Khi Đàm Thiên Dương trở về thành phố A cũng đã là đêm khuya của hai ngày sau. Mấy ngày qua, hắn vì cứu tiểu Tống Hàng mà vẫn luôn theo dõi bọn buôn người. Thẳng cho tới khi hắn đến xào huyệt của bọn chúng, mới tìm được cơ hội cứu tiểu Tống Hàng ra ngoài. Bởi vì sợ mất dấu bọn buôn người, hắn ngay cả chợp mắt cũng không dám.

La Uyển Y bởi vì đồng dạng lo lắng cho tiểu Tống Hàng, cô vẫn luôn ở bên cạnh Đàm Thiên Dương. Cùng hắn đuổi theo bọn buôn người kia. Trong lòng không ngừng lo lắng cho tiểu Tống Hàng, hơn nữa La Uyển Y còn liên tiếp bôn ba mấy ngày đường. Làm cho cả người cô thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi.

“Hai mẹ con nghỉ ngơi một đêm đi, ngày mai tôi sẽ đến.” Đàm Thiên Dương đưa hai người về nhà, lúc này mới cảm thấy an tâm một chút.

“Cậu cũng mau trở về nghỉ ngơi một chút đi, mấy ngày qua cậu đều không có chợp mắt.” La Uyển Y gắt gao ôm tiểu Tống Hàng đang ghé vào ***g ngực cô ngủ say, đứng ở trước cửa dặn dò.

“Ừ.” Đàm Thiên Dương gật đầu, sau khi đợi cô đóng cửa lại. Hắn mới xoay người đi xuống lầu.

Tâm tình trầm tĩnh lại, Đàm Thiên Dương có một loại xúc động muốn nhanh chóng quay về nhà. Vì thế cước bộ đi trở về của hắn dần nhanh hơn.

Đàm Thiên Dương rời đi thành phố A vài ngày. Ban đầu hắn có mang theo điện thoại di động. Nhưng trong một lần truy đuổi bọn buôn người hắn đã làm rớt mất. Đàm Thiên Dương chỉ đành dùng điện thoại công cộng gọi cho Tịch Chiêu Nhiên. Nhưng vài lần gọi đi, di động của y vẫn ở chế độ tắt máy. Trong lòng hắn lo lắng, nhưng Tống Hàng vẫn còn trong tay bọn buôn người. Cho nên hắn chỉ đành đè nén sự lo lắng trong lòng. Tận lực mau chóng đem người cứu ra, sau đó sẽ cấp tốc trở về tìm Tịch Chiêu Nhiên.

Hắn ở ven đường bắt một chiếc xe taxi trở về. Nhưng càng đến gần ngôi nhà của hai người. Trong lòng hắn càng thêm kích động, nghĩ muốn nhanh lên một chút, mau chóng trở về bên cạnh y.

Tịch Chiêu Nhiên là một người đối với thế giới này không có cảm giác an toàn. Điểm này ngay từ khi bọn họ quen biết hắn liền nhận ra. Cho nên khi hai người ở cùng nhau, hắn luôn tận lực cho y cảm giác an toàn nhất. Nhưng lúc này hắn lại rời đi lâu như vậy. Hai người cũng không có liên lạc với nhau, không biết y sẽ lo lắng thành bộ dạng gì.

Về đến nhà, mở ra cánh cửa sắt rỉ sét. Đàm Thiên Dương không bật đèn mà bước nhẹ vào phòng ngủ…

Đàm Thiên Dương vốn nghĩ muốn cho người nằm trên giường một cái ôm ấm áp cùng an tâm. Nhưng sau khi hắn vừa tiến vào phòng ngủ. Dựa vào đôi mắt *** tường có thể nhìn rõ trong bóng tối, hắn liền phát hiện trên giường không có người, chăn được xếp gọn gàng chỉnh tề.

Chuyện gì xảy ra? Nhiên Nhiên của hắn ở đâu?

Đàm Thiên Dương mở đèn phát ra một tiếng “tạch”. Căn phòng trống rỗng trong nháy mắt sáng ngời lên. Hai chiếc gối màu đen để trên giường vẫn chỉnh tề như trước. Ngay cả ga giường cũng phẳng phiu. Giống như trong khoảng thời gian hắn rời đi, không có bất kỳ ai từng nằm ở đây.

Hắn đứng trong phòng ngủ trong chốc lát, sau đó đi ra ngoài mở đèn. Phòng khách cũng đồng dạng giống như đúc khi hắn rời đi. Căn bản trong khoảng thời gian này không có người ở qua.

Đàm Thiên Dương nhìn mọi vật liền nhíu mày. Hắn đứng tại chỗ tự hỏi một chút. Sau đó xoay người mở ra cánh cửa hắn vừa đóng lại, không quay đầu đi xuống lầu.

Sau khi xuống lầu, hắn đứng bên cạnh đèn đường trong chốc lát. Tiếp đó liền bắt một chiếc xe taxi đến Tịch gia.

Lúc này Tịch gia đã loạn thành một đoàn, cả toà dinh thự mở đèn thâu đêm suốt sáng.

Đàm Thiên Dương nhìn cổng chính dày đặt cảnh vệ, liền đi một vòng bên ngoài Tịch gia. Hắn tìm được một vị trí che khuất liền trèo tường đi vào.

Đàm Thiên Dương ở Tịch gia dạo một vòng cũng không tìm được người hắn muốn tìm. Thậm chí hắn còn đi một chuyến đến phòng ngủ của Tịch Chiêu Nhiên ở Tịch gia. Nhưng bên trong căn phòng lại trống rỗng lạnh như băng. Giống như đã rất lâu không có ai ở qua.

Mày của Đàm Thiên Dương càng nhăn chặt hơn, trong lòng cũng càng ngày càng trầm.

Hắn nhìn đèn sáng ở đại sảnh Tịch gia, suy nghĩ một chút liền đi xuống phòng khách bên ngoài hoa viên. Nghĩ muốn ẩn vào đám người ở Tịch gia để biết nhà bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cùng với chuyện Nhiên Nhiên mất tích có liên quan hay không.

Phòng khách ở Tịch gia cũng đồng dạng có rất nhiều người. Tịch Kính Thời ngồi ở bên trong. Nhưng cả người ông đã không còn khí thế của một người lãnh đạo, cũng không giống người lạnh lùng yêu cầu hắn rời khỏi Tịch Chiêu Nhiên lúc trước. Nhìn ông hiện giờ tựa như già đi mười tuổi.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Hắn dựa vào góc tường nhíu mày tự hỏi trong chốc lát. Lại giương mắt nhìn các máy cameras theo dõi ở mọi góc gách trong hoa viên. Cuối cùng buông tha cho ý nghĩ ôm cây đợi thỏ. Hắn trực tiếp tiến thẳng vào cửa chính phòng khách.

“Ah! Cậu là ai? Vào bằng cách nào, cậu muốn làm gì?” Người làm trong phòng khách đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông xuất hiện ở cửa chính, nhưng lại không có thông báo của bảo vệ. Liền hoảng sợ, vội vàng đi đến chất vấn.

Một người làm khác dường như đã từng gặp qua Đàm Thiên Dương, người đó nhìn hắn một lát liền nói:”Anh có phải là vệ sĩ của cậu chủ không? Tại sao anh lại ở chỗ này?”

Đàm Thiên Dương liếc mắt nhìn hai người, hắn không nói gì mà vòng qua bọn họ. Đi về hướng Tịch Kính Thời đang ngồi trong phòng khách.

Tịch Kính Thời bên này cũng nghe thấy động tĩnh. Quay đầu liền nhìn thấy người mà ông nghĩ đã chết, Đàm Thiên Dương đang tiến lại gần. Trong lòng ông vô cùng kinh hãi lắp bắp —— Hạ Kiến Hào gọi điện thoại cho ông đã từng nói. Con ông, Tịch Chiêu Nhiên vì nghĩ cha mình giết chết người y yêu nhất là Đàm Thiên Dương. Cho nên sẽ ngay lập tức đến tìm ông báo thù, làm cho ông hưởng thụ cảm giác bị chính con trai ruột của mình tràn ngập hận ý giết chết…

“Cậu.. cậu còn sống?” Tịch Kính Thời nhìn Đàm Thiên Dương hoàn hảo không chút tổn hại nào đứng ở trước mặt, vẻ mặt ông ngay lập tức trở nên phức tạp.

