo, mua chút điểm tâm, ta cùng Mạc Tiểu thư đi về trước.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play