Thái độ nghiêm túc của Tịch Chiêu Nhiên làm cho sắc mặt của Đàm Thiên Dương trở lại bình thường. Khoé môi hắn hơi cong lên, tuy chỉ là một nụ cười nhẹ khó thấy được. Nhưng lại làm cho ngũ quan nghiêm túc của hắn trở nên nhu hoà.
Tịch Chiêu Nhiên bị hắn nhìn như vậy đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Có thể nói ngày hôm nay cậu chủ nhà họ Tịch đã trải qua rất nhiều thứ gọi là “lần đầu tiên”. Dĩ nhiên, còn có rất nhiều “lần đầu tiên” khác mà y sẽ được trải nghiệm vào ngày hôm nay. Và Đàm Thiên Dương cũng là đối tượng đồng dạng.
Y cúi đầu nhìn năm ngón tay thon dài đầy hữu lực của hắn ở trên giường. Liền nhịn không được vươn tay bao phũ lấy.
Bàn tay của Đàm Thiên Dương thật ấm áp, bị y nắm lấy cũng không rút trở về.
“Thiên Dương.” Tịch Chiêu Nhiên nắm lấy tay hắn hỏi, “Buổi tối anh phải về nhà sao?”
“Chờ khi em ngủ anh sẽ về nhà.” Đàm Thiên Dương nói.
“Không thể ở lại sao?”
“Chắc không thể.” Đàm Thiên Dương lắc đầu không xác định. Tịch Chiêu Nhiên bị thương cũng không quá nặng. Vẫn chưa tới trình độ không thể tự lo cho bản thân mình. Nên có lẽ bệnh viện sẽ không cho hắn ở lại chăm sóc y.
Tịch Chiêu Nhiên suy nghĩ một hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu. Y nhìn về phía hắn tựa tiếu phi tiếu nói: “Vậy.. anh hôn em một cái đi.”
Đàm Thiên Dương đối với yêu cầu của y có chút kinh ngạc, nhưng lại không từ chối. Hắn quay đầu nhìn về hướng cửa phòng bệnh. Sau khi xác định cánh cửa không thể dễ dàng bị mở ra từ bên ngoài. Hắn liền tiến lại gần, hôn lên môi Tịch Chiêu Nhiên.
Một cái hôn phớt, giống như chuồn chuồn lướt nước.
Cậu chủ nhà họ Tịch tuy cảm thấy tư vị của nụ hôn đó rất ngọt ngào. Nhưng trong lòng lại cảm thấy không đủ. Vì thế y liền nâng cánh tay trái ôm lấy cổ Đàm Thiên Dương, tiến gần về phía trước.
Đàm Thiên Dương bởi vì động tác tiến về phía trước của y mà bất động. Hai người gần gủi đối diện cùng đối phương. Hô hấp cũng hoà quyện vào nhau.
Hai mắt Tịch Chiêu Nhiên cười như không cười nhìn hắn. Bất chợt tiến đến hôn lên môi Đàm Thiên Dương.
Đàm Thiên Dương híp mặt lại, đợi đến khi toàn thân Tịch Chiêu Nhiên hoàn toàn tiến về phía trước, hắn liền mở miệng. Hung hăng hôn lên môi Tịch Chiêu Nhiên.
Hôn môi là một việc dễ làm cho người ta bị nghiện. Đặc biệt là đối với người lần đầu tiên được nếm trải hương vị.
Đàm Thiên Dương nhịn không được nhắm hai mắt lại. Chăm chú tập trung vào nụ hôn ngọt ngào của hai người. Đặt toàn bộ tâm tư của mình để cảm thụ đôi môi mềm mại của Tịch Chiêu Nhiên.
Tịch Chiêu Nhiên nhìn hai mắt hắn nhắm lại, vẻ mặt hoàn toàn đắm chìm trong nụ hôn liền dâng lên một cỗ thoả mãn trong lòng. Phòng bị trong nội tâm cũng theo đó buông lỏng. Y nhắm mắt lại, cuồng nhiệt đáp trả Đàm Thiên Dương.
Sau khi Tịch Chiêu Nhiên nhắm mắt, Đàm Thiên Dương lại mở mắt ra một lần nữa. Nhìn thấy y bắt đầu buông lỏng, trong mắt hắn liền hiện lên ý cười. Đàm Thiên Dương duỗi cánh tay dài ôm chặt lấy Tịch Chiêu Nhiên, càng làm cho nụ hôn của hai người thêm sâu.
Hai người hôn nhau rất lâu. Cho đến khi hô hấp của cả hai đều cạn. Bọn họ mới lưu luyến rời khỏi môi của đối phương. Đàm Thiên Dương thở dốc một chút, còn Tịch Chiêu Nhiên lại bị hôn đến sưng đỏ cả bờ môi. Đàm Thiên Dương rất nhanh liền điều chỉnh lại hô hấp của mình. Nhưng người hắn ôm trong lòng lại không ngừng thở dốc. Cánh tay Đàm Thiên Dương đang ôm lấy Tịch Chiêu Nhiên ở phía sau liền vỗ vỗ, giúp y thuận khí. Hắn vốn định chỉ cho Tịch Chiêu Nhiên cách điều chỉnh lại hô hấp. Nhưng khi nhìn đến đôi môi sưng đỏ của Tịch Chiêu Nhiên bởi vì thở gấp mà hơi mở ra. Cả người nằm trong lòng hắn, đôi mắt hoa đào mông lung. Hắn liền đem ý niệm đó áp chế trong đầu.
Trong lòng hắn cảm thấy Tịch Chiêu Nhiên như vậy trông rất đẹp, đẹp hơn bao giờ hết.
Đàm Thiên Dương chưa từng hôn bất kỳ ai. Phụ nữ không, đàn ông lại càng không. Cho nên hắn cũng không biết hôn đàn ông và hôn phụ nữ khác nhau ở điểm nào. Nhưng khi hắn hôn Tịch Chiêu Nhiên, sinh lý cùng tâm lý đều không cảm thấy phản cảm. Vậy có lẽ hắn cũng có thể chấp nhận được người cùng giới tính với mình đi.
Nghĩ đến đó hắn liền nhếch môi, ánh mắt cũng trầm xuống.
“Anh… anh.. một chút thở gấp cũng không có ah’…” Tịch Chiêu Nhiên nhìn bộ dáng dường như hoàn toàn không bị chút ảnh hưởng của hắn. Nội tâm rất không cam lòng, cũng bởi vì “công lực” của Đàm Thiên Dương vô cùng tốt. Nên thời gian cả hai người hôn nhau liền kéo dài vô hạn. Hại y thở gấp giống như ống nước bị bể. Còn đối phương lại không có một chút phản ứng. Điều này làm cho lòng tự trọng của đại thiếu gia nhà họ Tịch phải đặt đi đâu ah’?!
“Ah.” Đàm Thiên Dương tuỳ tiện lên tiếng. Tầm mắt di chuyển về hướng cửa sổ. Ngay lúc Tịch Chiêu Nhiên nghĩ hắn đang nhớ đến điều gì đó, lại đột nhiên nghe hắn nói: “Buổi tối anh sẽ đến đây với em.”
“Ah?” Tịch Chiêu Nhiên nhất thời phản ửng. Y nghiêng người nhìn thoáng qua cánh cửa sổ rồi lại quay đầu nhìn Đàm Thiên Dương. Nguyên do hắn nhìn ra ngoài cửa sổ không phải vì nhớ đến chuyện gì. Mà là đang cân nhắc chuẩn bị tối nay trèo cửa sổ vào đây sao?
Nửa đêm trèo tường…
Có điều lối suy nghĩ của cậu chủ nhà họ Tịch cùng người bình thường khác nhau rất lớn. Cho nên y không cảm thấy chuyện đó vô vị hay liều lĩnh, mà ngược lại thật mong chờ.
“Anh thật sẽ đến?” Y không quá yên lòng nhưng lại vô cùng mong chờ nhìn hắn.
“Ừ.” Đàm Thiên Dương gật đầu. Hắn buông người đang ôm trong lòng ra. Nghiêng người dựa vào đầu giường ngồi bên cạnh y.
“Em chờ.” Tịch Chiêu Nhiên cười đến thích thú.