Đàm Thiên Dương nghe câu hỏi này của ông liền nhíu mày. Nhưng hắn không quan tâm nhiều mở miệng hỏi:”Nhiên Nhiên trở về chưa?”

“Nó.. nó..” Tịch Kính Thời khi nghe Đàm Thiên Dương hỏi đến Tịch Chiêu Nhiên, vẻ mặt liền thống khổ, thì thào nói không ra lời.

“Cậu chủ bị người của Phó Vân Thiên mang đi.” Chú Tần đứng ở một bên nhìn bộ dạng đau đớn của Tịch Kính Thời. Liền chủ động mở miệng thay ông giải thích.

Đàm Thiên Dương giật mình, lập tức trầm giọng hỏi:”Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Hiện giờ Tịch Kính Thời căn bản đã không còn nhiều tâm lực để giải thích. Chú Tần liền đem chuyện xảy ra vài ngày trước thuật lại cho Đàm Thiên Dương. Cuối cùng lại nói với hắn:”Chúng ta đều bị người của Hạ Kiến Hào lợi dụng, cậu chủ nghĩ ông chủ đã giết chết cậu. Cho nên không còn ý định tiếp tục sống, Đàm tiên sinh…” Chú Tần bởi vì chuyện phản bội của A Trung mà trong lòng áy náy. Nói chuyện cũng vô cùng gian nan, “Người của chúng ta đang cố gắng đi tìm cậu chủ. Hiện nay chỉ biết Phó Vân Thiên mang cậu chủ giấu đi. Những chuyện khác chúng ta hoàn toàn không biết. Nhưng chúng ta nghĩ, nếu không có cậu.. cho dù có tìm được cậu chủ, cũng chỉ sợ cậu ấy đã…”

“Tôi biết rồi.” Đàm Thiên Dương nhíu mày đánh gãy lời nói của chú Tần. Trong lòng hắn rất không thích nghe lời nói kế tiếp của ông. Nhiên Nhiên của hắn sẽ không có việc gì. Hắn sẽ đem y hoàn hảo mà tìm trở về.

Chú Tần im lặng, khẽ thở dài.

“Chú đem toàn bộ tin tức của nhóm người truy tìm hiện giờ nói cho tôi biết đi.” Đàm Thiên Dương không phải là người dài dòng, liền đem yêu cầu của mình nhất nhất nói ra.

“Được.” Chú Tần cũng đồng dạng là một người mau lẹ. Ông nhanh chóng đem toàn bộ những tin tức của người được phái đi điều tra nói với hắn.

Đàm Thiên Dương đem danh sách bất động sản của Phó Vân Thiên cẩn thận xem xét một lượt. Sau đó không nói gì liền xoay người đi ra ngoài.

“Cậu.. chờ một chút..” Tịch Kính Thời từ nãy đến giờ vẫn không mở miệng đột nhiên gọi hắn lại.

“Xin cậu.. nhất định phải tìm tiểu Nhiên trở về. Là chúng ta, là ta thật có lỗi với nó.. ta sẽ bồi thường cho nó…”

“Em ấy không cần sự bồi thường của ông.” Đàm Thiên Dương nhìn Tịch Kính Thời lắc đầu, thanh âm bình thản tiếp tục nói:”Về sau em ấy cùng Tịch gia các người không còn quan hệ.” Hắn nói xong liền lập tức đi ra khỏi cửa chính của Tịch gia. Trong lòng hạ quyết tâm, từ nay về sau Nhiên Nhiên cũng chỉ là Nhiên Nhiên của hắn. Không có nửa điểm quan hệ với vị thiếu gia hào môn kia.

