Đối với chuyện nhận được món lễ vật đầu người. Không ai trong nhà họ Tịch nghĩ đến việc đi báo cảnh sát. Thân phận cả nhà bọn họ đều rất nhạy cảm. Nếu sự việc này trở nên ầm ĩ, đến lúc đó gặp chuyện không hay cũng chỉ có Tịch gia. Cho nên những người làm việc cho nhà họ Tịch đều được nhắc nhở. Nếu gặp phải kẻ dụng tâm bất lương dò hỏi chuyện này. Tất cả đều phải nói năng thận trọng, một mực lắc đầu không biết. Ngay cả đến Tịch Chiêu Nhiên và Đàm Thiên Dương, hai người cũng bị vị quản gia ôn hoà của lão thái gia nhắc nhở đến lực ảnh hưởng của chuyện này.

Tịch Chiêu Nhiên lười quản những việc không liên quan đến mình. Còn Đàm Thiên Dương lại càng là người thận trọng. Vì thế chú Đào rất vừa lòng đối với thái độ của hai người.

Chuyện Tịch Chiêu Nhiên thật sự để ý chính là sự xuất hiện đột ngột của Đổng Kính Hà. Sau khi suy nghĩ cả đêm, y vẫn quyết định gọi điện thoại cho Thiệu Đông Dương.

“Uỳ Tịch thiếu gia ah’..” Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm khá ồn ào, tựa hồ như có rất nhiều người. Tịch Chiêu Nhiên nghe Thiệu Đông Dương nói gì đó với người khác. Sau đó thanh âm trong điện thoại liền trở nên yên tĩnh. Có vẻ như Thiệu Đông Dương đã đến một nơi khác để trả lời điện thoại.

“Thật hiếm thấy nha Tịch Thiếu gia.” Thanh âm của Thiệu Đông Dương mang theo tiếng cười châm biếm, hắn trêu chọc nói. “Hôm nay cậu không nuối tiếc bỏ lại người đàn ông của mình mà đến tìm tôi sao?”

“Cậu vẫn chưa đáng để tôi làm như vậy đâu.” Tịch Chiêu Nhiên nhíu mày, bổ sung một câu. “Chí ít.. nếu hai người rơi xuống sông cùng một lúc, tôi sẽ chỉ cứu một mình hắn. Còn về phần cậu.. bị nước cuốn trôi rồi chết đuối… Chậc chậc.. thật xin lỗi, tôi không có rãnh thưởng thức ah’.”

“…” Thiệu Đông Dương co rút khoé miệng. Có thể thấy Tịch thiếu gia gần đây sống rất thoải mái, còn học người ta nói giỡn. Quả nhiên có chồng liền hoàn toàn khác với trước kia ah’? Trong lòng Thiệu Đông Dương hận đến nghiến răng nghiến lợi, đúng là đồ khoe khoang này nọ! Thật là một kẻ ngây thơ! Đáng kiếp làm người bị áp!

“Đúng rồi, tôi gọi điện đến là vì có một chuyện nói với cậu.” Tịch chiêu Nhiên bỗng đổi giọng nghiêm túc nói với hắn.

“Chuyện gì?” Thiệu Đông Dương nghi ngờ hỏi.

“Cậu.. còn nhớ Đổng Kính Hà không?” Tịch Chiêu Nhiên suy nghĩ một lát, vẫn quyết định hỏi thẳng. Dù sao sớm muộn gì cũng phải nói chuyện này cho hắn biết.

Đầu dây bên kia quả nhiên im lặng một hồi lâu. Ngay lúc Tịch Chiêu Nhiên nghĩ hắn sẽ không nói tiếp. Dự định chuyển đề tài nói vài chuyện linh ***. Thì trong điện thoại liền truyền đến thanh âm mang theo tươi cười của Thiệu Đông Dương. “Ah’, hắn ah’, nhớ, có chuyện gì sao? Ấp a ấp úng thật không giống cậu chút nào, tôi còn tưởng là chuyện gì.”

Chân mày của Tịch Chiêu Nhiên cau lại. Mặc dù thanh âm của Thiệu Đông Dương nghe rất bình thường. Nhưng y vẫn cảm thấy có chút gì đó kỳ lạ. Nhưng vì cái gì? Là do hắn miễn cưỡng cười vui vẻ sao? Nghĩ đến đó y liền nhịn không được tự giễu trong lòng. Thiệu Đông Dương là người tuyệt đối sẽ không vì chuyện này mà uỷ khuất chính bản thân mình.

“Sao không nói gì? Hắn tìm cậu có việc gì sao?” Thiệu Đông Dương không nghe y đáp trả, chủ động hỏi một câu, thanh âm nghe vẫn rất bình thường.

“Không, hắn nói muốn tìm cậu để xin lỗi về chuyện năm đó. Thế nào, cậu có muốn tha thứ cho hắn không? Hay là tôi tìm người trói hắn lại, rồi giao cho cậu đánh hả giận một chút?” Tịch Chiêu Nhiên nửa đùa nửa thật thử hỏi hắn.

“… Hay là thôi đi, tôi cũng không muốn gặp lại hắn.” Thiệu Đông Dương nói.

“Tôi cũng đã từ chối hắn, nhưng mà nghe nói cha hắn đã lên làm tới vị trí cục trưởng cục cảnh sát. Chỉ sợ có khi hai người lại có cơ hội gặp mặt nhau.”

“Cục trưởng?” Thanh âm Thiệu Đông Dương có chút kinh ngạc, “Làm sao cậu biết?”

“Tôi cho người tuỳ tiện đi hỏi thăm một chút.” Tịch Chiêu Nhiên nhún vai.

Đầu dây bên kia lại im lặng, Tịch Chiêu Nhiên nhịn không được bổ sung một câu.:”Có lẽ hắn thật sự chỉ đơn thuần muốn tìm cậu ôn chuyện thôi. Cậu không cần phải nghĩ về chuyện này nghiêm trọng như vậy.”

“Ha hả.” Thiệu Đông Dương cười ha hả một hồi lâu, mới nói: “Hắn có tính toán gì thì liên quan gì đến tôi chứ? Cha của hắn là cục trưởng thành phố cũng đâu có quan hệ gì với tôi ah’. Người ta là dân lành thiện lương nha.”

“Vậy được rồi, cậu tự lo liệu cho mình đi. Dù sao người hắn muốn tìm là cậu chứ không phải là tôi.” Tịch Chiêu Nhiên tỏ vẻ không quan tâm nói với hắn.

“Biết rồi Tịch thiếu gia, khiến cho ngài đi hỏi thăm nhiều chuyện như vậy. Thật sự đã làm phiền lão nhân gia ngài rồi.” Đầu dây điện thoại bên kia, Thiệu Đông Dương vừa nói vừa bĩu môi. Hai người họ mười mấy tuổi đã quen biết nhau. Hắn còn không biết người kia phần lớn thời gian đều nói một đằng nghĩ một nẻo sao? Nói như không quan tâm chuyện gì. Nhưng dám khẳng định, những chuyện điều tra được y đều đã sai người hỏi qua đi?

“Cậu thật khách sáo.” Tịch Chiêu Nhiên cười tủm tỉm trả lời hắn. “Thiên Dương sắp tan tầm rồi, tôi phải đi đón hắn đây, cậu cứ từ từ ở đó mà chơi đi.”

Khoé miệng Thiệu Đông Dương lập tức liền hạ xuống. Tên hỗn đản này quả nhiên rất ngây thơ! Mình hẳn là nên nghĩ cách liên lạc với người đàn ông của Tịch Chiêu Nhiên. Nhất định phải dạy cho cái tên kia vài cách điều giáo cúc hoa! Để cho y khỏi phải suốt ngày rêu rao khắp nơi, chọc người khác chán ghét ah’. Ân! nghe nói người đàn ông của y tên là Đàm Thiên Dương. Dường như đã gặp qua một lần, dáng người của hắn rất thích hợp để điều giáo thân thể gầy yếu của Tịch Chiêu Nhiên!!

Thiệu Đông Dương một bên cùng người bạn thân của hắn chào tạm biệt, cúp điện thoại. Một bên cười âm hiểm tính toán “độc kế” trong lòng mình. Hừ hừ, Tịch tiểu thụ ah’ Tịch tiểu thụ, ngươi chờ đi!! Một ngày nào đó ta sẽ khiến cho người nam nhân mà ngươi luôn kiêu ngạo, làm ngươi đến liệt giường!

Có điều kế hoạch của hắn vẫn chưa kịp thực hiện, thì một cú điện thoại lại gọi đến. Là trợ thủ của Phó ca, Hoắc Húc.

“Nhị thiếu gia, Phó thiếu gia có chuyện cần bàn bạc với ngài. Phiền ngài lúc tám giờ đến đây một chuyến.” Giọng nói của Hoắc Húc vĩnh viễn là thanh âm giải quyết việc chung. Nghiêm túc đến không thú vị. Thiệu Đông Dương cũng vì từng nhàm chán quá mức mà cố ý đi quan sát hắn. Lúc nào cũng thấy Hoắc Húc như hận đến độ không thể lấy góc vuông của thướt Ê-ke đo việc làm của mình. Thiệu Đông Dương cảm thấy cuộc sống của hắn rất không thú vị, thật giống một tên hoà thượng. Hắn từng cố ý vào một đêm nguyệt hắc phong cao, cho một cậu trai xinh đẹp nằm trên giường của Hoắc Húc. Kết quả đêm đó, cậu trai kia thiếu chút nữa đã chết trong tay của hắn. Đương nhiên xin đừng hiểu lầm, tiểu nam hài thân thể xích loã nằm ở trên giường đó đã bị kẻ cảnh giác cao độ là Hoắc Húc xem như gian tế.

Cái cổ non mịn bị hắn thẳng thừng bóp chặt… Sau cũng vì chuyện này, Hoắc Húc đã dùng lời lẽ nghiêm khắc “giáo huấn” Thiệu Đông Dương. Đem toàn bộ lòng hiếu kỳ cùng tò mò muốn xem kịch vui trong lòng hắn bóp chết. Đồng thời Thiệu Đông Dương cũng phát thệ tuyệt đối sẽ không bao giờ đi trêu chọc hắn. Hiện giờ hơi một chút là hắn mượn việc “quân tình trễ nãi” này để chèn ép Thiệu Đông Dương. Đúng là hắn không nên trêu vào Hoắc Húc mà!

“Có chuyện gì không?” Thiệu Đông Dương nhớ đến việc đó lại không thể chịu đựng được, tuỳ ý hỏi hắn một câu.

Trong điện thoại yên tĩnh một lúc, sau đó liền tiếp tục truyền đến thanh âm của Hoắc Húc, “Là về chuyện khu giải trí dưới danh nghĩa của ngài.”

“Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ qua đó ngay bây giờ.” Thiệu Đông Dương cúp điện thoại. Sau đó trở về nơi ồn ào lúc nãy, ngồi trên chiếc ghế sô-pha. Đợi một tiếng sau hắn liền lái xe trở về.

Khi Thiệu Đông Dương trở về, không nghĩ tới lại nhìn thấy người cha nuôi đã lâu không gặp của hắn ở đây. Hơn nữa dường như là vì chuyện gì đó, Phó ca đang cùng ông giằng co. Không khí trong phòng sách vô cùng áp lực.

Thiệu Đông Dương nghi hoặc nhìn thoáng qua Hoắc Húc đang đứng im lặng ở một bên. Hoắc Húc sau khi nhìn thấy hắn đi vào trong, liền chủ động đi đến gần, “Nhị thiếu gia.”

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Thiệu Đông Dương nhìn thoáng qua người đàn ông trung niên đang ngồi, cùng Phó Vân Thiên đang đứng ở một bên. Thật lễ phép nói, “Cha nuôi, đại ca.”

Hạ Kiến Hào ngồi ở trên ghế nghiêng đầu nhìn hắn rồi gật đầu. Gương mặt áp bách cực độ của ông không có biểu cảm gì. Nhưng sau đó ông liền chuyển dời tầm mắt đến bên người Phó Vân Thiên. “Vân Thiên, ta từ nhỏ đã nuôi lớn con, có khi nào ta đã hại con chưa? Con cùng với con gái của chú Mạc rất xứng đôi. Trước cứ thử hẹn hò với cô ta đã, nếu không thích thì bàn sau.”

“Cha, con sẽ không thích cô ta.” Phó Vân Thiên không kiêu ngạo, cũng không siểm nịnh đối diện cùng ông. Thanh âm vô cùng bình tĩnh.

Hạ Kiến Hào nghe xong lời của hắn, mày gắt gao nhíu lại. “Làm sao con biết con sẽ không thích cô ấy? Con ngay cả thử cũng chưa từng thử qua.”

Phó Vân Thiên im lặng nhìn ông, như không muốn giải thích hay phản bác nhiều.

Thiệu Đông Dương mới vào cửa đã ẩn ẩn đổ mồ hôi sau lưng. Hắn hiện tại sợ nhất chính là hai người này đồng thời ở cùng nhau trong một không gian.

“Haizz.” Hạ Kiến Hào đột nhiên thở dài, “Ta chỉ muốn tốt cho con thôi, thế lực của chú Mạc ở thành phố A này rất vững chắc. Con cùng con gái ông ta kết hôn, thì con đường sau này của con càng được củng cố.”

Phó Vân Thiên vẫn không lên tiếng, tấm lưng rộng của hắn vẫn luôn thắng tắp. Biểu tình cùng ánh mắt đều vô cùng bình tĩnh.

Hạ Kiến Hào thấy hắn không lên tiếng, tính cách luôn trầm ổn của ông có chút không đè nén được tức giận trong lòng. Ông nhịn không được đề cao thanh âm: “Ngươi mau nói, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?!”

Phó Vân Thiên vẫn không nhúc nhích. Thiệu Đông Dương nuốt nước bọt, trong lòng hắn có chút lo lắng. Không biết Phó Vân Thiên có đem chuyện hắn thích Tịch Chiêu Nhiên nói thẳng ra hay không. Nếu nói như vậy, cha nuôi nhất định sẽ không cho phép chuyện này tiếp tục diễn ra. Nói không chừng còn có thể tìm người âm thầm thủ tiêu Tịch Chiêu Nhiên. Nhưng tưởng tượng đến đó, hắn lại nghĩ, Phó Ca coi trọng Tịch Chiêu Nhiên như vậy, chắc chắn sẽ không làm chuyện gì gây bất lợi cho y.

Nhưng Thiệu Đông Dương như thế nào cũng không nghĩ đến, Hạ Kiến Hào lại đột nhiên trực tiếp nhắc đến tên của Tịch Chiêu Nhiên.

“Ta biết ngươi thích cái tên nhóc họ Tịch kia. Nhưng ngươi không được quên nó họ gì, họ gì ah’!!” Hạ Kiến Hào vẫn thấy Phó Thiên Vân trầm mặc. Thanh âm tức giận của ông mang theo thù oán sâu nặng.

Ông vừa nói xong, cả hai người đều ngây người. Gương mặt không biểu tình của Phó Vân Thiên rốt cuộc cũng biểu lộ cảm xúc. Hắn nhíu mày, cơ hồ là chất vấn nhìn Hạ Kiến Hào. “Lời này của cha nuôi là có ý gì?” Chuyện này có quan hệ gì với hai ngươi họ?

Hạ Kiến Hào mím môi, từ trên ghế đứng lên. Cho dù đã trung niên. Nhưng dáng người của ông vẫn cao lớn, cường tráng. Cùng với cảm giác bá đạo mười phần khiến người khác vô thức kính sợ. Khí thế cao cao tại thượng của ông cũng đồng dạng làm người ta không tự chủ được mà ngẩng đầu ngước nhìn. Một người đàn ông như thế đứng dậy, tựa như vua sư tử tuần tra lãnh địa của mình.

Mặt ông không chút đổi sắc đi đến trước mặt Phó Vân Thiên. Ánh mắt cường giả áp bách nhìn xuống, “Vân Thiên, ta nói cho con biết lần này. Đừng nhớ thương tên nhóc họ Tịch kia nữa. Nếu không.. kết cục của nó chắc con đã đoán được.”

“Cha nuôi!” Mày của Phó Vân Thiên gắt gao nhíu lại, hắn còn muốn nói điều gì đó nhưng lại bị Hạ Kiến Hào lắc đầu đánh gãy.

“Đừng có ý đồ chống lại ta, Vân Thiên.” Ông nhìn thẳng hai mắt của hắn. Đôi mắt sâu thẫm bị thời gian mài dũa cất giấu sự tang thương. Thanh âm của ông chậm rãi mang theo sự trầm thấp, khiến cho không người nào có thể phản kháng lại cảm giác áp bách đó. “Ta đời này chỉ thất bại đúng một lần. Là bởi vì ngay tại thời khắc mẫu chốt nhất, ta đã sai lầm mà lui về phía sau một bước. Làm một việc không nên làm chính là thoả hiệp. Thế cho nên cuối cùng ta đã làm sai hết tất cả mọi thứ, cũng không có cách nào vãn hồi… Và ta tuyệt đối sẽ không bao giờ tiếp tục phạm sai lầm đó lần thứ hai. Cho nên, Vân Thiên…” Ông vươn tay vỗ vai Phó Vân Thiên, lực đạo cũng không nặng. Nhưng lại làm cho người ta cảm thấy áp lực. “Đừng ép ta xuống tay với người trong lòng của con.”

Hạ Kiến Hào nói xong nhìn thoáng qua gương mặt cứng ngắc cùng nghiêm nghị của Phó Vân Thiên. Ông không quay đầu lại, chỉ lướt qua người hắn rồi rời khỏi phòng sách.

Hoắc Húc cung kính giúp ông mở cửa phòng rồi đóng cửa lại. Cho dù trong phòng này có ba người, nhưng lại yên tĩnh đến mức khiến cho người ta hít thở không thông.

Thiệu Đông Dương nuốt vài ngụm nước bọt, lại không ngừng dùng ánh mắt ra hiệu cho Hoắc Húc đứng ở kế bên. Ngụ ý bảo hắn nói cái gì đó để dời đi lực chú ý của Phó ca. Để hắn đừng đứng cứng ngắc như pho tượng ở đó. Thế nhưng một kẻ rõ ràng bình thường vẫn luôn nhạy bén đến nỗi có thể đếm được bao nhiêu hạt bụi. Hiện tại lại như cái gì cũng không thấy, vẫn luôn đứng thẳng tắp ở đó giống như cây cột trụ.

Trong lòng Thiệu Đông Dương buồn bực muốn chết. Không thể làm gì khác hơn, đành một mình lâm trận. Hắn cười gượng một tiếng, đang chuẩn bị nói vài chuyện để kéo lực chú ý của Phó Ca trở về. Nhưng không nghĩ tới lại bị đại ca của hắn cấp cho một câu.

“Đông Dương, có hai hộp đêm dưới danh nghĩa của cậu bị cảnh sát đóng cửa, cậu dẫn người đi xem xét đi.” Phó Vân Thiên đứng trước bàn đưa lưng về phía hắn, thanh âm lãnh đạm bình thường như mọi ngày.

“Ah!” Thiệu Đông Dương sờ sờ cái mũi, gật đầu, “Em bây giờ sẽ đi xem, anh…” Hắn nhìn thoáng qua bóng dáng của Phó Vân Thiên, lại sờ sờ cái mũi. Hắn luống cuống ra sức suy nghĩ ở trong đầu, muốn nói vài câu an ủi đại ca hắn một chút. Nhưng cuối cùng hắn lại gạt bỏ toàn bộ, lời nói đến miệng cũng chỉ có một câu, “Anh cũng đừng quá khó chịu, còn có ah’.. ngàn vạn lần đừng đối nghịch với cha nuôi. Bằng không…”

“A Húc, đưa nhị thiếu gia đi ra ngoài.” Phó Vân Thiên đánh gãy lời nói của hắn, nghiêng đầu nhìn lướt qua Hoắc Húc.

“Vâng.” Hoắc Húc gật đầu, sau đó chuyển hướng đến Thiệu Đông Dương, nói với hắn. “Nhị thiếu gia mời.” Hoắc Húc nói xong đưa tay mở cửa phòng, hướng hắn làm tư thế xin mời.

Thiệu Đông Dương một bên đi ra ngoài, một bên trợn trắng mắt trong lòng. Lỗ tai của tên hoà thượng đầu gỗ này thật thính ah’! Lần tới dứt khoát tìm “má mì” trong hộp đêm để giới thiệu cho hắn một người bạn gái!! Xem hắn còn có thể tiếp tục làm đầu gỗ nữa hay không.

“Nhị thiếu gia, ngài có cần tôi lái xe đưa đi không?” Hoắc Húc đưa người đến ngoài cửa, cung kính hỏi.

Thiệu Đông Dương bĩu môi, “Không cần, tôi tự đi. Anh tốt hơn là đi lo cho đại ca tôi đi, khuyên hắn nghĩ thoáng một chút, dù sao…” Dù sao Tịch Chiêu Nhiên cũng không thích hắn. Nhưng cuối cùng những lời làm người khác tổn thương này, hắn cũng không có cách nào nói thẳng ra. Thiệu Đông Dương có chút không thể cam đoan, một kẻ luôn trung khuyển bảo vệ chủ như Hoắc Húc có thể một cước đá bay hắn hay không.

“Nhị thiếu gia đi thong thả, lái xe cẩn thận.” Hoắc Húc gật đầu với Thiệu Đông Dương. Giả vờ như không nghe thấy hàm ý trong lời nói chưa thành câu của hắn.

“Anh đi vào trong đi.” Thiệu Đông Dương phất tay với Hoắc Húc rồi đi xuống lầu.

Hoắc Húc đứng ở cửa thang lầu, thẳng đến khi bóng dáng của Thiệu Đông Dương biến mất. Hắn mới xoay người trở vào trong.



Sắc mặt của Tịch Chiêu Nhiên gần đây càng ngày càng tốt. Mặt mày hồng hào, gặp người khác đều mỉm cười, giống như khắp người y đều bao bọc bởi làn gió xuân tươi mát. Mỗi ngày đi làm cũng thường xuyên trốn đi. Nếu Tịch Chiêu Nhiên không có việc gì làm, y sẽ chạy xuống tầng trệt, đi ngang qua nơi Đàm Thiên Dương tuần tra, rồi giả vờ như vô tình gặp được hắn.

Nhưng số lần “vô tình” gặp được này càng lúc càng nhiều. Đàm Thiên Dương cũng nhìn ra được ý tứ của y. Vì thế liền hỏi,:”Công việc hiện giờ rất nhẹ nhàng sao?”

“Thật chán muốn chết!” Tịch Chiêu Nhiên nhún vai. Phần lớn thời gian y ngồi trong phòng làm việc cũng chỉ là ngẩn người.

Thời điểm Đàm Thiên Dương hỏi Tịch Chiêu Nhiên, là khi hắn đang đứng trong nhà bếp mặc tạp dề nấu cơm. Nghe được câu trả lời của y. Hắn một bên vẫn tiếp tục động tác thái rau, một bên lại nghiêm túc suy nghĩ. Sau một hồi lâu hắn mới lên tiếng, “Về sau em sẽ thừa kế tập đoàn Thắng Hùng phải không?”

“Không.” Tịch Chiêu Nhiên vô cùng xác định lắc đầu. Y chẳng những không muốn thừa kế bất cứ thứ gì ở Tịch gia, mà còn ước gì mình sớm rời đi nơi đó một chút. Tịch Chiêu Nhiên tiến đến gần Đàm Thiên Dương, cười tủm tỉm nhìn hắn hỏi. “Thiên Dương, nếu như em không thừa kế thứ gì ở Tịch gia. Anh có thể nuôi em không?”

Đàm Thiên Dương ngừng lại động tác thái rau. Hắn ngẩng đầu, nghiêm túc suy nghĩ một lát. Sau đó có chút không xác định nói: “Bình thường, nuôi em không thành vấn đề. Nhưng tạm thời anh không đủ khả năng để mua xe hơi đắt tiền. Cũng không mua nổi một ngôi nhà tốt nằm trong khu vực cao cấp.” Hắn lại thoáng liếc qua chiếc áo sơ mi tuyết trắng của y. “Có thể cũng không có cách nào mua cho em một cái áo sơmi tốt như vậy để mặc.”

Đàm Thiên Dương trả lời xong, hắn cầm lấy cái chảo treo trên tường, dùng nước nóng rửa sạch rồi đặt lên bếp lò. Đổ dầu ăn vào rồi bắt đầu xào rau, động tác thuần thục vô cùng đẹp mắt.

“Em không muốn ở Tịch gia nữa, anh nuôi em đi.” Tịch Chiêu Nhiên cảm thấy đôi mắt mình hơi nóng lên. Y nằm úp sấp trên tấm lưng dày rộng của Đàm Thiên Dương, đem mặt mình dán lên cổ hắn.

“Không hối hận?” Đàm Thiên Dương vừa đảo rau trong chảo, vừa hỏi y.

“Không hối hận.” Tịch Chiêu lắc đầu, hai cánh tay ôm chặt lấy thắt lưng hắn.

“Vậy chờ khi nào em có thể rời khỏi Tịch gia, chúng ta liền rời đi thành phố A, tới đâu đó mở một cửa hàng.” Đàm Thiên Dương vừa bận rộn nấu ăn vừa cùng y dự tính kế hoạch cho tương lai.

“Được, vậy anh định mở cửa hàng gì? Em có thể giúp anh quản tiền ah’.”

“Em muốn mở cửa hàng gì?”

“Em không hiểu chuyện này cho lắm, bình thường mở cửa hàng gì sẽ kiếm được kha khá tiền?” Tịch Chiêu Nhiên học ngành tài chính kinh tế. Nhưng nếu muốn mở một cửa hàng, dường như những thứ y học trước kia đều không thể dùng được ah’.

“Anh vẫn chưa nghĩ ra.” Rau trong chảo đã được xào chín. Đàm Thiên Dương nghiêng người, kéo Tịch Chiêu Nhiên đến bên cạnh. Sau đó lấy chiếc đũa gắp một ít rau uy đến miệng y. “Nếm thử, thấy mùi vị ra sao?”

Tịch Chiêu Nhiên đem đồ ăn trên chiếc đũa bỏ vào miệng, nhai một chút rồi phát biểu ý kiến, “Hương vị hơi nhạt một chút ah’, anh cho thêm ít ớt đi.”

“Như vậy là vừa rồi, nếu không em sẽ khó chịu.” Đàm Thiên Dương ôm lấy thắt lưng của Tịch Chiêu Nhiên, bàn tay di chuyển xuống phía dưới. Ở cái mông trắng mịn cong cong của y nhéo một cái.

Tịch Chiêu Nhiên lập tức mẫn cảm mà thẳng thắt lưng né tránh. Y lập tức quyết định chuyển đề tài. “Anh muốn đến thành phố khác mở cửa hàng, vậy tính toán đến đâu rồi? Mẹ con nhà họ Tống không phải vẫn ở lại thành phố này sao? Anh không tiếp tục chăm sóc cho bọn họ nữa ah’?” Kỳ thật Tịch Chiêu Nhiên ước gì Đàm Thiên Dương đừng quá thân cận với mẹ con nhà họ Tống. Ngoại trừ trong lòng y cảm thấy khó chịu, còn có chuyện kia…

Tịch Chiêu Nhiên khẽ nhíu mày, y gần đây không thường nhớ đến chuyện này. Chỉ vì mỗi lần nhớ đến, y liền cảm thấy chuyện đó giống như một quả boom hẹn giờ, làm cho người ta không cách nào bỏ qua được. Mãnh liệt nhắc nhở y sự tồn tại của vụ mưu sát bất thành đó. Tịch Chiêu Nhiên không biết bản thân mình bị làm sao. Có lẽ vì y đã trải qua những ngày tháng quá hạnh phúc. Cho nên mới lo được lo mất như hiện giờ. Tịch Chiêu Nhiên sợ nhất chính là việc Đàm Thiên Dương phát hiện sự xấu xa không chịu nổi đó của của y…

“Sao thế, sắc mặt của em sao khó coi vậy?” Đàm Thiên Dương thấy y nhíu mày, quan tâm hỏi.

“Không có gì.” Tịch Chiêu Nhiên lắc đầu, gương mặt cũng khôi phục nét tươi cười. Tiếp tục hỏi vấn đề lúc nãy, “Anh đã nghĩ kỹ chưa ah’?”

“Ah’, anh đã nghĩ đến.” Đàm Thiên Dương gật đầu, hắn buông y ra, đem đĩa thức ăn đặt trên bàn, “Thành thị chúng ta dọn đến cách gia hương của hai người rất gần. Chị dâu đến nơi này phát triển cũng là vì ở đây có người quen biết. Nhưng hiện giờ chị ấy cảm thấy thật không tiện, ở gia hương chị ấy vẫn còn có lão nhân phải chăm sóc. Nhưng lại cách thành phố A quá xa, quay về thăm nhà thật không dễ dàng. Chưa kể chị ấy còn mang theo tiểu Tống Hàng, các lão nhân muốn nhìn đứa cháu trai cũng không có cách nào.”

Tịch Chiêu Nhiên thấy hắn suy nghĩ nơi ở cho mẹ con nhà họ Tống, ghen tị trong lòng lại nổi lên. Y nhịn không được hỏi: “Tại sao lúc trước không nghe anh nói qua? Nếu em không có cách nào rời khỏi Tịch gia thì sao?”

Đàm Thiên Dương có chút kỳ quái nhìn y nói: “Không đề cập đến là vì anh chưa suy nghĩ kỹ về cuộc sống sau này của hai chúng ta. Còn nếu em không thể rời đi thành phố A, anh dĩ nhiên cũng sẽ không rời khỏi nơi này. Chúng ta hiện giờ ở cùng nhau, đương nhiên phải suy tính kỹ về tình huống của đối phương. Nếu chỉ lo cho bản thân mình, vậy đâu thể gọi là gia đình?”

Tịch Chiêu Nhiên nhất thời cảm thấy lòng dạ mình hẹp hòi. Nhưng lại không nhịn được cảm giác ngọt ngào trong lòng. Cái danh từ gia đình này, có lẽ là từ ngữ tốt đẹp nhất trên thế giới này. Y hiện giờ cũng bắt đầu đối với tương lai ngập tràn mong đợi. Cùng Đàm Thiên Dương xây dựng một tổ ấm nhỏ, có lẽ chính là những ngày hạnh phúc nhất mà y chưa từng được trải qua.

Ngay tại thời điểm Tịch Chiêu Nhiên đối với tương lai hai người tràn ngập mơ ước. Thì một cái bóng đèn lớn lại cương quyết chen chân vào ngôi nhà nhỏ của hai người hiện tại.

Thiệu Đông Dương 一 cái tên này thật sự khiến cho y cảm thấy muốn ngay lập tức lôi hắn ra ngoài chém chết!

“Cậu nói hiện giờ cậu muốn đến nhà tôi ở?” Tịch Chiêu Nhiên híp mắt nhìn hắn. Y hiện giờ đã tự động đem ngôi nhà nhỏ mà Đàm Thiên Dương thuê trở thành vật sở hữu của mình. Nơi đó hiện giờ là nhà của bọn họ, mặc dù chỉ là tạm thời.

“A, tôi định ở vài ngày.” Thiệu Đông Dương ngồi trên ghế sô-pha, ánh mắt trông mong nhìn Tịch Chiêu Nhiên. Quần áo trên người hắn đầy nếp nhăn. Gương mặt mang theo sự mệt mỏi vì say rượu. Râu cũng không cạo, nhìn hắn hiện giờ thật giống một kẻ lang thang trên đường phố, *** thần vô cùng sa sút.

“Vì sao ah’? Cậu không phải có rất nhiều hang ổ sao? Nếu không có chỗ đi, Phó ca cũng sẽ không thể nào bỏ mặc cậu. Sao lại nghèo túng thành như vậy chứ?” Tịch Chiêu Nhiên lui về phía sau vài bước, ánh mắt nhìn Thiệu Đông Dương tràn ngập thương hại. Trên ngươi hắn phảng phất đủ loại mùi rượu cùng mồ hôi làm cho y vô cùng ghét bỏ.

“Đừng để cho bọn họ tìm được tôi…” Thiệu Đông Dương ngã người trên ghế sô-pha giả chết. Một bên vừa dùng ánh mắt hèn mọn cầu xin nhìn y, một bên lại dùng giọng điệu vô lại uy hiếp nói: “Nếu cậu không đồng ý, tôi chỉ còn cách đi tìm người đàn ông của cậu. Sau đó sẽ kể cho hắn nghe từng người đàn ông lẫn từng phụ nữ mà cậu đã theo đuổi trước kia. Cậu cũng biết, tôi nói được thì làm được.”

“Nếu cậu muốn chết, tôi có thể trực tiếp đá cậu từ nơi này xuống.” Tịch Chiêu Nhiên mặt lạnh nhìn hắn âm trầm nói.

Thiệu Đông Dương vô tội chớp chớp mắt nhìn y.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play