“Chờ xem.” Đàm Thiên Dương không nghĩ gì. Hắn chỉ nhớ đến tư thế khi ngủ của Tịch Chiêu Nhiên hoàn toàn không giống với dáng vẻ tao nhã của y thường ngày. Cuộn người lại, dạng tay chân, đá chăn, lăn lộn, vân vân.. vô cùng đa dạng. Người nọ tay chân lại dài, giường của bệnh viện lại nhỏ. Y xoay người một cái, đoán chừng toàn bộ chăn liền rơi xuống đất. Tốt hơn hết vẫn nên ở đây trông coi y, bằng không hắn sẽ không thể nào yên tâm.
Đàm Thiên Dương đột nhiên cảm thấy mình giống như đang chăm sóc cho một đứa trẻ. Cả ngày theo sát y, quan tâm chuyện này chuyện kia. Còn cảm thấy mình làm rất tròn trách nhiệm.
Tịch Chiêu Nhiên lập tức híp mắt cười. Y đang tính tiến đến hôn hắn một cái, thì cửa phòng bệnh liền bị người gõ. Lông mày Đàm Thiên Dương giật giật, đứng dậy đi mở cửa. Hắn vừa rồi lại quên mở cửa. Ban ngày lại khoá cửa, muốn người khác không hiểu lầm cũng khó.
“Thiên Dương? Hai người đang ban bạc chuyện gì sao? Chị có làm phiền hai người không?” Người đến là La Uyển Y, cô liếc mắt nhìn cả hai, lo lắng hỏi.
“Không có, chị đừng để tâm” Đàm Thiên Dương tuỳ tiện lên tiếng. Không dự định giải thích nhiều, thuận tay cầm lấy bình canh nóng trên tay cô.
“Đây là canh chị nấu cho Tịch tiên sinh, bổ xương cốt.” La Uyển Y giải thích một câu với Đàm Thiên Dương. Sau đó cô đi đến trước giường bệnh, vô cùng cảm kích Tịch Chiêu Nhiên, cô nói: “Tịch tiên sinh, cảm ơn cậu đã bất chấp an nguy mà cứu hai mẹ con chúng tôi. Nếu sau này có chuyện gì cần chúng tôi giúp đỡ, cậu nhất định phải nói cho tôi biết.” La Uyển Y tuy chân ướt chân ráo lên thành phố. Nhưng cô là một người dân quê chất phát, sẽ không nói nhiều lời hoa mỹ. Nhưng ý nghĩ muốn báo đáp vô cùng thật tâm.
“Được được, đến lúc đó tôi nhất định sẽ không quên làm phiền chị.” Tâm trạng Tịch Chiêu Nhiên hiện giờ vô cùng tốt. Những người lúc trước y cảm thấy đã đoạt đi Đàm Thiên Dương. Khiến y chán ghét tới cực điểm như La Uyển Y cũng đã thuận mắt hơn nhiều. Lý do Tịch Chiêu Nhiên thay đổi ý định cứu hai mẹ con họ khi đó là bởi vì y đột nhiên nhớ đến một chuyện. Nếu như y vì cứu La Uyển Y và Tống Hàng mà bị thương. Đàm Thiên Dương nhất định sẽ không thể mặc kệ y…
Nhưng dĩ nhiên Tịch Chiêu Nhiên sẽ không quên diễn tròn vỡ kịch này. Vì thế y nghiêng đầu nhìn Đàm Thiên Dương, dùng thanh âm mang theo kinh ngạc hỏi: “Thiên Dương, hai người quen nhau sao?”
“Phải, đúng vậy ah’. Thiên Dương là chiến hữu của chồng tôi… Không nghĩ tới hai người cũng quen biết nhau, thật là khéo ah’.” La Uyển Y cười nói, cô nghe Tịch Chiêu Nhiên không từ chối mình báo đáp. Trong lòng thoải mái rất nhiều. Khi cô nghe thấy bác sĩ nói tay phải bị thương của Tịch Chiêu Nhiên có thể sẽ bị tàn phế. Cô liền có chút sợ đến choáng váng. Nên biết tay phải đối với một người mà nói là quan trọng cỡ nào. Người bình thường đều dùng tay phải để hoàn thành hai phần ba công việc hằng ngày.
Đàm Thiên Dương không xen vào đoạn đối thoại của hai người. Hắn đem bình canh giữ ấm để trên ngăn tủ bên cạnh giường. Mở nắp, bên trong liền bốc lên một mùi hương thơm phức. Hắn múc một chén canh nóng rồi đưa cho Tịch Chiêu Nhiên, “Sáng hôm nay em không có ăn cái gì phải không? Trước uống một chút canh đi.”
“Được.” Tịch Chiêu Nhiên mỉm cười đưa tay nhận lấy. Đâu chỉ mỗi buổi sáng chưa ăn. Giữa trưa ngày hôm qua, sau khi ăn cơm cùng với Phó Vân Thiên, thì y đã không còn muốn ăn gì thêm.
Đàm Thiên Dương tránh cánh tay đang vươn tới của Tịch Chiêu Nhiên. Hắn đưa chén canh đến trước mặt y, múc một muỗng đưa đến miệng: “Tay em không thuận tiện, để anh giúp em.”
“Vâng.” Tịch Chiêu Nhiên dĩ nhiên sẽ vô cùng vui vẻ biểu hiện thân mật với Đàm Thiên Dương ở trước mặt La Uyển Y. Chuyện này khiến y cảm thấy vô cùng thoả mãn trong lòng.
La Uyển Y nhìn biểu hiện của hai người. Có điều, cô không nói gì.
Sau khi đem đồ ăn đến cho Tịch Chiêu Nhiên xong. La Uyển Y vốn muốn ở lại chăm sóc cho Tịch Chiêu Nhiên. Bảo Đàm Thiên Dương trở về công ty làm việc. Nhưng Đàm Thiên Dương không đồng ý, hắn vốn chính là vệ sĩ của Tịch Chiêu Nhiên. —— Tuy sau khi ký hợp đồng, hắn vẫn chưa có cơ hội làm tròn chức trách —— Hơn nữa La Uyển Y lại là phụ nữ. Dù sao cũng có rất nhiều chỗ bất tiện, cho nên hắn mới là người thích hợp để ở lại chăm sóc cho Tịch Chiêu Nhiên.
Tịch Chiêu Nhiên đối với sự sắp xếp này vô cùng vừa lòng.
Buổi trưa, hai người ngây ngốc ở trong phòng bệnh. Tịch Chiêu Nhiên thỉnh thoảng sẽ nói chuyện cùng Đàm Thiên Dương. Đàm Thiên Dương sẽ gật đầu, tỏ vẻ mình đang nghe hoặc cùng y nói vài câu. Mặc dù căn phòng tràn ngập mùi thuốc khữ trùng. Nhưng bầu không khí xung quanh hai người khi đó lại vô cùng thoải mái cùng ấm áp.
Nhưng cậu chủ nhà họ Tịch lại vô cùng mong chờ màng đêm buông xuống.
Khi đến giờ cơm chiều, La Uyển Y lại mang thức ăn đến cho hai người. Nhân tiện dẫn theo một cậu nhóc vừa tan học đã ầm ĩ đòi đến đây.
“Chú.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Hàng đỏ bừng, bé bổ nhào đến bên cạnh giường bệnh. Đầy cao hứng chớp mắt nhìn Tịch Chiêu Nhiên.
“Chào cháu.” Tịch Chiêu Nhiên mỉm cười với bé. Y chưa từng tiếp xúc với trẻ con, nên hiện giờ cũng không biết nên nói gì.
Tống Hàng rất muốn đến gần Tịch Chiêu Nhiên. Nhưng lại thấy y không giống những người khác vươn tay trìu mến xoa đầu bé. Làm cho Tống Hàng có chút ngại ngùng. Hai chân bé cọ cọ trên mặt đất, đôi mắt to chớp chớp nhìn y không biết làm sao.
La Uyển Y nhoẻn miệng cười. Mặc dù mỗi khi tiểu Tống Hàng ra vẻ đáng yêu trước mặt Đàm Thiên Dương đều không hiệu quả. Nhưng Tống hàng là một đứa trẻ rất dễ thương, ai gặp qua cũng đều thích bé. Nhưng hiện giờ bé lại gặp phải một người không cảm nhận được sự đáng yêu của mình. Hơn nữa, người này lại không thể cho bé tuỳ ý làm nũng như chú Đàm Thiên Dương. Thế nên trong lòng tiểu Tống Hàng gấp đến độ muốn khóc.
Đàm Thiên Dương liếc mắt quét qua tiểu Tống Hàng cùng Tịch Chiêu Nhiên. Hắn vươn tay xoa nhẹ lên đầu bé, rồi nói với y: “Em đã cứu cậu bé này.”
“Ha hả, vậy sao.” Tịch Chiêu Nhiên cảm thấy chột dạ trong lòng. Cho dù tất cả mọi chuyện xảy ra đều do y sắp đặt. Y cũng không hề cảm thấy lương tâm mình bị cắn rức, khi đối mặt với lời cảm ơn của hai mẹ con nhà họ Tống. Nhưng với Đàm Thiên Dương, y lại cảm thấy hoàn toàn bất đồng. Mặc dù mọi thứ hiện giờ không nằm trong dự tính ban đầu. Nhưng kết quả đạt được lại không tồi. Thế nhưng.. nếu một ngày Đàm Thiên Dương biết hết tất cả mọi chuyện đều là do y cố ý tình sắp xếp. Hắn sẽ như thế nào?
Vừa nghĩ đến sẽ nhận lấy hậu quả này, trong lòng y liền mâu thuẫn, rất khó chịu. Thậm chí còn mờ hồ cảm thấy hối hận với sự sắp xếp của bản thân mình. Nếu Đàm Thiên Dương biết rõ mọi chuyện, sau đó rời khỏi y. Vậy y sẽ làm sao bây giờ?
Không! Ánh mắt của Tịch Chiêu Nhiên trở nên băng lãnh. Y nhất định sẽ không để cho Đàm Thiên Dương có cơ hội biết rõ chuyện này. Càng không để hắn rời khỏi mình!
“Làm sao vậy?” Đàm Thiên Dương mơ hồ cảm nhận được sự ưu tư của Tịch Chiêu Nhiên, liền nghi ngờ hỏi.
“Không có việc gì.” Tịch Chiêu Nhiên nháy mắt điều chỉnh lại vẻ mặt của mình, quay về phía hắn cười. Sau đó cũng học theo Đàm Thiên Dương, đưa tay xoa nhẹ lên cái đầu nhỏ nhắn của Tống Hàng, “Cháu tên gì?”
“Cháu.. cháu tên là Tống Hàng!” Tiểu Tống Hàng thật kịch động nha! Chú xinh đẹp đã xoa đầu mình rồi! Chú ấy xoa đầu mình kìa!!
“Chào tiểu Hàng.” Tịch Chiêu Nhiên suy nghĩ một chút, rồi nói với Đàm Thiên Dương. “Quần áo lúc trước của em đâu?” Tịch Chiêu Nhiên mặc âu phục ra ngoài. Sau đó lại bị xe kéo lê trên mặt đường, khiến âu phục của y đều bị rách. Khi đến bệnh viện liền thay quần áo của bệnh nhân.
“Ở đây.” Đàm Thiên Dương cúi người xuống. Vươn tay đến chiếc tủ quần áo bên cạnh giường, lấy ra một túi lớn đưa cho y.
Tịch Chiêu Nhiên nhận lấy cái túi, lục tìm trong âu phục của mình hồi lâu. Y lấy ra một cây viết máy có ngòi bút màu vàng từ bên trong quần áo. Sau đó đưa đến trước mặt Tống Hàng nói: “Chú không có chuẩn bị quà gì cho cháu. Thứ này chắc tặng cho cháu được, về sau phải học cho thật giỏi.”
Tống Hàng nhìn cây viết xinh đẹp, ngòi bút màu vàng như loé lên ngân quang, khiến cho hai mắt bé nhấp nháy sáng lên. Nhưng vì cây viết ấy quá đẹp, nên bé không dám một mình nhận nó. Tống Hàng đành phải ngẩng đầu, mong chờ nhìn mẹ mình.
“Thứ này rất quý trọng, hơn nữa tiểu Hàng hiện giờ cũng không dùng đến.” La Uyển Y không được tự nhiên, lắc đầu từ chối. Cây viết kia vừa nhìn qua cũng đã biết rất đắt tiền. Những người ở thôn quê như hai mẹ con họ đều chưa từng thấy qua. Chưa kể đối phương lại là ân nhân cứu mạng của hai người. Cô làm sao có thể nhận lễ vật từ người ta chứ.
“Không sao, thứ này không đáng giá.” Tịch Chiêu Nhiên cười lắc đầu. Đối với y mà nói, đây chỉ đơn giản là một cây viết máy thôi. Còn về phần rốt cuộc nó có giá bao nhiêu, thì y đúng là không rõ lắm.
Đàm Thiên Dương nhìn y, rồi lại nhìn thoáng qua vẻ mặt mất mát của Tống Hàng khi mẹ của bé có ý từ chối. Hắn liền cầm lấy cây viết đặt lên tay Tống Hàng, rồi nói: “Cầm lấy đi, nhớ phải học thật tốt.”
Tiểu Tống Hàng mặc dù rất thích, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn mẹ mình. Hai người đã nói như vậy, La Uyển Y càng không thể nào từ chối, Vì thế liền gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Tống Hàng lập tức vui vẻ. Hai tay cầm chắc lấy cây viết máy. Sau đó vô cùng lễ phép nói lời cảm ơn với Tịch Chiêu Nhiên. Tịch Chiêu Nhiên mỉm cười, xoa nhẹ lên đầu bé.
Hai người sau khi ăn cơm tối xong, Đàm Thiên Dương liền đem chén bát đi rửa. Sau đó bảo La Uyển Y đi về nhà trước. Tống Hàng thật sự rất thích chú xinh đẹp. Nhưng bé cũng biết y bị thương cần phải tĩnh dưỡng. Sau khi lấy chân cọ cọ sàn nhà một hồi lâu. Bé mới cầm cây viết máy có ngòi bút màu vàng cùng mẹ đi về nhà.
Đàm Thiên Dương thấy Tịch Chiêu Nhiên sau khi ăn xong cơm tối, tâm trạng vô cùng tốt. Hắn ngồi trong phòng cho đến khi hết giờ thăm bệnh mới cất bước rời khỏi.
Bước chân vừa đi đến cửa phòng bệnh, hắn liền quay đầu lại liếc mắt nhìn Tịch Chiêu Nhiên. Tịch Chiêu Nhiên cười tủm tỉm nói với hắn: “Mau trở lại ah’.”
Đàm Thiên Dương nhịn không được cong khoé môi. Hắn sau khi rời khỏi thuận tay đóng cửa lại.
Tịch Chiêu Nhiên chờ Đàm Thiên Dương đi rồi. Y mới bước xuống giường đi đến bên cửa sổ. Phòng y nằm ở trên lầu ba, cũng không biết một lát nữa Đàm Thiên Dương sẽ làm thế nào để trèo lên đây. Y suy nghĩ một chút liền kéo chốt cửa, mở hé cánh cửa sổ.
Đàm Thiên Dương đi rồi, bác sĩ cùng y tá đều lần lược đến xem tình trạng của y. Sau khi chắc chắn không còn vấn đề nào khác. Bác sĩ mới gật đầu, vừa lòng rời khỏi phòng bệnh.
Tịch Chiêu Nhiên ngồi ở trên giường nhìn cửa sổ đến ngẩn người. Trong lòng nhớ đến câu nói của Đàm Thiên Dương. Nhịn không được cong khoé môi, cảm giác hạnh phúc cùng ngọt ngào dần dần xoá nhoà đi sự nhạy cảm trong đầu y. Cái cảm giác chờ mong cùng rung động này y chưa từng bao giờ được cảm nhận.
Đàm Thiên Dương đi được một tiếng đồng hồ. Bên cửa sổ liền bị người gõ. Tịch Chiêu Nhiên cao hứng từ trên giường ngồi dậy.
“Anh làm sao trèo lên đây được ah’?” Y thấy Đàm Thiên Dương không mang thứ gì trên người. Dường như là dùng tay để trèo lên lầu ba, liền khiến cho y cảm thấy rất lạ.
“Trèo theo đường ống nước.” Loại chuyện này cùng với việc đi bộ trên đường đối với Đàm Thiên Dương mà nói không khác bao nhiêu. Hắn nhảy qua cánh cửa sổ, nhìn thoáng qua Tịch Chiêu Nhiên vẫn chưa đắp chăn, hỏi: “Sao chưa ngủ?”
