“Huyết Hồn ngươi thật quá mức ngông cuồng! Sư tổ gia gia ta ở đây, ngươi còn không chịu chết!” Bị Mạc Nhiên coi thường làm tức giận muốn chết, Viên Tú Âm thân mang thù sát phụ hận không thể xông lên cho hắn một kiếm!

“A di đà Phật! Người ngồi bên trong đích thực là Huyết Hồn thí chủ? Như thế, thỉnh ra bên ngoài. Lão nạp có một chuyện muốn hỏi.” Không hổ là Thiếu Lâm bối phận (vai vế) cao nhất, mặc dù trong lòng có mối hận sát đồ, còn có thể bảo trì phương hướng của mọi người.

“Yêu! Lão hòa thượng, ngài hảo a! Hôm nay khí trời thật không tệ, ngài là hạ sơn để hóa trai sao?” Thanh âm lớn giọng, Cổ Tiểu Mộc ngồi tại cửa không biết lớn nhỏ cười ha ha đối Giới Vũ chào hỏi.

Giới Vũ nghe thanh nhìn người, mi vừa động, “Tiểu…, thí chủ là…”

“Không phiền đại sư hỏi thăm, tại hạ chỉ là một thư sinh nghèo, bởi vì Huyết Hồn lão Đại quản việc ăn uống nên tiện để người dưới quyền làm chân chạy vặt. Lão hòa thượng, ngài đừng gọi tại hạ là Tiểu thí chủ, gọi ta Tiểu Mộc là được rồi!” Không chút nào đem địa vị cao quý trên giang hồ của Giới Vũ để ở trong lòng, nói chuyện cũng là cười đùa cợt nhả.

“Tiểu Mộc… thí chủ,” Giới Vũ ở trong miệng đọc lại hai lần, lộ ra khuôn mặt tươi cười thản nhiên, “Lão nạp nhớ kĩ, Tiểu Mộc thí chủ!”

Ngừng lại một chút, bất ngờ, Giới Vũ lão hòa thượng lại hướng Tiểu Mộc không có danh tiếng gì dò hỏi: “Lão nạp lần này hạ sơn, chính là vì sự tình ngu đồ bị giết. Mặc dù không muốn phá vỡ sát giới, nhưng cũng hi vọng hung thủ có thể cấp di cô (mồ côi) Viên gia một câu trả lời thỏa đáng. Vì vậy, lão nạp xin hỏi Tiểu Mộc thí chủ, ngươi cũng biết hung thủ là ai?” (ngu: cách nói khiêm tốn khi nói về mình)

Tiểu Mộc còn chưa kịp trả lời, chợt nghe Viên Tú Âm khóc nức nở hét lên: “Sư tổ gia gia không cần tiếp tục hỏi bọn họ! Cha trước khi lâm chung có kêu lên hai chữ Huyết Hồn, bằng chứng như núi, nhất định là hai tên tặc tử này không thể nghi ngờ! Sư tổ gia gia người phải làm chủ cho Tú Âm a! Ô ô, thảm thương phụ thân chết không nhắm mắt…”

“Đại cô nương, nói cũng không thể nói như thế, sự tình còn chưa nhận định rõ ràng, hiện tại liền một mực chắc chắn ai là hung thủ không phải quá sớm sao?”

“Ngụ ý của Tiểu Mộc thí chủ là…” Chẳng biết vì sao, Lão hòa thượng Giới Vũ tựa hồ rất coi trọng ý kiến của Cổ Tiểu Môc vô danh tiểu tốt, cừu nhân ngay trước mắt cũng không nhanh chóng tiến lên bắt người.

“Ngày ấy, Huyết Hồn quả thật đã đến Viên gia trang…”

“Qủa nhiên là các ngươi!” Viên Tú Âm liền rút kiếm hướng tới.

“Tú Âm, để Tiểu Mộc thí chủ đem lời nói hết.” Giới Vũ tay áo vung lên, ngăn cản nữ nhi Viên Điền.

“Tính khí nóng nảy như thế! Chẳng thể trách đến bây giờ còn chưa gả đi được!” Đại nam nhân không để ý tình hình đối Viên gia đại tiểu thư làm mặt quỷ, nhìn thấy đối phương tức giận tới mức dậm chân, lúc này mới hài lòng tiếp tục nói.

Vừa nói, vừa chú ý đến Bách Lý Mạc Nhiên cho tới bây giờ đều bảo trì yên lặng.

“Huyết Hồn tới Viên gia trang thì Phục Hổ Chưởng Viên Điền đã bị sát hại, cũng đúng lúc gặp phải hung thủ đi ra. Người này vừa thấy Huyết Hồn liền lập tức cao giọng hô lên, sau đó đánh ra một chưởng chạy ra trang ngoại.”

“Ngươi nói láo! Ngươi thế nào lại biết? Này đơn giản là các ngươi thêu dệt nên mà thôi!” Viên Tú Âm hiển nhiên sẽ không tin tưởng.

“Đại cô nương, ngươi thật không hiểu rõ Huyết Hồn! Nếu người chứng thực là hắn giết, hắn tuyệt đối sẽ không phủ nhận! Cũng không cần thiết phủ nhận! Ta tận tình khuyên bảo cùng ngươi nửa ngày, chính là không muốn ngươi tìm nhầm người báo thù, cũng không phải tỏ vẻ sợ ngươi!” Sờ sờ cái mũi, “Tiểu Mộc ta trưởng thành như thế này, còn chưa sợ qua ai! Huyết Hồn liền càng không có khả năng!”

“Tiểu Mộc thí chủ lí do giải thích, lão nạp đã hiểu được, hiện tại lại cho lão nạp hỏi Huyết Hồn thí chủ một câu: Ngu đồ của lão nạp Phục Hổ Chưởng Viên Điền, có phải do thí chủ hạ thủ giết hại hay không?” Đối mặt phía trong cửa, Giới Vũ trầm thanh quát hỏi.

Ai nha! Hảo một Thiếu Lâm sư tử hầu (cổ họng sư tử)! Giọng so với nương ta mắng cha ta cũng khống kém bao nhiêu! Không biết Mạc Mạc hiện tại ăn có tiêu được không? Gãi gãi lỗ tai, Tiểu Mộc rất là không hài lòng đưa cho Giới Vũ lão hòa thượng một cái liếc mắt. Hỏi liền hỏi thôi, hét lớn tiếng như vậy làm gì?!

Âm u, giống như là thanh âm đến từ địa phủ, “Đúng thì sao, không đúng thì sao?” [câu trả lời rất chi là Mạc Mạc =))]

Mạc Mạc, ngươi sao lại như thế rồi! Ngươi có biết hay không ngươi nói như vậy thực dễ dàng khiến người khác hiểu lầm? Huống chi tình trạng thân thể ngươi hiện tại…, ngươi không biết cái gì gọi là quyền thả chi nghi sao? Ai! Đau đầu! [quyền thả chi nghi => kiểu như là “nên cân nhắc tình hình”]

“Vậy phải khiến ngươi đền mạng! Trước tiên cũng phải đem ngươi bắt lại, đưa đến Thiên Nhất Trang cấp anh hùng thiên hạ nhận rõ. Nếu thật không phải, chờ bắt được hung thủ, thì sẽ thả ngươi rời đi.” Mộ Dung đại công tử luôn yên lặng bống nhiên chen lời nói.

Thảm! Mộ Dung tiểu tử người này không phải cố ý châm ngòi sát ý của Mạc Mạc đi! Chết tiệt, muốn tại trước mắt nữ nhân làm anh hùng cũng không nhất định muốn chọn ngay lúc này a!

Mạc Nhiên ngẩng đầu lên, đem ly liệt tửu cuối cùng uống vào trong bụng. Chén rượu vừa mới thả xuống mặt bàn, bỗng vươn tay bắt lấy cổ áo nam nhân ở bên cạnh đang miên man suy nghĩ, sử xuất xảo kình, cuối cùng đem Tiểu Mộc cao to ném ra ngoài ***. (sử xuất: đánh ra xảo kình: sức lực sắc bén)

Mạc Mạc?!

“Hiện tại ta đã không cần ngươi làm chân chạy, ngươi có thể lăn đi! Tin tưởng Thiếu Lâm đại hòa thượng cũng không đến nỗi gây khó dễ với một tên nghèo kiết hủ lậu không biết võ công.” Đứng lên, đối mặt với quần hùng trong ***, “Muốn bắt ta? Hừ! Huyết Hồn ở đây này!”

Công lực khoái tán (nhanh biến mất), tiên hạ thủ vi cương!

Ý nghĩ chợt lóe lên trong lúc đó, Mạc Nhiên đã làm ra quyết định, vọt lên hướng Thiết Phán Quan Mộ Dung Thanh đánh tới.

Thấy Mộ Dung xuất kiếm ngăn địch, vài vị Lục Hợp môn ngồi một chỗ không động, có lẽ muốn nhìn trò cười của Mộ Dung công tử hoặc là duy trì lập trường chính đạo ── bất quần nhi công chi. (không dựa đông mà tấn công)

Nhưng thân là hắc đạo, Sở Giang Tam Bá cùng Bích Ngọc Kim Thiềm tự nhiên không có chút đắn đo, Tam Bá hô lên một tiếng: “Viên gia Đại muội tử, ngươi cần phải giữ lời đấy!” Ba người đã chia ra vây quanh Bách Lý Mạc Nhiên.

Bích Ngọc Kim Thiềm sờ tay vào ngực, đang lúc tùy thời mà động.

Hào quang chợt lóe, theo một tiếng kêu thảm, Sở Giang Tam Bá một người bị chém thành hai khúc!

Chủ *** đáng thương sớm đã sợ đến trốn sau *** không dám động đậy. Thấy nửa cái đầu người lăn đến bên chân, tập trung nhìn vào, tròng mắt khẽ đảo liền ngất đi.

“Lão Đại!! Huynh đệ này sẽ báo thù cho ngươi… Dát a!” Âm thanh thù hận vang lên, song yết hầu đã bị hoa khai (cắt qua)!

Đề khí, nhảy lên, vận khởi công lực toàn thân, bảo đao huyết hồn hào quang đại chích, hồng viêm quét về toàn bộ người trong *** phô. Ngay cả một tiếng rên thảm cũng không có, Sở Giang Tam Bá cuối cùng cũng đi theo huynh đệ hắn rồi! [hồng viêm: như là tia sáng nóng đỏ]

Thiết Phán Quan Mộ Dung Thanh cực lực lui ra, kiếm hoa vũ kín không kẽ hở, cố gắng ngăn cản Huyết Hồn từ giữa không trung bắn ra đoạt mệnh hồng viêm!

Đệ tử Lục Hợp môn cũng vô pháp tiếp tục ngồi yên, liền rút ra binh khí tùy thân ứng phó địch.

Chỉ có Bích Ngọc Kim Thiềm đột nhiên ngã xuống đất, thay đổi vô thanh vô tức, ai cũng không biết hắn rốt cuộc xảy ra chuyện gì…

Mắt thấy Mạc Nhiên sát *** đại phát, Mộ Dung đại công tử cánh tay trái chảy máu, vài vị Lục Hợp môn hiển nhiên đã không thể chống đỡ, đại khái không cần chốc lát, Huyết Hồn có thể đem toàn bộ những người còn lại thu thập hết!

Trong lúc sốt ruột, vừa không muốn nhìn thấy Huyết Hồn lạm sát kẻ vô tội, lại không muốn thấy hắn bị người Thiếu Lâm Tự vây công. Rơi vào đường cùng, đành phải mở miệng.

Chúng tăng Thiếu Lâm cùng người Viên gia trang đang chuẩn bị nhảy vào trong *** phô trợ giúp đám người Mộ Dung Thanh, đột nhiên, trong tai Giới Vũ truyền rõ giọng nam nhân: “Mắng ta một tiếng! Đánh ta một chưởng! Mau!”

Nhìn thoáng qua nam tử tên gọi là Tiểu Mộc, không lưỡng lự, Giới Vũ lão hòa thượng hét lớn một tiếng: “Hảo tiểu tặc ngươi, trốn chỗ nào!” Sau đố, vận khởi năm thành công lực một chưởng hướng y đánh tới!

“Oa! Mạc Mạc!” Kêu thảm một tiếng, người bị đánh ra hơn trượng, một ngụm máu tươi phun ra khỏi miệng, nam nhân thật sự dùng thân thể tiếp hạ chưởng này!

“Tiểu Mộc!” Mạc Nhiên nghe thấy tiếng kêu thảm của Tiểu Mộc đau lòng muốn nứt ra, rốt cuộc bất chấp tất cả, một tiếng thê hống bay nhanh ra ngoài ***.

Rất nhanh chạy tới bên cạnh tên đại ngốc, hắc ảnh đột nhiên lảo đảo một cái, nhưng rất nhanh liền đứng vững thân mình, một phen ôm lấy người té trên mặt đất vào trong lòng.

“Giới… Vũ…!” Hai mắt sau diện sa như sắp nhỏ ra máu tươi! Chậm rãi buông người trong lòng, dần dần tụ lại công lực toàn thân, lưỡi đao huyết hồn khác thường, bắt đầu xuất hiện bạch sắc vụ khí! (sương mù màu trắng)

“Mạc Mạc…!” Bắt được nam tử băng lãnh, không để hắn đem mình thả trên mặt đất, “Ta… ngực đau quá, khụ khụ!” Tơ máu thuận theo khóe miệng chảy ra.

“… Tiểu Mộc,” Đôi mắt màu đỏ đóng băng dần dần có chút ấm áp, một lần nữa đen nam nhân ôm vào lòng, đứng lên.

“Giới, Vũ, món nợ này Huyết Hồn ta sẽ, ghi, nhớ!”

Một tiếng huýt sáo, gọi ngựa lại, đem Tiểu Mộc bị thương cẩn thận thả ở trên ngựa, chính mình cũng xoay người nhảy lên phía sau, ôm y vào lòng.

“Huyết Hồn, hôm nay ngươi đừng nghĩ ly khai nơi này!” Viên Tú Âm đứng ở trước ngựa, ngăn trở đường đi. Tiện đà quay đầu kêu gào: “Sư tổ gia gia! Người không thể cứ như vậy buông tha bọn họ được!”

Giới Vũ lão hòa thượng không biết trong lòng suy nghĩ cái gì, chấp tay hành lễ, cao giọng một tiếng a-di-đà phật, “Huyết Hồn thí chủ, vừa rồi lão nạp thất thủ, không nghĩ tới y thật sự không biết võ công. Xem lại, hôm nay đành tạm biệt như vậy. Ngày khác gặp lại, tiếp tục bàn luận! Tú Âm, tránh ra.”

“Sư tổ gia gia?!” Viên Tú Âm vẻ mặt bi ai cùng không minh bạch!

Không muốn tiếp tục lãng phí thời gian cấp Tiểu Mộc trị liệu, Mạc Nhiên kêu một tiếng, kéo mã cương, vọt lên chạy đi!

Mộ Dung Thanh, mấy vị Lục Hợp môn tử lý đào sinh (tìm được đường sống trong chỗ chết), vội vàng từ trong tửu phô đi ra, một lần nữa hướng Giới Vũ lão hòa thượng kiến quá hành lễ.

Trong tửu phô nho nhỏ ven đường, trừ bỏ chủ *** đang hôn mê cùng thi thể Sở Giang Tam Bá, thì Bích Ngọc Kim Thiềm ngã xuống đất lại chẳng biết từ lúc nào biến mất không thấy gì nữa…

Đáng lẽ phải up tuần trước nhưng vì ta bận hóng fanmeeting của Jae nên lỡ

Hazz… 2 ngày cục cưng về, tuy là k được gặp nhưng cũng khiến ta thực sự rất vui. Ai bảo lại dễ thương như vậy chứ

Hi vọng năm sau anh sẽ về lần nữa, nhưng là hà nội thì tốt nhất. haha

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play