Edit: Annikudo 

Beta: Blue9x 

Tề Hạo vừa đi ra, hai nha đầu đã lén lén lút lút chạy vào. Tần Nhi quan sát xung quanh rồi liếc tôi, “xì” một tiếng rồi cười đi ra. 

Tôi không hiểu liền quát: “Nhìn cái gì? Không nhận ra ta à? Cười cái gì? Đáng cười quá a?” 

Tần Nhi ngừng cười, nghiêm trang nói: “Chúng ta hảo hảo đi chơi một chút, bỏ ngoài quốc gia thiên hạ, bỏ ngoài hậu cung, chỉ có hai người chúng ta.” 

“A.” Tự nhiên nghe hai từ chúng ta thấy lạ tai, tôi cả đời chưa có nói quá như thế, thật buồn nôn a. Hai nha đầu chết tiệt kia dám ở ngoài nghe trộm. Trời ơi, tôi thật muốn đâm chết hai nhà đầu này quá a. Đồ nha đầu lớn mật, dám nghe trộm Hoàng thượng, có phải chán sống rồi không? 

Tần Nhi cười, ấn tôi ngồi xuống ghế, “Tiểu thư, đừng xấu hổ nữa, tiểu thư cùng Hoàng thượng muốn đi đâu?” 

Tôi gạt tay nàng: “Ai cần ngươi lo, chúng ta đi đâu là việc của chúng ta.” 

Ngâm Thu nài nỉ: “Tiểu thư, mang nô tỳ đi cùng với.” 

Tôi trừng mắt nhìn hai nàng, “Ta bảo nhé, những gì nghe thấy tốt nhất là nên quên đi, bằng không khó giữ tính mệnh đó.” Việc này liên quan đến vận mệnh quốc gia, không thể sơ xuất. Nếu các nàng không cẩn thận, ăn nói lung tung, thật hậu quả khó lường. 

Tần Nhi lắc đầu nói: “Ngoại trừ câu kia, chúng nô tỳ cái gì cũng không nghe thấy.” 

“Vậy là tốt.” 



Ngày hôm sau, tại triều đình, có chiếu thỉnh Hoàng thượng lập hậu, Triệu Đức phi cùng Tĩnh Di phu nhân có khả năng trở thành Hoàng hậu. Chúng tần phi đều có chỗ dựa vững chắc, hai ả đàn bà kia cũng bắt đầu kết lập bang phái, dự đoán của tôi quả không sai. 

Thực không ngoài dự đoán, vây cánh của Triệu gia dâng tấu xin lập Triệu Tử Tuyết làm hoàng hậu, mà người của Lâm gia cũng không tỏ ra không kém. Hai nhà Triệu – Lâm thế sự quyết liệt chia đôi. 

Năm ngày sau. 

Đúng ngày Vân Dung xuất giá, Tề Hạo sáng sớm đã tới lãnh cung chờ tôi. Chàng một thân bạch y, tự tiêu tự lại, hại tôi thiếu chút nữa rớt nước miếng. Tôi thay đồ ngoài cung rồi nghĩ ra một kế. 

Có bệ hạ làm bùa hộ mệnh có khác, thị vệ cũng không dám ngăn cản chúng tôi ra khỏi Hoàng cung. Đi cùng Hoàng đế thật tốt, không cần chui chuồng chó cũng chả cần trèo tường. Sớm biết rằng có thể dùng hắn làm bùa hộ mệnh tôi đã sớm bảo hắn mang tôi ra ngoài. 

Tay trái cầm kẹo hồ lô, tay phải cầm đường trắng cao dung dăng đi. Tôi vui vẻ cứ luôn miệng: “Ta cũng là người có tiền, mua hai chuỗi đường hồ lô, ăn một chuỗi còn một chuỗi…” 

Bởi vì khách tới tham dự hôn lễ đều là quan to hiển quý nên chúng tôi vẫn phải cúi thấp người. Không khí trên dưới trong Mạc gia đều rất vui mừng, nơi nào cũng treo đèn đỏ. Người người đi lại đông đúc, xe ngựa đỗ trước cửa. Quý thúc vội vàng bắt chuyện với quan khách, trên mặt giấu không được vui mừng. Kỳ thực hôn lễ cổ đại cũng thật thú vị, rất vui vẻ. 

Tôi kéo Tề Hạo đi tới chỗ Quý thúc nói nhỏ: “Gọi cha ta ra.” 

Quý thúc nghi hoặc liếc mắt: “Người là?” 

“Ta là tam tiểu thư của nhà thúc đây.” 

Quý thúc trông như vừa nhìn thấy quái vật nhìn tôi nói, “Tam tiểu thư? Người không phải đang ở Lãnh cung ư?” Thật là miệng lưỡi nhân gian, tất cả đều biết tôi ở Lãnh cung. 

“Thôi, đưa chúng ta đi gặp cha.” 

Quý thúc nhìn Tề Hạo: “Vị công tử này là?” 

“Nhiều lời như vậy làm gì? Hắn là phu quân của ta, bất quá ta cũng chuẩn bị bỏ hắn. Hiện giờ hắn là bạn của ta, chúng ta thậm chí còn chưa kết hôn.” Tôi nói với ông ta nhiều như vậy làm gì chứ, dù gì ông ấy cũng đâu có hiểu. 

“Thế nhưng, người là phi tử?” Quý thúc ngơ ngác. 

Tôi kéo Quý thúc tới trước mặt, “Biết nhiều như vậy để làm gì, có khách quý tới rồi kìa, nói cha tới Lan uyển gặp bọn ta.” 

Phong cảnh ở Lan uyển vẫn như cũ, tơ liễu phi dương, nhẹ nhàng buông trên người tôi. Nhớ ngày trước, tôi hay cùng Tần Nhi tập thể dục ở đây, còn đùa giỡn thực vui. Tề Hạo đột nhiên phì cười một tiếng, tôi tức giận nhìn chàng, “Cười cái gì? Ta đang nhớ lại chuyện xưa, đừng có phá. Nếu chàng không dở chứng bắt ta vào cung thì hiện tại ta vẫn ở nơi này.” 

Tề Hạo nén cười lắc đầu: “Cười gì đâu.” Chàng nhìn cảnh sắc chung quanh: “Nếu nàng thích, ta sẽ cho xây một tòa nhà giống hệt nơi này trong cung.” 

Tôi tuyệt đối không nghĩ tới việc chàng cười vì chuyện tối ngày đó thấy tôi bị trúng xuân dược, xử lý thủ phạm xong liền nhét xuống hồ nước này. 

“Chàng coi ta là ai chứ? Sửu nữ gây họa ư? Chàng có nghĩ ta là người như vậy không, cứ như số mệnh bắt chàng phải cho ta vào cung ấy. Chàng vừa lên ngôi, quốc khố trống rỗng, không quan tâm quốc gia đại sự lại quan tâm tới việc ta thích gì, chả ra dáng minh quân.” 

“Có thê tử như vậy là phúc khí của Tề Hạo ta.”

Tôi nhăn mặt: “Vớ vẩn, ai thèm làm thê tử của chàng, thời gian đính ước của chúng ta chỉ còn 2 tháng 17 ngày thôi đấy.” 

Mạc Văn Xương từ xa thấy chúng tôi đang nói chuyện, nhanh chân chạy tới quỳ xuống: “Thần tham kiến Hoàng thượng, Tiểu nghi nương nương. Không biết Hoàng thượng cùng Tiểu nghi nương nương giá lâm, thần không thể tiếp đón từ xa.” 

“Thượng thư không cần đa lễ.” Tề Hạo ôn hòa cười. 

Tôi liếc mắt nhìn Tề Hạo: “Chàng cưới ta rồi, phận con rể đáng lẽ phải chào cha ta một tiếng chứ.” Ông ấy là cha tôi mà. 

Mạc thượng thư khiêm tốn nói: “Nương nương người quá lời rồi, thần không dám nhận.” 

“Cái gì mà không dám, cha là cha con, đích thị là nhạc phụ của Tề Hạo, hắn lễ độ với cha là chuyện thường.” Tôi cương quyết nói. 

Mạc thượng thư quỳ xuống nói: “Hoàng thượng thứ tội, thần dạy con không nghiêm.” Cái gì mà dạy con không nghiêm, hắn có tên lại không để tôi kêu thì đặt tên làm gì. 

Tề Hạo nhìn tôi cười cười: “Không sao.” 

Mạc thượng thư trong lòng lo âu, vốn nữ nhi không được xinh đẹp, mới vào cung mấy ngày đã bị tống đến Lãnh cung, hiện tại lại thấy Hoàng thượng rất sủng ái. 

“Cha, sao con không thấy hai tỷ tỷ.” Tuy rằng trước đây chúng tôi có thù oán, nhưng giờ đều phải lập gia đình cả, không biết sau này có thể gặp lại hay không. 

Mạc thượng thư lộ vẻ khó xử: “Bẩm nương nương, hai nữ nhi ba ngày trước đã rời đi.” 

“Vì sao?” Ngày hôm nay mới xuất giá mà ba ngày trước đã đi. 

“Nương nương, Vân Dung làm thiếp của một thương nhân ở Tề Châu, Tưởng Dung lấy một thương nhân ở Kim Lăng, để có thể đến đúng giờ lành nên ba ngày trước phải xuất giá.” Cái gì? Thiếp? Tôi ngạc nhiên, Vân Dung là tài nữ, dung mạo xinh đẹp sao lại phải làm lẽ. Tưởng Dung gả cho một thương nhân? Thương nhân dù có cơ nghiệp, nổi tiếng giàu có, nhưng ở thời cổ đại lại là một nghề thấp hèn. Với địa vị của Mạc gia, Tưởng Dung có thể gả cho một nhà môn đăng hộ đối, thật không hiểu cha nghĩ gì? 

Tôi mặt nhăn mày nhíu: “Vân Dung làm thiếp? Tại sao cha lại để các tỷ ấy xuất giá xa như vậy?” 

“Vân Dung là nữ nhân đã mất phẩm hạnh, chỉ có thể làm thiếp. Tưởng Dung không muốn gả cho một người giống mình, không muốn giao thiệp với chốn quan trường, thần làm như ý nguyện của chúng.” Tề Hiên không muốn Vân Dung, Hoàng thượng cũng không cần nàng, đúng thật ở thời cổ đại, không khác gì quả phụ. Chỉ có thể làm thiếp, nếu có tái giá. Vân Dung… Tôi chỉ muốn bảo vệ tính mạng cho nàng, không ngờ vẫn làm nàng khổ. Tưởng Dung vẫn thật thông mình, lòng tựa trời cao biển rộng. Nàng ấy không muốn dính vào chốn quan trường, đơn giản không muốn chứng kiến quan trường thị phi. (Kỳ thực, Tưởng Dung đã thấy thảm trạng của Vân Dung, thấy tôi tiến Lãnh cung quả rất thương tâm nên không muốn như vậy.) 

Tôi thở dài, “Mong các tỷ hạnh phúc.” Cũng mong tôi sẽ được hạnh phúc. 

“Hoàng thượng, nương nương, thỉnh vào trong.” Mạc thượng thư cúi đúng tư thế “thỉnh”, trước mặt Hoàng thượng không sao đứng thẳng được. 

Dùng cơm xong, tôi và Tề Hạo lại lên đường du hí cả ngày. Thấy gì mua đấy, đúng là đi cùng người có tiền có khác, muốn gì cũng được. 

Đi lung tung một ngày, tôi mệt rã rời, vài ngày trước có nghĩ, bị sẩy thai thật chẳng vấn đề gì, nhưng hiện tại xem ra thân thể cũng có chút ảnh hưởng. 

Ở Mạc gia dùng bữa tối xong, tôi cùng Tề Hạo về Lan uyển nghỉ ngơi. Buổi tối Mạc thượng thư tới gặp Tề Hạo, không biết thương lượng chuyện gì. Tôi chả có chút hứng thú với chuyện triều chính, nên đi dạo trong vườn một chút. Chúng hạ nhân thấy tôi đều kêu nương nương. 

Cứ đi mãi, gặp Liễu Mạc Ngôn, nhóc này có không ít thông tin, tôi kéo nó lại, bảo nó kể chuyện nhà cho tôi nghe. Thằng bé xuất khẩu thành thơ, ăn nói bất phàm, lớn lên chắc chắn là đại tài tử. Gene của Mạc lão đầu thật tốt a, bốn đứa con, đứa nào đứa nấy cũng thật xuất chúng. 

Trở lại phòng, Mạc lão đầu đã đi từ lúc nào, Tề Hạo ngồi một mình đọc sách. 

Tôi cố ý hắng giọng, cười nói: “Đọc cái gì vậy?” 

Chàng giờ cuốn sách trên tay lên: “Sách của nàng mà.” 

Tôi liếc mấy ký tự phồn thể, quả thật không hiểu gì sất. “Mắt ta cận, chàng đọc cho ta nghe đi.” Lẽ nào lại bảo tôi không biết đọc. 

“Không có gì, ta xem một quyển thượng cổ binh thư.” Hãn, chả trách chữ không ra chữ.

“Chàng? Đọc binh pháp chẳng hợp với chàng đâu, năng lực của chàng như thế, âm mưu quỷ kế ngoạn mục như thế cơ mà.” Tôi lúc nào cũng rất thiếu đạo đức. 

Chàng buông sách cười nói: “Luận âm mưu quỷ kế, ai có thể bì được Mai Ảnh?” 

Tôi mất một lúc không nói lên lời, thấy thế nào cũng là bị đùa giỡn lại a. 

Tôi bĩu môi: “Ai nói ta sẽ giở âm mưu quỷ kế? Ta chỉ thấy quyền thần trong triều quá kiêu ngạo nên mới cho bọn họ một trận. Hơn nữa, đó là kế sách chứ không tính là quỷ kế.” 

“Nàng tùy tiện nghĩ ra một kế mà khiến cho các đại thần trong triều phải đau đầu, nếu là nghiêm túc chắc ta phải chào thua.” 

Tôi phải cố nhịn cười, dõng dạc nói: “Đùa, đương nhiên là thế rồi. Nếu bọn họ còn kiêu ngạo chàng cứ nói cho ta biết, ta sẽ làm cho bọn họ đễ bảo. Ta ở thời hiện đại, nói gì cũng là trưởng phòng quản lý nhân sự. Chuyên môn của ta là phụ trách nhân viên, người nào có thể qua được thủ đoạn của ta…” Vô ý quá, thời điểm này không thích hợp để khoe khoang, lại nói lung tung rồi. 

May là Tề Hạo không để ý, “Nghỉ ngơi sớm thôi.” 

Tôi ngáp một cái, rất không ưu nhã duỗi người, “Được rồi, ngày mai chúng ta đi du ngoạn? Ai, chàng bảo mang ta ra ngoài du ngoạn một phen đấy nha.” 

“Nàng muốn đi đâu?” Chàng hỏi. 

“Cái này… Ta thích đi chơi, chàng làm chủ nhé?” Tôi chẳng biết nơi này có chốn nào vui. 

“Ngày mai nói chuyện tiếp.” Tôi không nhìn chàng nói, nằm lên giường nói, “Chàng ngủ dưới đất, ta ngủ trên giường.” 

Tề Hạo cười khổ: “Vì sao?” Chàng là Hoàng thượng, thế mà bị tôi tống xuống ngủ dưới sàn, nghĩ cũng thấy ngại. Nói thế nào thì trên danh nghĩa chúng tôi cũng là phu thê, Mạc thượng thư để chúng tôi hai người một phòng, làm vậy là phải rồi. Bản thân không thể chịu khổ nên đành để chàng chịu thay vậy. 

“Chàng đường đường là nam tử hán, chẳng lẽ không thể nhường giường cho một thiếu nữ như ta? Thỉnh thoảng chiều chuộng con gái một chút sẽ chết sao.” Tôi ném cho hắn một cái gối: “Ngủ đi, nói nhiều qua.” Nói rồi tôi nhảy đến giường, ngồi trên chăn bông, hoàn toàn mặc kệ phiền muộn của ai đó. 



Sáng sớm hôm sau, Mạc thượng thư dẫn theo đại phu nhân, nhị phu nhân và đệ đệ đáng yêu của tôi tới thỉnh an. Tề Hạo vừa định nói miễn lễ, tôi cố ý ho một tiếng. Chàng lập tức hiểu ý thu tay lại. 

Tôi nhiệt tình tới nâng lão gia đứng dậy, cũng không liếc tới đại phu nhân cùng nhị phu nhân, tôi vốn chẳng có thiện cảm với hai người phụ nữ đó. Nhất là đại phu nhân ác độc. Vốn cũng muốn để Mạc Ngôn đứng lên nhưng không tiện nói, đành phải để nó quỳ vậy. 

Xét tướng số, xem ra tôi cũng không phải thiên sứ a, điểm này thật hợp với đại phu nhân. 

Cha đương nhiên biết tôi cố ý chỉnh hai bà, muốn mở miệng nhưng không biết nói sao. Tề Hạo nhìn thần sắc của Mạc thượng thư, thản nhiên nói: “Bình thân đi.” Mạc thượng thư nhiên vui mừng. 

“Tạ ân Hoàng thượng.” Ba người tạ ân. 

Giờ khó chịu nhất chắc là đại phu nhân, bà ta vốn tưởng tôi không thể trúng tuyển. Có trúng cũng không thể được sủng ái. Giờ thấy tôi chỉ ho khan Tề Hạo đã hiểu ý, chắc chắn sẽ phiền muộn. Dù sao trước đây cũng đã từng đắc tội với tôi, không phải là sợ tôi trù chứ. Tôi ôn hòa cười: “Đại nương, Nhị nương, ta về được ít ngày, nhị vị có khỏe không?” 

Hai người đàn bà cùng đáp: “Nhờ hồng phúc của nương nương, chúng thần sức khỏe tốt.” 

Tôi gật đầu rất phong độ: “Ân, ta an tâm. Giờ ta cũng hai tỷ tỷ đều không ở bên cha, mong hai nương chăm sóc cha chu đáo.” 

“Nương nương nói quá lời, dân phụ đương nhiên tận lực.”

“Hảo, ra ngoài hết đi, ta và Hoàng thượng có chuyện muốn nói.” Vốn dự định sáng sớm đi chơi, cơ mà vướng cái lễ nghi này. 

Thấy bọn họ đã lui ra rồi, tôi liếc mắt nhìn Tề Hạo: “Đêm qua chàng ngủ ngon không?” 

Chàng đầy tà ý hỏi lại: “Nàng nói gì?” 

“Ta đoán không sai a, nóng như vậy mà ngủ trên sàn nhà mát mẻ, hơn nữa chàng còn là Hoàng thượng, phải ngủ dưới sàn chỉ có ta mới dám bắt chàng như thế. Được rồi, thỉnh thoảng cũng có nhiều muỗi a, không sao, trong cung linh đan liệu dược cũng rất nhiều.” Trong lòng có phần sảng khoái, lần trước hắn chơi tôi ra sao, giờ cũng trả được ít thù rồi. Thà rằng đắc tội Hoàng đế cũng không nên đắc tội tiểu nữ tử. Còn là đê tiện nữ tử, điển hình đê tiện tiểu nhân. 

Hắn nhìn tôi, không nói gì. Tôi đoán chừng chàng là Hoàng đế duy nhất bị vợ phạt nằm dưới sàn, vinh quang ấy chỉ có Liễm Dung tôi có thể cho hắn a.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play