Tịch Kính Thời giật mình sững sờ ngồi tại chỗ. Thẳng đến khi Đàm Thiên Dương rời đi một hồi lâu. Ông mới vô lực ngã ngồi trên ghế sô-pha, tựa như một quả bong bóng không còn không khí.

“Ông chủ.” Chú Tần vẻ mặt lo lắng nhìn ông.

Tịch Kính Thời thần tình thống khổ lắc đầu, giống như rốt cuộc không còn chút khí lực nào để mở miệng.



Sau khi Đàm Thiên Dương rời đi Tịch gia. Cũng không trực tiếp đi đến bất kỳ nơi nào thuộc về Phó Vân Thiên mà hắn lúc nãy nhìn đến.

Nơi Đàm Thiên Dương đi tới chính là hộp đêm hai lần trước hắn đến tìm Thiệu Đông Dương.

Thiệu Đông Dương trong giờ phút này hiển nhiên không có ở đó. Đàm Thiên Dương trực tiếp vào trong, đi thẳng lên lầu. Khi tới tầng một, hắn gặp một thiếu niên xinh đẹp đã từng gặp qua hắn.

“Ah! Anh có phải là bạn của Thiệu ca không? Tới đây tìm anh ấy sao?” Thiếu niên xinh đẹp lúc trước nhìn thấy hắn liền cảm thấy người đàn ông này thật đẹp trai. Chỉ tiếc bộ dạng của hắn quá nghiêm túc. Y có suy nghĩ muốn thử câu dẫn hắn một phen. Nhưng lại bị khí thế bức người của hắn áp bách, nên lần đó y không dám tiến lại gần.

“Hắn không có ở đây?” Đàm Thiên Dương chủ động dừng bước chân, mặt không biểu tình hỏi.

“Ah’, Thiệu ca vài ngày rồi không có đến đây, anh tìm anh ấy có việc sao?” Thiếu niên xinh đẹp chớp đôi mắt to, phóng điện về phía người đàn ông đẹp trai.

“Làm sao để liên lạc với hắn?” Đàm Thiên Dương thoáng nhíu mày, trên người thiếu niên trước mặt này có một mùi hương thật nồng. Hắn cố nhẫn nại mới không lui xa vài bước.

“Oh! Anh không phải bạn của Thiệu ca sao? Sao lại không biết cách liên lạc với anh ấy?” Thiếu niên xinh đẹp cố trợn to hai mắt, bộ dạng như rất giật mình nhìn hắn.

“Tôi làm mất di động.” Đàm Thiên Dương đáp một câu nói dối trả lời y.

“Ah’, vậy anh chờ một chút.” Thiếu Niên xinh đẹp chớp chớp đôi mắt, y lấy ra một chiếc điện thoại di động đính kim cương từ trong túi quần. Ấn nút mở khoá, tìm danh sách liên lạc, sau đó đưa điện thoại cho Đàm Thiên Dương.

“Cậu đọc đi.” Đàm Thiên Dương không hề động.

Thiếu niên xinh đẹp cảm thấy người đàn ông này rất đẹp trai. Nhưng có chút kì lạ, y nhún vai cũng không để ý nhiều liền đọc cho hắn một dãy số điện thoại.

Đàm Thiên Dương nghe xong liền gật đầu với thiếu niên. Nói một câu cảm ơn rồi sau đó xoay người rời đi.

Thiếu niên xinh đẹp bĩu môi, ghé lên thành cầu thang nhìn bóng dáng người đàn ông đẹp trai một hồi lâu mới quay đầu lại. Đúng là một anh chàng đẹp trai ah’, đáng tiếc thật lãnh khốc vô tình. Một chút phong tình cũng không hiểu.



Thiệu Đông Dương mấy ngày nay đều buồn phiền đến ngay cả cơm ăn cũng không vô. Đâu tiên là Tịch Chiêu Nhiên không báo một tiếng liền biến mất dưới mí mắt của hắn. Thứ hai là Phó ca và cha nuôi không hiểu vì sao lại trở nên căng thẳng. Làm hại hắn không dám về nhà, hơn nữa đi tìm người cũng chỉ có thể lén lút.

Thời điểm Đàm Thiên Dương gọi điện thoại đến. Hắn mới nghe được tin tức hai ngày trước Tịch Chiêu Nhiên bị Phó Vân Thiên mang đi. Hắn hoàn toàn không biết đến tột cùng chuyện gì đã xảy ra.

“Anh còn sống sao?” Thiệu Đông Dương vừa nghe thanh âm của Đàm Thiên Dương, liền trực tiếp từ ghế sô-pha đứng lên. Đàm Thiên Dương chưa chết? Nhưng bản giám định DNA xác nhận cổ thi thể kia 99% là Đàm Thiên Dương ah’, hắn rõ ràng vẫn còn giữ ở đây. Làm sao có thể nói Đàm Thiên Dương chưa chết? Nhưng hiện giờ lại có một người sống gọi điện thoại cho hắn. Hắn thật sự cảm thấy chuyện này rất giống phim khoa học viễn tưởng. Đừng nói là xác chết của Đàm Thiên Dương vùng dậy nha!

Đàm Thiên Dương từ trước đến giờ là một người không dài dòng. Hắn đại khái đem mọi chuyện nói với Thiệu Đông Dương.

Sau một hồi lâu Thiệu Đông Dương có chút không dám tin hỏi lại:”Anh nói, Phó ca và cha nuôi của tôi bất hoà là bởi vì tiểu Nhiên?” Nói Phó ca vì Tịch Chiêu Nhiên làm chuyện đó hắn còn tin, nhưng cha nuôi của hắn…

“Hạ Kiến Hào vì trả thù cha của Nhiên Nhiên, nên đã mưu tính để em ấy tự tay giết chết cha mình.” Thời điểm Đàm Thiên Dương nói những lời này, thanh âm có chút cứng rắn. Vừa nghĩa tới vận mệnh của bảo bối hắn bị người ta đùa giỡn hơn hai mươi năm. Khiến cho hơn hai mươi năm rực rỡ nhất của y phải trải qua bi thảm như vậy. Hắn thật có xung động nghĩ muốn chính tay mình giết chết người kia.

Thiệu Đông Dương trầm mặc một hồi lâu đột nhiên hỏi:”Nếu anh còn sống thì cổ thi thể kia là…”

“Hạ Kiến hào vì muốn làm cho Nhiên Nhiên hận cha mình. Cho nên sai người giả mạo tôi.” Từ khi hắn ở cùng Tịch Chiêu Nhiên. Một lòng chỉ muốn bảo hộ y. Nhưng không nghĩ đến, tình yêu của hai người lại trở thành quân cờ cho người ta lợi dụng để đối phó với Nhiên Nhiên…

“… Tôi biết rồi, tôi bây giờ đến tìm anh.” Thiệu Đông Dương cúp điện thoại, sắc mặt trở nên có chút khó coi.

Lúc này Hoắc Húc đẩy cửa đi vào, nhìn sắc mặt âm trầm của hắn trong lòng giật mình hỏi:”Xảy ra chuyện gì?”

Thiệu Đông Dương nghe thấy thanh âm của hắn liền ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như muốn đông cứng người khác.

Hoắc Húc sửng sốt, đang muốn nói gì đó. Nhưng Thiệu Đông Dương đã đứng lên đi tới gần hắn.

“Nhị thiếu gia…”

“Cút! Tôi không muốn nhìn thấy.. anh nữa!” Thiệu Đông Dương lãnh khốc nhìn Hoắc Húc. Sau đó không thèm quan tâm đến lý lẽ của hắn, lướt qua hắn rời khỏi căn phòng.

Để lại Hoắc Húc đứng ngơ ngác tại chỗ một hồi lâu.

Thiệu Đông Dương và Đàm Thiên Dương sau khi gặp nhau, liền đem toàn bộ tin tức của hai người biết nói rõ một lần. Thiệu Đông Dương sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Đàm Thiên Dương nhìn người phía sau Thiệu Đông Dương, sắc mặt của Hoắc Húc hiện giờ cũng trở nên có chút kỳ quái.

Thiệu Đông Dương nghiêng đầu nhìn thoáng qua. Liền thấy Hoắc Húc đang đứng cách bọn họ không xa. Hắn nhìn hai người nhưng không có ý định tiến lại gần.

Thiệu Đông Dương trầm mặc một hồi lâu, vẫn quyết định đi tới trước mặt Hoắc Húc. Ngữ khí mang theo chất vấn hỏi.:”Anh vì sao lại giúp cha nuôi gạt chúng tôi?” Bởi vì sự lừa gạt của Hoắc Húc mà Tịch Chiêu Nhiên bị thương nặng. Thiếu chút nữa đã chết, đây là chuyện hắn không dễ dàng tha thứ nhất.

Hoắc Húc trầm mặc nhìn hắn, cũng không trả lời.

“Anh nói chuyện ah’, anh câm sao?!” Thiệu Đông Dương hét lên một tiếng giận dữ, đánh một quyền lên người hắn.

Thiệu Đông Dương nhìn bộ dáng kia của hắn, tức giận đến không chịu được, quát lên:”Không có lời nào nói thì đi theo tôi đến đây làm gì?”

Hoắc Húc nhìn mặt hắn, một hồi lâu mới nói:”Tôi biết Phó thiếu gia giấu Tịch thiếu gia ở đâu.”

Thiệu Đông Dương sửng sốt, ban đầu hắn chủ động đến nói chuyện với Hoắc Húc chính là muốn hỏi thăm vị trí hiện giờ của Phó ca. —— Hoắc Húc đi theo Phó ca nhiều năm như vậy. Lại là trở thủ đắc lực của hắn, cũng là người mà hắn tính nhiệm nhất. Dường như toàn bộ mọi chuyện của Phó ca Hoắc Húc đều biết —— Thiệu Đông Dương cũng không có cách nào tra ra. Ban đầu hắn tính không tha thứ cho Hoắc Húc. Nhưng lúc này hắn lại chủ động nói ra, hại hắn vừa nãy còn viết sẵn lời kịch trong đầu. Hiện giờ toàn bộ đều vô dụng ném đi ah’!!

“Anh.. TMD không nói sớm!!” Thiệu Đông Dương trừng mắt nhìn hắn một cái.

Hoắc Húc mím môi, không nói gì nhiều. Tư thế như để người ta tuỳ tiện đánh mắng.

Đã biết được địa chỉ, ba người cũng không tiếp tục trì hoãn. Thiệu Đông Dương chuẩn bị một chút, liền cùng hai người đi đến đó.

Phó Vân Thiên hai ngày này vẫn ở chỗ bí mật. Trừ hai trợ thủ đắc lực của hắn, cơ bản không ai biết đến toà nhà này. Lúc rãnh rỗi hắn sẽ ở phía xa xa ngắm nhìn Tịch Chiêu Nhiên.

Tịch Chiêu Nhiên vẫn giống như hai ngày trước. Hơn nữa dường như bởi vì lần trước hắn cưỡng ép đem y mang vào xe. Sau đó y liền đối với hắn sinh ra ý địch, mỗi lần hắn muốn tới gần. Y sẽ giương nanh múa vuốt đánh hắn, biểu tình rất hung ác.

Những thời điểm không có ai, Tịch Chiêu Nhiên cơ bản đều lui trong góc tường gần cánh cửa sổ, nhìn bầu trời bên ngoài. Vẻ mặt bình yên của y như ẩn chứa một hy vọng xa xăm nào đó. Miệng vẫn không ngừng cố chấp niệm chữ kia.

Phó Vân Thiên cũng không dám thân cận với Tịch Chiêu Nhiên. Chỉ có thể đứng ở phía xa xa nhìn y. Phân phó người làm đến chăm sóc cho y.

Khi A Hải tiến vào liền nhìn thấy Phó Vân Thiên đang ngẩn người nhìn Tịch thiếu gia lui trong góc tường. Hắn cung kính đi đến bên cạnh Phó Vân Thiên.

“Chuyện gì vậy?” Phó Vân Thiên rất nhanh liền phát hiện ra hắn, nghiêng đầu hỏi.

“A Húc và nhị thiếu gia đến đây.” A Hải cung kính hồi đáp.

Phó Vân Thiên nhíu mày, nhưng vẫn đứng lên đi ra ngoài, hắn quay về phía A Hải nói:”Cho người chăm sóc cho tiểu Nhiên, đừng để em ấy mở cửa sổ kẻo ngã xuống dưới.”

“Vâng.”

Tịch Chiêu Nhiên lui trong góc tường, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời. Y cái gì cũng không nhớ rõ, nhưng trong tiềm thức mơ hồ vẫn có một ý niệm mà y không thể nào xem nhẹ. —— Có một người sẽ đến đón y. Hắn sẽ từ trên bầu trời xinh đẹp bay xuống tìm y. Bọn họ đã từng nói sẽ mãi mãi ở bên nhau.

Y chờ ah’ chờ, dù ra sao cũng không nguyện ý buông tha. Y tin tưởng người kia nhất định sẽ tới. Người kia là người mà y tin tưởng nhất..

Nhưng vì sao hắn vẫn chưa đến?

Tịch Chiêu Nhiên phồng má bĩu môi, trên mặt lộ ra biểu tình uỷ khuất cùng thống khổ. Y cảm thấy ngực mình nơi này thật đau, đau đến sắp chết..

Nhưng y không nhớ rõ hình dáng của người kia. Chỉ mơ hồ nhớ rõ người kia gọi là Thiên, còn những chữ còn lại y nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra.

Ánh sáng trên cửa sổ bỗng bị che khuất một chút. Một người đàn ông không biết từ đâu xuất hiện đang trèo lên cửa sổ.

Tịch Chiêu Nhiên bị doạ nhảy dựng, y mở miệng đang chuẩn bị kêu to. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt dễ nhìn của người kia đang đem một ngón tay đặt trên môi, ngụ ý nói y không nên lên tiếng. Tịch Chiêu Nhiên lập tức dùng hai tay che miệng lại, mở to mắt nhìn người kia —— Người kia từ trên trời bay xuống. Cảm giác giống như người mà y đang chờ đợi. Y cảm thấy thật vui vẻ, trái tim nơi nào đó sẽ không bao giờ còn cảm thấy đau đớn nữa. Cho nên y phải ngoan ngoãn nghe lời hắn, chờ hắn đến đây.

Ba người ở trên đường đã bàn bạc tốt. Thiệu Đông Dương và Hoắc Húc sẽ từ cửa chính đi vào tìm Phó Vân Thiên. Còn Đàm Thiên Dương tìm một nơi để ẩn vào —— Đây cũng là sở trường của hắn.

Hai người nhìn thấy Phó Vân Thiên, Thiệu Đông Dương lập tức lên tiếng hỏi:”Đại ca, tiểu Nhiên có phải ở nơi này của anh không?”

Phó vân Thiên không biểu lộ cảm xúc nhìn hắn, Thiệu Đông Dương kiên trì đối diện cùng hắn. Phải biết, không phải ai cũng có khả năng nói dối trước mặt Phó Vân Thiên vượt quá một phút đồng hồ.

Phó Vân Thiên nhìn hắn trong chốc lát mới thản nhiên mở miệng nói:”Đây không phải là chuyện của em.”

“Đại ca!” Thiệu Đông Dương nóng nảy, hắn nói:”Anh chính vì chuyện này mà cãi nhau với cha nuôi sao? Tại sao a?”

“Việc này em ít quản đi.” Phó Vân Thiên nhìn hắn, quay đầu nói với Hoắc Húc, “A Húc, mang nhị thiếu gia về đi, đừng cho hắn tiếp tục dính liếu đến chuyện này.”

Nhưng Hoắc Húc lần này không giống như những lần trước nghe theo mệnh lệnh của Phó ca. Hắn vẫn đứng im tại chỗ, không nhúc nhích.

Phó Vân Thiên nhìn thái độ của Hoắc Húc liền nhíu mày, đang muốn quát mắng hắn hai câu. Thiệu Đông Dương đã mở miệng cướp lời:”Đại ca, anh đừng mắng A Húc. Còn có, thân phận của tiểu Nhiên thật sự không thích hợp ở cùng anh. Hiện tại Tịch gia đang ở xung quanh đây tìm kiếm cậu ấy, làm cho dư luận xôn xao. Anh giữ cậu ta lại, kẻ khác sẽ nghĩ chúng ta muốn cùng bọn bạch đạo bắt tay. Đến lúc đó sẽ không thiếu kẻ dựa vào việc này để tính kế chúng ta, chờ ngư ông đắc lợi… Chuyện này đối với chúng ta mà nói không có chút lợi ích nào cả.”



Đàm Thiên Dương sau khi nấp vào trong toà biệt thự của Phó Vân Thiên. Hắn tìm thấy một góc không có máy cameras, thân thủ nhanh nhẹn bắt đầu trèo lên lầu. Theo từng cánh cửa sổ từng bước từng bước tìm kiếm. Rốt cuộc ở cánh cửa sổ đóng chặt ở lầu ba, hắn nhìn thấy thân ảnh của Tịch Chiêu Nhiên.

Nhưng biểu tình hiện giờ của Tịch Chiêu Nhiên lại làm cho hắn chấn động.

Tịch Chiêu Nhiên đang mặc áo ngủ, ôm hai chân lui vào trong góc tường. Biểu tình trên mặt hết sức kỳ lạ.

Đàm Thiên Dương suy nghĩ một chút, liền chui vào cánh cửa sổ đang mở ở gian phòng bên cạnh.

Tịch Chiêu Nhiên nhìn thấy người đột nhiên biến mất. Lập tức cả kinh từ trên mặt đất đứng lên, cả người nhào tới cánh cửa sổ thuỷ ***.

“Tịch thiếu gia, tôi mang ghế dựa cho ngài ngồi nhé?” Nhận mệnh lệnh đứng ở cửa trông chừng Tịch Chiêu Nhiên chính là thủ hạ của A Hải. Hắn thấy Tịch Chiêu Nhiên nhào tới cửa sổ, sợ y mở cửa sổ gặp nguy hiểm. Vội vàng đi đến gần muốn bảo vệ y.

Tịch Chiêu Nhiên không thèm quan tâm đến lời của hắn. Khuôn mặt xinh đẹp của y dán lên mặt kính thuỷ ***, cố gắng nhìn ra ngoài. —— Người đẹp trai khi nãy đi đâu rồi? Tại sao lại không mang y theo?

Trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng ngã xuống đất, Tịch Chiêu Nhiên rất không tình nguyện nghiêng đầu nhìn thoáng qua. Y vừa quay đầu liền nhìn thấy người lúc nãy bay từ trên trời xuống đang đứng ở phía sau. Y lập tức thật vui vẻ, khuôn mặt lộ ra nét tươi cười nhào vào ***g ngực của hắn.

“Nhiên Nhiên.” Đàm Thiên Dương vội vàng dang hai cánh tay đón lấy cả người y, gắt gao ôm y vào lòng. Vài ngày không gặp, trong lòng hắn nhớ y như nước tràn bờ. Không nghĩ đến có một ngày hắn lại có thể nhớ một người đến như vậy.

Tịch Chiêu Nhiên rất vui vẻ, y dán chặt trong ***g ngực của Đàm Thiên Dương. Vươn hai tay dùng sức cuốn lấy thân thể hắn. Trên mặt lộ ra một nụ cười vừa đẹp vừa hạnh phúc. Giống như một chú mèo nhỏ, y nhắm mắt lại không ngừng cọ cọ lên hõm vai của Đàm Thiên Dương.

Hắn tới đón y, thật sự đã đến đón y. Cảm giác giống như đúc người mà y tưởng nhớ. Y thật vui.. rất vui..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play