“Ah, ngủ không được.” Tịch Chiêu Nhiên giữ chặt lấy bàn tay to của Đàm Thiên Dương, kéo hắn đến giường bệnh.”
“Em mau ngủ đi, khuya rồi.” Đàm Thiên Dương vỗ vai Tịch Chiêu Nhiên, đem y ấn xuống giường.
Tịch Chiêu Nhiên lại cầm lấy tay của hắn không buông, “Ngủ cùng em đi.”
“Giường này rất chật, chỉ đủ cho một người ngủ.” Đàm Thiên Dương nhíu mày, đây là căn phòng dành cho hai người bệnh. Mặc dù chiếc giường kia không có chăn, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng ngủ được.
Chật mới tốt chứ! Tịch Chiêu Nhiên trong lòng âm thầm nghĩ. Y nằm trên giường, nghiêng người qua một bên. Sau đó vỗ vỗ khoảng trống hơn phân nữa ở bên kia. Rồi quay về phía Đàm Thiên Dương nhíu mày, ý bảo hắn đừng dài dòng nữa, mau nằm lên đó.
Đàm Thiên Dương suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn nằm xuống. Hắn nghiêng người đối mặt với Tịch Chiêu Nhiên. Cánh tay hắn vươn đến ôm lấy người nằm bên cạnh, “Nằm sang phía này một chút, không lát nữa lại ngã xuống đất.”
Vì thế cậu chủ nhà họ Tịch hết sức cao hứng, được Đàm Thiên Dương kéo qua ôm vào lòng.
Hai người đàn ông cao hơn một mét bảy cùng nằm ở trên giường. Mặt kề mặt, có thể tưởng tượng được khoảng cách giữa hai người gần bao nhiêu.
Tịch Chiêu Nhiên trừng mắt nhìn, y nhìn khuôn mặt điểm trai gần ngay trước mắt. Trong lòng dâng lên một cảm giác thoả mãn mà trước nay chưa từng có. Y nhịn không được tiến đến, hôn lên mũi Đàm Thiên Dương. Sau đó lại kiềm không được, hôn lên đôi môi của hắn.
Đàm Thiên Dương cũng nhìn y, không nói gì. Tuỳ ý để y làm loạn trên mặt mình.
Tịch Chiêu Nhiên hôn lên mặt hắn một cái. Cuối cùng đối diện với tầm mắt của Đàm Thiên Dương. Tiến đến gần hôn lên môi hắn.
Môi của Đàm Thiên Dương hơi rộng, nhưng lại rất nam tính. Mỗi khi hắn mím môi luôn làm cho người ta vô thức sợ hãi. Tịch Chiêu Nhiên trong lòng cũng rất sợ. Nhưng có điều, hôn Đàm Thiên Dương thật sự rất thích. Đôi lúc cũng có thể cắn một cái, làm cho y cảm thấy mình rất có thành tựu.
Khi Đàm Thiên Dương hôn lên môi Tịch Chiêu Nhiên. Hô hấp cũng liền theo đó trở nên gấp gáp hơn. Hắn vội đẩy Tịch Chiêu Nhiên ra, thấp giọng nói: “Đừng nghịch nữa, mau ngủ.”
Tịch Chiêu nhiên trong lòng nghiến răng. Quyết định một là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng! Y lại tiến đến vừa hôn vừa cắn lên môi Đàm Thiên Dương. Đầu lưỡi cuồng nhiệt tiến vào trong khoang miệng hắn. Cả người đều nằm trong lòng Đàm Thiên Dương.
Đàm Thiên Dương bị hành động đột ngột này của y làm cho thở gấp. Nhất thời cũng bất chấp chuyện điều chỉnh lại hô hấp. Hắn theo bản năng mà đáp trả Tịch Chiêu Nhiên, vừa hôn lại vừa cắn lên môi y. Cái lưỡi càng hung hăng cuốn lấy Tịch Chiêu Nhiên không buông.
“Ngô..” Tịch Chiêu Nhiên nhịn không được kêu một tiếng. Lực đạo của Đàm Thiên Dương lớn hơn so với y. Làm cho y có chút không chống đỡ được.
Đàm Thiên Dương lại càng hoảng, tưởng rằng mình đã cắn trúng y. Hắn liền vội vã rời khỏi đôi môi ngọt ngào, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không.” Tịch Chiêu Nhiên lắc đầu, cơ hội tốt như vậy làm sao y có thể buông tha?! “Tiếp tục.” Y nói xong lại tiếp tục hôn hắn.
Đàm Thiên Dương nghiêng đầu tránh đi cái hôn của Tịch Chiêu Nhiên. Đôi môi bị cắn đến đỏ, hắn dùng thanh âm mang theo chút cảnh cáo nói: “Mau ngủ, bằng không anh sẽ qua giường kia nằm.”
Tịch Chiêu Nhiên dĩ nhiên không bằng lòng. Y lấy tay trái chống lên giường, trực tiếp ngồi dậy. Đôi chân dài trèo qua, ngồi lên đùi Đàm Thiên Dương. Hạ thể hai người vô tình cạ sát vào nhau. Nơi đó hiện giờ đã bắt đầu cứng rắn hừng hực lửa nóng. Chứng minh cả hai trong lúc kịch liệt hôn môi đều giống nhau khơi dậy phản ứng.
Đó là một hiện tượng tốt ah’, Tịch Chiêu Nhiên đắc ý nhếch môi. Nếu muốn bẻ cong một người. Vậy thì phải chiếm lấy hết tất cả mọi thứ của người đó, từ tình cảm đến thể xác. Bằng không sẽ không có ý nghĩa. Y phải trả giá đắc như vậy, thậm chí không tiếc huỷ đi cánh tay của mình để bám chặt lấy người này. Hiện giờ mọi chuyện thuận lợi như vậy. Y sao lại không mau chóng để lại ấn ký trên người đối phương chứ? Hơn nữa theo nhận xét của y. Loại đàn ông giống như Đàm Thiên Dương. Nếu như hai người không thật sự tiếp xúc thân thể. Đến một lúc nào đó hắn có thể rời bỏ y. Nhưng một khi hai người đã thật sự có quan hệ phu phu. Là một người có trách nhiệm như Đàm Thiên Dương, hắn nhất định sẽ không vứt bỏ y.
“Anh.. có phải là không làm được?” Tịch Chiêu Nhiên cố ý khiêu khích nói, “Nếu không được thì em làm!”
Đàm Thiên Dương nằm ngửa nhìn người kiêu ngạo đang cưỡi trên người mình, ánh mắt âm trầm.
“Thật là không được… A…a..” Lời của y còn chưa nói hết. Thân thể đã từ không trung xoay tròn một trăm tám mươi độ. Chờ đến khi Tịch Chiêu Nhiên lấy lại *** thần. Cả người y đã bị Đàm Thiên Dương đặt ở trên giường.
Mặc dù thế, nhưng cánh tay phải của y vẫn được Đàm Thiên Dương bảo hộ rất cẩn thận.
Đàm Thiên Dương cúi người, mặt đối mặt với Tịch Chiêu Nhiên. Một tay ôm lấy phía sau lưng y, một tay chống lên chiếc gối y đang nằm. Đầu cúi xuống, áp sát mặt y. Thanh âm bình tĩnh mang theo nguy hiểm nói: “Em nói ai không làm được?!” Thân là một người đàn ông, hắn làm sao có thể chấp nhận khi bị người khác nói mình làm không được? Có thể nói hắn không có bản lĩnh, nhưng tuyệt đối không thể nói hắn bất lực!
Đàn ông ở phương diện này có một sự cố chấp kỳ lạ. Có đôi khi thật sự làm cho người ta cảm thấy không thể thể nào giải thích được.
Tịch Chiêu Nhiên nâng cánh tay trái ôm lấy tấm lưng rộng của Đàm Thiên Dương. vẻ mặt ẩn tình, khoé môi mỉm cười nhìn hắn, “Anh có thể chứng mình cho em thấy ah’. Nói suông nhưng không làm thì cũng vô dụng thôi.”
Đàm Thiên Dương nhìn đôi môi mở ra rồi đóng lại. Từng câu từng chữ phát ở bên tai khiến người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi. Hắn liền mãnh liệt cắn lên đó một cái, dùng hành động của mình để “chứng minh” với Tịch Chiêu Nhiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT