Thông qua kinh nghiệm của hai ngày trước. Đàm Thiên Dương sợ Tịch Chiêu Nhiên lại đi uống rượu hoặc là sinh bệnh té xỉu. Cho nên hắn đã khuyên y tìm chuyện gì đó để làm, hoặc trực tiếp quay về công ty làm việc. Dù sao công việc của y cũng không cần tự mình động tay làm gì cả.

Tịch Chiêu Nhiên nghe xong nhún vai, có điều y vẫn nghe lời hắn, quyết định đi làm trở lại. Hai người đi cùng nhau đến công ty cũng không cảm thấy nhàm chán.

Cả hai đến lầu một của công ty thì chia ra mỗi người đi một ngả. Tịch Chiêu Nhiên nhìn bóng dáng của Đàm Thiên Dương đi vào thang máy. Nghĩ đến câu nói của Thiệu Đông Dương hôm trước. —— Khoảng cách sinh mỹ cảm —— Y cảm thấy lập luận này cũng có chút có đạo lý. Vì vậy vẫn là không nên để cho Đàm Thiên Dương lúc nào cũng đi theo mình. Cũng đỡ cho mình mỗi lúc mỗi chuyện đều phải bận tâm đến suy nghĩ của hắn.

Đàm Thiên Dương là người hoàn toàn khác biệt với y. Thế giới trưởng thành của hai người cách xa nhau vạn dặm. Đàm Thiên Dương sinh ra ở nông thôn, tư tưởng cổ hủ. Rất nhiều chuyện y cho là bình thường thì hắn lại coi là lệch lạc không tốt. Tịch Chiêu Nhiên không muốn trước khi chưa đem người nắm trong tay đã khiến cho đối phương nảy sinh tâm lý bài xích. Đương nhiên y cho tới bây giờ cũng không nghĩ đến chuyện sẽ thay đổi bản thân để phù hợp với đối phương, chưa từng nghĩ đến.

Bởi vì tay phải của y bị thương, Tịch Chiêu Nhiên trở về văn phòng cũng không làm được gì. Sau khi ngồi ngẫn người hết nửa buổi sáng, y nhận được điện thoại của Thiệu Đông Dương.

“Người cậu nhờ tôi điều tra, tôi đã tra ra rồi.” Thiệu Đông Dương thở hắt ra trong điện thoại. Tịch Chiêu Nhiên bình tĩnh không lên tiếng, chờ câu nói kế tiếp của hắn, “Trước khi cậu đi đến thành phố T. Quả thực đã có người liên hệ với hắn. Bảo hắn gọi điện thoại đặt hàng ở một siêu thị mini, rồi nói đối phương giao hàng đến chỗ hắn. Người nọ ra cái giá vô cùng hào phóng. Ông chủ kia còn nói, lúc đầu cái siêu thị kia vốn định từ chối. Nghe nói là bởi vì không có ai có thời gian chở hàng đến cho hắn, bảo hắn tới lấy. Nhưng người gọi điện thoại cho hắn lại bắt hắn nghĩ biện pháp. Nhất định phải giao hàng trong ngày đó. Ngữ khí của người kia mang theo đe doạ, ông chủ đó bị hắn làm doạ sợ. Liền quấn chặt lấy người chủ siêu thị mini kia năn nỉ chở hàng đến. Cuối cùng dường như cái siêu thị mini đó không còn cách nào khác đành phải đáp ứng hắn.” Thiệu Đông Dương nói xong suy nghĩ một chút, có chút không xác định hỏi, “Tôi nói như vậy, cậu đã hiểu chưa?” Mấy câu trên giống như là khẩu lệnh, chính bản thân hắn nghe xong còn thấy choáng váng không ít.

“Hiểu được.” Tịch Chiêu Nhiên cuối cùng đã biết được chuyện gì đã xảy ra, có chút không yên lòng đáp trả.

Thiệu Đông Dương nghe giọng điệu của hắn không ổn lắm, có chút lo lắng tiếp tục hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Chiêu Nhiên…”

“Đừng gọi tôi là Chiêu Nhiên.” Tịch Chiêu Nhiên không kiên nhẫn cắt ngang lời hắn.

“Được được, Tịch thiếu gia.” Thiệu Đông Dương thở dài, “Ít nhất cậu cũng nên nói cho tôi biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”

Tịch Chiêu Nhiên xoay người trên ghế dựa. Đôi mắt không có tiêu cự nhìn ra ngoài cửa sổ đến ngẩn người. Ngay lúc Thiệu Đông Dương nghĩ y sẽ không nói gì nữa, thì đột nhiên nghe y mở miệng, giọng nói có chút mơ hồ: “Cậu cảm thấy, khả năng tôi không phải là người họ Tịch lớn bao nhiêu?”

Thiệu Đông Dương nghe xong lập tức nhíu mày, “Cậu sao lại nghĩ như vậy? Nếu cậu cảm thấy mình không phải là người họ Tịch. Vậy thì những chuyện cậu làm mấy năm nay tính sao đây? Chỉ vì giận dỗi hoặc trả thù ah’?”

Tịch Chiêu Nhiên không nói chuyện, bởi vì biết trong phòng không có người ngoài. Cho nên ánh mắt y nhìn ra ngoài cửa sổ có chút trống rỗng, cả người đều co lại.

“Ông ta không tin đó là chuyện của ông ta. Năm đó tôi đã tìm người giám định bản xét nghiệm DNA đó, nên kết quả không thể sai được. Ông ta nghi ngờ, đại khái là vì bản xét nghiệm đó do chính tay mẹ cậu đưa cho ông ta. Người ông ta không tin tưởng nhất kỳ thật chính là mẹ cậu, còn cậu thì không có vấn đề gì.” Thiệu Đông Dương thở dài giải thích.

“Vậy ý cậu nói, ông ta không tin mẹ tôi là bởi vì mâu thuẫn lúc đó của bọn họ?” Tịch Chiêu Nhiên không buông tha tiếp tục truy vấn hỏi.

Thiệu Đông Dương muốn thở dài, hắn có chút tức giận nói: “Đây là chuyện của bọn họ, cậu hỏi tôi làm sao tôi biết được.”

Tịch Chiêu Nhiên nhìn bên ngoài cửa sổ không nói tiếp.

“Thôi được rồi, đừng nghĩ nhiều như thế, chân tướng chuyện này một ngày nào đó sẽ rõ ràng thôi. Hơn nữa, chỉ cần nhìn gương mặt giống nhau như đúc của hai người. Cũng đủ biết chuyện này không thể giả được.” Thiệu Đông Dương xoa trán, cố khuyên nhủ y. Hiển nhiên cũng vì chuyện này mà mấy năm nay, hắn đã không ít lần khuyên nhủ Tịch Chiêu Nhiên.

“Biết rồi.” Tịch Chiêu Nhiên tuỳ tiện đáp một câu.

Thiệu Đông Dương thoáng nhẹ nhàng thở ra. Tiếp tục nói chủ đề này cũng không có ý nghĩa. Vì thế hắn quyết định nói sang chuyện khác. “Phó ca sắp sinh nhật rồi, cậu có đi không? Cậu cũng biết hắn vẫn luôn đối với cậu…”

“Tôi sẽ đi, hai ngày nữa phải không?” Tịch Chiêu Nhiên cắt đứt lời hắn, quả nhiên đã hạ quyết định.

“Hừ, cậu không hiểu ý gì hết!” Ban đầu Thiệu Đông Dương muốn trêu chọc y vài câu. Không nghĩ tới đối phương căn bản không cho hắn cơ hội này. Hắn chỉ đành mất hứng sờ mũi, “Là hai ngày nữa, tôi còn tưởng cậu không đi.”

“Vì sao lại không đi?” Tịch Chiêu Nhiên cong khoé miệng, “Cậu cảm thấy tôi là người sợ phiền phức sao?”

Đương nhiên là không, Thiệu Đông Dương nghĩ thầm. Tịch Chiêu Nhiên quả thực là một nhân vật ngoan độc không thua gì đại ca của hắn. Ngay cả hắn cũng chỉ có thể đứng sang một bên.

“Cậu hiện giờ không lái xe được, có muốn tôi tìm người tới đón không?” Thiệu Đông Dương lo lắng hỏi.

“Không cần, Thiên Dương sẽ đưa tôi đi.” Tịch Chiêu Nhiên nói như không có gì quan trọng.

Đầu dây điện thoại bên kia bỗng im lặng một chút. Sau đó truyền đến thanh âm kêu rên của Thiệu Đông Dương. “Tịch thiếu gia ah’, cậu không phải chứ! Cậu dẫn người đàn ông hiện tại của mình đến trước mặt Phó ca, căn bản là không phải đi sinh nhật của hắn mà là có ý đồ quấy rối đi?!”

“Như thế thì sao chứ? Phó ca là Phó ca, Thiên Dương là Thiên Dương.”

“Cậu…”

“Cậu còn chuyện gì nữa không tôi cúp máy đây. Hiện tại đã là giữa trưa rồi, tôi muốn đi xuống lầu tìm Thiên Dương ăn cơm trưa ah’.” Tịch Chiêu Nhiên đứng dậy khỏi ghế, bước ra ngoài.

“Được rồi, được rồi, cậu luôn luôn đúng. Aizz.. nhưng tôi phải nhắc nhở cậu, Phó ca là hạng người gì chắc cậu cũng đã biết. Vị vệ sĩ kia của cậu ở thành phố này thân đơn lực bạc. Cậu đừng kéo phiền phức đến cho hắn.” Thiệu Đông Dương vô cùng buồn bực mà đi tới đi lui trong phòng. Hắn sao lại khổ như thế chứ! Một người, hai người, đều là mấy kẻ điên, chỉ sợ thiên hạ này không loạn mà thôi!

Tịch Chiêu Nhiên nghe xong lời của hắn, khoé môi gợi lên một nụ cười, có thể khiến cho người ta sởn gai ốc. “Nếu tôi không kéo Đàm Thiên Dương vào trong thế giới của tôi. Thì làm sao tôi có được hắn? Chỉ khi hắn rơi vào rồi, tôi mới có cơ hội quấn chặt lấy hắn. Khiến cho hắn vĩnh viễn cũng không thoát ra được.” Y nói xong trực tiếp cúp điện thoại. Nghiêng đầu nhìn thoáng qua bầu trời âm u bên ngoài cửa số. Nụ cười tao nhã trên cánh môi trở nên tàn nhẫn.

—— Cho dù có xuống địa ngục, y cũng phải kéo hắn theo cùng. Đây mới chính là đạo lý tình yêu của Tịch Chiêu Nhiên. Yêu hay không yêu, thương hay không thương đều không quan trọng. Muốn có thứ gì đó thì phải gắt gao nắm lấy trong tay, như thế mới có thể làm cho người ta an tâm. Ai bảo hắn đối với y hoàn hảo như vậy. Khiến cho y chú ý như thế, cũng chỉ có thể trách bản thân hắn không may. Và hắn cũng chỉ có thể bị y quấn đến chết!

Khi A Nghĩa đẩy cửa tiến nào, đúng lúc nhìn thấy cậu chủ nhà mình đang nở một nụ cười khiến cho người ta lạnh sống lưng. Bước chân hắn vô thức dừng lại.

“Chuyện gì?” Tịch Chiêu Nhiên thu hồi tươi cười, hỏi.

“Ách.. đã trưa rồi, cậu chủ muốn đi ra ngoài ăn hay là để tôi mua về?” A Nghĩa vội hoàn hồn, nói ra mục đích mình vào đây. Hắn cũng không muốn vô duyên vô cớ mà đi hứng lấy sự tức giận của cậu chủ mình.

“Không cần, tôi xuống nhà ăn của công ty ăn.” Tịch Chiêu Nhiên ném cho hắn một câu, rồi rời khỏi văn phòng đi thang máy xuống lầu.

Chờ khi y xuống đến lầu dưới, đúng lúc gặp được Đàm Thiên Dương đang muốn đi đến căn-tin. Y thật vừa lòng với khả năng nắm bắt thời gian vô cùng chính xác của mình.

“Cùng đi đi.” Tịch Chiêu Nhiên cười tủm tỉm nói.

Đàm Thiên Dương mặc dù có chút bất ngờ vì thái tử gia của công ty sao lại muốn xuống căn-tin ăn cơm. Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, càng sẽ không hỏi nhiều.

“Hai ngày nữa anh theo tôi đi ra ngoài một chuyến.” Tìm một vị trí, Đàm Thiên Dương sau khi gọi xong món ăn cho hai người, Tịch Chiêu Nhiên mới nói.

“Đi nơi nào?” Đàm Thiên Dương hỏi, hắn không phải vì muốn nghe chuyện của người khác. Chỉ là muốn biết trước hoàn cảnh. Vì an toàn của Tịch Chiêu Nhiên mà chuẩn bị một chút.

“Sinh nhật của một người bạn, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người đến tham dự, mang theo anh cũng thuận tiện.” Tịch Chiêu Nhiên nói.

“Được.” Đàm Thiên Dương gật đầu, hắn chú ý thấy Tịch Chiêu Nhiên ăn được không ít. Trong lòng mới an tâm, không nói gì thêm.

“Đúng rồi, còn có một chuyện muốn nói với anh. Công việc bảo vệ của anh ở công ty tạm thời không cần từ chức. Dù sao ban ngày tôi cũng ở công ty. Nếu cần phải ra ngoài, anh chỉ cần xin phép, sau đó đi cùng tôi là được.” Tịch Chiêu Nhiên nói.

“Như vậy có chậm trễ chuyện của cậu không?” Đàm Thiên Dương hỏi. Cùng lúc làm hai công việc với hắn mà nói cũng không phải chuyện vất vả gì. Dù sao hắn hiện tại chăm sóc cho Tịch Chiêu Nhiên cũng quen tay rồi.

Vừa nghĩa như vậy, bàn tay đang ăn cơm của Đàm Thiên Dương dừng lại một chút. Hắn trước kia tuyệt đối không phải là loại người có tính bà cô thế này. Nhưng tại sao gần đây lối suy nghĩ của hắn luôn vây quanh Tịch Chiêu Nhiên? Là bởi vì nhận công việc làm vệ sĩ cho y sao?

“Không đâu, tôi không thường đi ra ngoài. Chuyện lớn trong công ty cũng không cần tôi giải quyết.” Tịch Chiêu Nhiên nhún vai, cách nói giống như đó không phải chuyện của mình.

Đàm Thiên Dương nhìn y một cái, cũng không nói chuyện. Hắn vẫn còn đang suy nghĩ đến vấn đề kia của mình. Có lẽ hắn không nên quản nhiều như vậy? Dù sao nghiêm khắc mà nói, hắn và Tịch Chiêu Nhiên cũng chỉ là ông chủ thuê và khách trọ phòng thôi. Cũng như quan hệ giữa ông chủ và nhân viên tạm thời vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play