Ngay sau đó ở trước mắt nàng là phu nhân Tô thị khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt gầy trơ xương cùng hốc mắt hoẵm sâu màu đen hiện ra.
Làn da của bà ố vàng, lộ ra tay chân gầy gò trơ xương, nhìn bà so với người sống trong các xóm nghèo ở thế kỷ hai mươi ba lại càng thêm gầy gò.
Hơn nữa chỉ cần xem mặt đã biết rõ bệnh không nhẹ.
Trong lòng Hoa Khinh Ngôn chua xót đau đớn không thôi, nàng biết rõ đây là tình cảm của nguyên chủ đang ảnh hưởng tới nàng.
Nhưng nàng đã tiếp nhận thân thể của nguyên chủ, nếu đối với thân nhân mà nguyên chủ để ý khắp nơi đều bỏ mặc thì ngay cả chính mình nàng đều phỉ nhổ.
"Ngôn, khục khục, Ngôn nhi, con không sao chứ?"
Tô thị vẻ mặt lo lắng nhìn nàng, trong mắt tràn đầy thương yêu cùng khổ sở.
Lúc nữ nhi bị phạt roi, bà lại chỉ có thể vô dụng cầu xin các nàng đừng đánh, bất lực trơ mắt nhìn bọn họ mang nữ nhi đi, nghĩ đến bộ dạng hấp hối của nữ nhi lúc đó, trong lòng liền đau nhức từng hồi một.
Hoa Khinh Ngôn tiến lên dìu Tô thị đến trên giường, lắc lắc đầu nói:
"Yên tâm đi mẫu thân, con rất khỏe."
Tô thị nâng đôi tay gầy còm lên, cẩn thận từng li từng tí sờ lên mặt Hoa Khinh Ngôn, giống như là vì xác nhận cô thật sự bình thường không có việc gì, không để ý chút nào vết bẩn trên mặt Hoa Khinh Ngôn.
Không cẩn thận đụng phải miệng vết thương trên mặt do Hoa Nguyệt Nhu gây ra, Hoa Khinh Ngôn hơi hơi nhíu mày, Tô thị lập tức rút tay về, giọng nói nghẹn ngào nói:
"Có phải rất đau hay không? Nhị thúc của các ngươi sao có thể đối với con như vậy, may mắn lòng của hắn còn không thay đổi hoàn toàn, chịu thả con trở về, nếu không ta nhất định sẽ liều mạng cùng hắn."
Tô thị đã thấy những vết thương chói mắt do bị roi đánh trên cơ thể nàng, tức giận đến rơi nước mắt, kêu Hoa Khinh Ngôn nhanh chóng đi rửa sạch sẽ, tới bôi thuốc, Hoa Hạo Nguyệt cũng thúc giục nàng nhanh đi rửa mặt xong rồi bôi thuốc và nghỉ ngơi đi.
Đáy mắt Hoa Khinh Ngôn hiện lên ấm áp, nàng là cô nhi, chưa từng được cảm thụ qua sự quan tâm của người thân.
Chỉ là cô cũng không phải là do Hoa Trấn Hạ nổi lòng từ bi thả trở về.
Thấy bộ dạng Tô thị kịch liệt ho khan lần nữa, mấp máy môi muốn nói lại thôi.
Nhìn Tô thị bị bệnh cũng không nhẹ, Hoa Khinh Ngôn mượn cớ giúp Tô thị chỉnh lại chăn động tay dò xét mạch tượng của Tô thị.
Dò xét mạch xong sắc mặt Hoa Khinh Ngôn có chút trầm trọng, tình hình Tô thị vô cùng không tốt, nếu không trị liệu, thì chịu không nổi một tháng.
Nếu như vẫn còn ở thời đại của nàng, nàng chắc chắn chế tạo ra dược chữa tốt bệnh của Tô thị, nhưng nếu không ở thời của nàng, nguyên chủ cũng chưa quen thuộc dược liệu, trong trí nhớ không có dược liệu mà nàng cần, cũng không biết tiệm thuốc có hay không.
Hoa Khinh Ngôn nói một tiếng đi trước rửa mặt rồi rời đi.
Thân thể của nàng đã đến cực hạn,chờ nấu nước nóng xong liền tiến vào thùng tắm, toàn thân đều không có khí lực.
Nước ấm kích thích vết thương trên người nàng đau một chút, nhưng kèm theo chính là toàn thân được thả lỏng, cảm xúc sảng khoái, Hoa Khinh Ngôn ngâm mình trong thùng tắm, buông lỏng cả thể xác lẫn tinh thần, bất tri bất giác liền ngủ mất.
Chẳng biết từ lúc nào, một bóng đen mang mặt nạ màu bạc lặng yên không một tiếng động xuất hiện trong phòng Hoa Khinh Ngôn, vừa vặn rơi vào thùng tắm bên cạnh, cùng Hoa Khinh Ngôn mặt đối mặt nhìn nhau.
Hai mắt sâu thẳm của bóng đen ngừng lại.
Nữ tử trong thùng tắm sắc mặt vàng như nến, nhìn qua chính là quanh năm ăn không đủ no, thân thể dưới nước tuy không có gì đáng xem, nhưng da thịt trên thân lại trắng nõn kỳ lạ, cùng một thân vết thương đỏ tươi hình thành đối lập rõ ràng.
Nhưng mà hắn chỉ nhìn lướt qua liền im hơi lặng tiếng dời ánh mắt đi, quét một vòng trong phòng, cất bước đi về phía trên cái bàn trang điểm cũ nát, dường như muốn tìm cái gì đó.
Nam tử đeo mặt nạ màu bạc không biết là hắn vừa dời mắt Hoa Khinh Ngôn liền mở ra đôi mắt sắc bén, giọng nói không chút gợn sóng nói:
"Các hạ lén lút đến thăm phòng ốc sơ sài, không biết muốn làm gì, không bằng nói thẳng ra đi."
Nam tử đeo mặt nạ màu bạc thấy mình bị bại lộ cũng không chột dạ, trấn định tự nhiên tiếp tục đi về hướng bàn trang điểm, cầm lấy cái nhẫn ngọc để phía trên, Hoa Khinh Ngôn cả kinh, chẳng lẽ hắn cũng muốn nhẫn ngọc?
Nhưng nàng còn chưa xác nhận đến cùng có phải hay không là đầu mối then chốt về thời đại của nàng.
Đang muốn nói cái gì, lại nghe một âm thanh trầm thấp mà từ tính vang lên ở dưới mặt nạ:
"Nhẫn ngọc này thiếu chút nữa đã lấy mạng của ngươi, không lẽ ngươi còn muốn nó, ta cũng sẽ không khách khí mà nhận lấy."
Nói xong thì liền đeo lên trên ngón tay, trong lòng Hoa Khinh Ngôn quýnh lên, quên mất bản thân không mặc quần áo, chống vào thùng thuận thế nhảy ra, hai bước xông tới bắt lấy tay đang đeo nhẫn ngọc của nam tử đeo mặt nạ bạc.
"Không hỏi mà tự động cầm đi thì coi là trộm, trả lại cho ta."
Hoa Khinh Ngôn có chút phẫn nộ mở miệng.
Ánh mắt của nam tử đeo mặt nạ bạc có chút tối lại, nhìn giọt nước chảy dọc theo làn da trắng nõn bị các vết thương che kín chậm rãi chảy xuống, từng giọt rơi trên mặt đất.
Rõ ràng là cơ thể cứng nhắc, thậm chí bởi vì một thân vết thương kia mà lộ ra vẻ dữ tợn khó coi, nhưng lại làm cho thân thể của hắn có phản ứng, “cái đó”lại có cảm giác rục rịch.
Không thể nào! Hắn không thể nào nổi lên phản ứng với nữ nhân này.
Nữ nhân này...
Hoa Khinh Ngôn không biết vì sao nam tử đeo mặt nạ bạc đột nhiên cứng đờ, cô chặn ngang tay đoạt lại nhẫn ngọc đeo trên tay, lúc này mới phát giác hình như cơ thể lành lạnh, cúi đầu nhìn xuống, "A" một tiếng kêu thất thanh.
Vội vàng dùng chăn mỏng bao lấy thân thể của mình, trên mặt bởi vì xấu hổ mà trở nên hồng nhuận, một đôi mắt cảnh giác trừng hắn.
Coi như là trước kia ăn ở ở tiền tuyến, cũng bởi vì cô có không gian đủ lớn, chưa bao giờ ở trần truồng trước mặt người khác, vừa mới xuyên qua, lại bị một tên ngay cả mặt mũi đều chưa thấy qua nhìn toàn bộ thân thể!
"Muội muội, đã xảy ra chuyện gì?"
Cửa đột nhiên bị gõ vang, giọng nói lo lắng của Hoa Hạo Nguyệt vang lên ở ngoài cửa.
Hoa Khinh Ngôn liếc qua nam tử đeo mặt nạ bạc, hắn chẳng những không lập tức rời đi, ngược lại còn tới gần Hoa Khinh Ngôn, trực tiếp ép Hoa Khinh Ngôn đến mép giường, ngón tay thon dài vươn tới bàn tay mảnh khảnh đang cầm nhẫn ngọc của Hoa Khinh Ngôn.
Hoa Khinh Ngôn lập tức rút tay vào trong chăn.
"Ngươi muốn làm gì?!"
Hoa Khinh Ngôn thấp giọng chất vấn, không dám để cho Hoa Hạo Nguyệt phía ngoài nghe được tiếng nói, bởi vì nàng nhìn ra được nam tử trước mắt này tuy rằng thu liễm khí thế, lại làm cho cô mơ hồ cho dù là thời kỳ toàn thịnh cô cũng không cách nào chiến thắng được ảo giác.
Chỉ là cái nhẫn ngọc kia cô tuyệt đối sẽ không để cho hắn cầm đi.
Nam tử mặt nạ bạc thấy vậy, trong mắt hiện lên một tia ám muội, bởi vì tận lực đè thấp mà có vẻ giọng nói phát ra càng có sức quyến rũ gần như là vang lên ở bên tai Hoa Khinh Ngôn:
"Ngươi nhất định muốn nhẫn ngọc này?"
Hoa Khinh Ngôn dung trầm mặc nói rõ quyết tâm của nàng.
Dường như nam tử đeo mặt nạ màu bạc nhíu mày, giọng nói cũng trở nên mập mờ:
"Nếu ngươi đã quyết định như thế, sau này cũng không thể hối hận."
Vừa dứt lời, bóng dáng của nam tử biến mất trong nháy mắt, nếu không phải Hoa Khinh Ngôn có thần lực cao, quét mắt đến cửa sổ mấy cũng không thể nhận ra một hành động, biết rõ là hắn rời đi từ cửa sổ, nàng cho rằng nam tử kia có phải yêu quái thời thượng cổ trong truyền thuyết hay không.
Chỉ là Hoa Khinh Ngôn càng xác định nam tử đeo mặt nạ bạc tu vi rất cao, tuy rằng không hiểu cuối cùng hắn không cứng rắn tranh đoạt nhẫn ngọc với nàng, nhưng vì đảm bảo để đạt được mục đích nàng vẫn là nhanh chóng biết rõ ràng về nhẫn ngọc mới được.
Về phần hai chữ hối hận, sẽ không thể nào xuất hiện ở trên người nàng.
"Muội muội??"
Ở ngoài cửa giọng nói của Hoa Hạo Nguyệt vang lên lần nữa, mang theo vội vàng, giống như muốn phá cửa mà vào rồi.
Hoa Khinh Ngôn nhanh chóng mở miệng nói:
"Đại ca, muội không sao, chỉ là không cẩn thận đụng phải miệng vết thương nên có chút đau nhức thôi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT