Ngọc Tình bình thường hay đến Lãnh cung tìm tôi, khiến tôi nhất cá đầu, lưỡng cá đại (*). Mỗi câu tôi nói đều có những từ mới mẻ với nàng, nàng sẽ quấn lấy tôi hỏi cả buổi. Cuối cùng, thực vô vị, tôi bắt đầu kể chuyện xưa, Cổ Nam Phong, Hiếu Trang, ngay cả Từ Hi thái hậu cũng kể cho nàng. Ngày qua ngày, nàng càng kính nể tôi thêm, hiện giờ coi tôi như thần tượng. Khả năng thích ứng của nàng cũng khá tốt, dần dần có thói quen nói chuyện với tôi. Kỳ thật, chúng tôi cũng không quá khó khăn với nhau, sự tại nhân vi.
(*) nhất cá đầu, lưỡng cá đại: “(tục ngữ) ý tứ là: bởi có chút chuyện quá mức phiền phức, hoặc chính mình quá mức không may, vì vậy khiến cho đầu đau tai nhức. Bản thân cũng không có cách nào giải quyết, đối chuyện này thập phần đau đầu.” (wp Tử Linh Sứ)
Sáng hôm nay, tôi ốm nghén trước mặt Ngọc Tình, Ngọc Tình nháo loạn cả lên, đòi tìm thái y cho tôi. Tôi phải dốc hết tinh lực mới lừa được nàng đi về.
Sơ sót rồi, nguyên tưởng Lãnh cung sẽ rất thanh tịnh, không ngờ lại náo nhiệt phi thường thế này. Chúng phi tử nương nương thường đến nháo nhào thì không nói, chính là Ngọc Tình ngày nào cũng lại. Không có biện pháp, tôi tranh thủ thay đồ rộng rộng một chút, nhìn thì tưởng béo lên, bụng cũng không bị nhìn thấy. Vài ngày gần đây, trời nóng, bị nôn càng ác, tôi chỉ còn nước nằm trên giường giả bệnh thôi.
“Tiểu thư, tiểu thư.” Tôi đang giả bệnh trên giường, Ngâm Thu đột nhiên chạy vào, nhào lên giường khóc lóc thảm thiết.
“Làm sao? Trời sập hả?”
Ngâm Thu bịch một tiếng, quỳ xuống: “Tiểu thư, van cầu tiểu thư cứu cha nô tỳ.”
“Cha ngươi phạm phải chuyện gì?” Tôi cũng khẩn trương ngồi dậy.
Nguyên lai, Phượng Nhi mấy hôm trước biết mình có thai, Vương thái y thân là người giỏi nhất về phụ khoa, Tề Hạo lệnh ông ta chăm sóc Phượng Nhi. Không ngờ sáng hôm nay, Phượng Nhi sẩy thai, cho nên Tề Hạo muốn bắt Vương thái y hỏi tội. Quả thực là coi người như cỏ rác, nữ nhân hậu cung sẩy thai, phần lớn là do nữ nhân khác hãm hại. Gọi thái y làm gì, hơn nữa Vương thái y phụ trách an thai cho Phượng Nhi, ông ta sẽ không bao giờ gậy ông đập lưng ông.
Tôi vẫn luôn coi Phượng Nhi là muội muội, hôm nay nàng có chuyện, tôi há có thể khoanh tay đứng nhìn. Hơn nữa, mua chuộc một thái ý thì lợi ích không nhỏ.
Tôi để Ngâm Thu lại Lãnh cung, mang theo Tần Nhi, vội vội vàng vàng đến Vũ Hoa các. Ngâm Thu là người của tôi, tôi e người khác nói tôi thay Ngâm Thu xuất đầu.
Đến Vũ Hoa các, Tĩnh phi và một đám đông phi tử đang tụ tập bên trong, Thái hậu cũng bi ai nhìn Phượng Nhi trên giường. Phượng Nhi càng khóc đến hoa lê đẫm mưa, đau đến nỗi ruột gan đứt từng khúc. Phượng Nhi thuần khiết, cư nhiên lại phải chịu phong sương của hậu cung, mắt tôi bất giác cũng ướt. Tôi chậm rãi đi tới, kéo tay nàng: “Muội muội, đừng buồn quá.”
Phượng Nhi vừa nhìn thấy tôi, nhào vào lòng tôi òa khóc: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, con của muội đã, đã không còn. Tỷ tỷ, muội không muốn sống, tỷ tỷ…”
Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng nàng: “Muốn khóc thì khóc đi, nghìn vạn lần đừng nói điều ngu ngốc đó, về sau còn có thể có thêm hài tử mà, muội còn trẻ, nghìn vạn lần đừng nghĩ quẩn.”
Một cung trang mỹ nhân châm chọc: “Tiểu nghi muội muội, các tỷ muội đều có phân vị ở đây, vì sao không thỉnh an. Ta nhớ, muội muội đã bị đả vào Lãnh cung, sao lại tùy tiện ra đây?” Mụ nội nó, tôi bây giờ đang phừng giận, đừng có chọc. Thỉnh an, rõ nực cười. Thế kỳ 21 con người là bình đẳng, thỉnh cái P an. Tôi nhìn lại, không phải là Lý quý nhân ngày đó bị tôi mắng sao. Nguyên lai có cừu oán với tôi, trách không được muốn làm khó tôi.
Tôi lạnh lùng nói: “Thái hậu nương nương còn chưa nói gì, ngươi chõ mõm vào làm gì, cút sang một bên.”
Không ngờ Thái hậu lại cư nhiên: “Ta già rồi, thanh niên các người ta không quản, Triệu cô cô, về Vĩnh Thọ cung.” A? Bà không phải rất thương tôi sao?
Tôi thản nhiên: “Cung tiễn Thái hậu.” Đi thì đi, cùng lắm tự mình bãi bình.
Ly quý nhân thấy Thái hậu không nói lời nào, Tĩnh phi tạm thời giữ Phượng ấn cũng không nói gì, càng lớn mật. Nói với ta: “Tiểu nghi muội muội, đừng tưởng được Hoàng thượng sủng là có thể không coi ai ra gì.”
Tôi không đếm xỉa đến nàng, nói với Phượng Nhi: “Phượng Nhi, như thế nào lại sẩy thai? Muội đã ăn gì? Hai ngày nay là ai đưa đồ đến cho muội?”
Phượng Nhi lắc đầu: “Muội không biết, không biết. Đêm qua mọi thứ rất tốt, sáng hôm nay thì đột nhiên… Tỷ tỷ… Muội không làm gì hết.”
“Muội muội, muội nhớ kỹ lại đi, rốt cục có gì không bình thường không.” Tôi u ám nói: “Muội muội, muội không muốn báo thù cho con mình sao? Không sợ thiên tại, chỉ sợ nhân vi.” Lời này vừa dứt, chúng mỹ nhân bắt đầu rủ rỉ.
“Tỷ tỷ, tỷ có ý gì?” Phương Nhi vừa khóc vừa hỏi. Tôi lướt qua chúng tần phi, thản nhiên: “Không có ý gì, chẳng qua… Ta nói có người muốn hại muội.” Ánh mắt của tôi cuối cùng dừng lại ở Lý quý nhân. Tôi không hoài nghi nàng, chỉ là muốn dọa nàng ta thôi, đừng tưởng tôi là trái hồng mềm.
Nàng ta quả thật thấy tôi không xem nàng ta ra gì, hôm nay còn nói những lời này, giận đến tím mặt, đi tới giáng cho tôi hai cái bạt tai. Tôi chỉ tưởng nàng tối đa là mắng tôi vài câu khó nghe, không ngờ dám đánh tôi? Tôi sống nhiều năm thế rồi, chưa từng bị đánh, một kẻ cổ lỗ sĩ như nàng lại tính dở trò.
Tôi buông Phượng Nhi, vung tay đáp trả nàng, mỗi cái tát so với càng còn mạnh hơn.
“Hoàng thượng giá lâm…” Thanh âm khả ái của Tiểu Hỉ Tử vang lên. Tôi thấy Tề Hạo và Ngọc Tình đang cùng bước tới, trong cơn giận điên người, xách Lý quý nhân đến bên Tề Hạo, “Hoàng thượng, quản vợ ngài cẩn thận vào, đừng để nàng ta dương oai khắp nơi.” Đều là do hắn, khiến tôi phải tiến cung, vô duyên vô cớ chịu đòn.
Lý quý nhân trông thấy Tề Hạo, như thấy được cứu tinh, khóc ròng: “Hoàng thượng, tiểu nghi muội muội không hiểu quy củ, nô tỳ bất quá giáo giáo huấn huấn nàng, nàng lại đánh nô tỳ, Hoàng thường xin thay nô tỳ làm chủ a.”
Ngọc Tình nhìn dấu tay trên mặt tôi, thương tiếc sờ sờ, lại chỉ vào Lý quý nhân nói: “Nàng ta làm?” Tôi gật đầu không nói.
Ngọc Tình cũng không nói thêm, trực tiếp đến gần, như diều hâu bắt gà con, một tay tóm lấy nàng, giáng đến N cái tát. Tề Hạo quát lớn: “Ngọc Tình, đừng nháo loạn nữa.”
Vẻ mặt Ngọc Tình rất không cam lòng, “Đều là do ngươi, không việc gì thì lấy lắm vợ thế? Ngươi xem, Liễm Dung bị đánh thế nào.”
Tề Hạo đến trước mặt tôi, tôi tưởng hắn muốn mắng tôi, ngẩng cao đầu, mặt phẫn nộ. Không ngờ hắn lại ôn nhu hỏi: “Có đau không?”
Tôi thở hổn hển đáp: “Ngươi nói sao? Không biết thì để ta tát thử cho mấy cái.”
Hắn nhìn thoáng vẻ mặt sưng phù như gấu mèo của Lý quý nhân, thản nhiên mở miệng: “Lý quý nhân lâm trọng bệnh, từ giờ trở đi cần xuất môn, hảo hảo tĩnh dưỡng.”
Lý quý nhân luống cuống, khóc ròng: “Hoàng thượng, Hoàng thượng, nô tỳ không bị bệnh, không bị.”
Bọn thị vệ bất kể điều gì, kéo Lý quý nhân đi.
Chúng mỹ nhân bên cạnh thấy Hoàng thượng và công chúa hết lần này đến lần khác bao che, bất giác lùi lại mấy bước, khủng hoảng nhìn tôi.
Ngọc Tình kéo tôi đến bên cạnh, nhẹ nhàng xoa xoa, Tề Hạo dỗ dành Phượng Nhi.
“Nga… Nhẹ nhẹ thôi…” Đau a, bất quá cảm giác có người xoa mặt cho thật không tệ. Lý quý nhân đã bị tôi tát vài cái, lại bị Ngọc Tình dạy dỗ tiếp, nhất định còn đau hơn gấp trăm lần. Vài ngày trước Tề Hạo còn sủng ái nàng, giờ cư nhiên cấm cửa, tôi bỗng nhiên thấy đồng tình. Tôi thấy nam nhân kia vẻ mặt thật ôn nhu với Phượng Nhi, lòng ê ẩm.
_________________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT