Ngày hôm sau tin tức Huyết Hồn sát hại Phục Hổ Chưởng Viên Điền và Phan Trường Sinh truyền ra giang hồ thì Cổ Tiểu Mộc cuối cùng không nhịn được nữa chạy tới chất vấn Bách Lý Mạc Nhiên.
“Ngươi sao lại vừa thấy mặt liền giết người?! Ba tháng nay ngươi đã giết bao nhiêu? Tại sao cần lạm sát như thế? Ngươi liền cứ vậy khẳng định đối phương cùng sự tình ngươi điều tra có liên quan sao? Hơn nữa giết thì giết, cần gì hạ thủ đoạn tàn nhẫn như vậy? Ngươi có nghĩ tới hay không tử tôn (con cháu) người bị ngươi giết sau này sẽ là tâm tình như thế nào? Ngươi chẳng lẽ muốn để cho người trên giang hồ khắp nơi đều truy sát ngươi, ngươi mới có thể vui vẻ?” Không còn bộ dáng cợt nhả, đại nam nhân thái độ khác thường tức giận đỏ mặt nghiêm khắc chỉ trích.
Vậy ngươi có nghĩ tới tâm tình của ta hay không? Cha nương ta liền đáng bị giết sao? Ta không thể báo thù sao?
Mạc Nhiên ngồi ở mép giường suy tư tâm sự ngẩng đầu nhìn nam nhân đang đầy lòng căm phẫn, không chút biểu tình nói: “Nếu ngươi sợ, có thể cút đi!”
“Đúng! Ta sợ! Ta sợ ngươi tên ngu ngốc này cứ như vậy rơi vào vực sâu huyết hải! Ta sợ ngươi tên ngu ngốc này cho tới cuối cùng ngay cả mình chết thế nào cũng không biết! Ta sợ ngươi… sợ ngươi, cùng đường!” Ngồi xổm xuống trước mặt nam tử tuyệt sắc, Tiểu Mộc can đảm nắm chặt lấy tay hắn thành khẩn nói:
“Nói cho ta biết, ngươi tại sao cần làm như vậy? Chẳng lẽ không thể buông tha sao? Không cần giết người nữa được không? Nói cho ta biết trong lòng ngươi đang nghĩ những gì, đừng giấu diếm ta. Ân?”
Ta tại sao phải nói cho ngươi những điều đó? Nâng mí mắt, “Ngươi mắng ta ngu ngốc?”
“Ách, chúng ta bây giờ thảo luận không phải là vấn đề này…”
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Cổ Tiểu Mộc a. Ta còn có thể là ai?” Nam nhân vẻ mặt không hiểu ra sao cả.
“Tại sao ngươi đối chuyện trên giang hồ hiểu rõ như vậy? Ngươi khăng khăng cùng ở bên cạnh ta cuối cùng ôm mục đích gì? Tại sao muốn ngăn cản ta giết người?” Ánh mắt Mạc Nhiên càng ngày càng lạnh.
“Ngươi nói cho ta biết ngươi đang ở đây điều tra cái gì, lại vì cái gì mà giết người, ta sẽ nói cho ngươi biết.
Ngươi là đang cùng ta đàm điều kiện sao?! Chết tiệt.Đáng chết!
“Ngươi tính là cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà phải nói cho ngươi?! Cút! Đừng để ta gặp ngươi nữa!” Tính khí ngang ngược của Mạc Nhiên xông lên. Hơi vặn người ngã xuống giường không thèm nhìn người nữa.
Bị lời nói tuyệt tình của đối phương làm cho khí hỏa tăng lên, đang chuẩn bị bất chấp tất cả cùng hắn nháo một trận, bỗng nhiên, đại nam nhân nhìn về phía người trên giường, ánh mắt lặng đi một chút.
Chỉ thấy cao thủ Huyết Hồn võ công tuyệt đỉnh thế nhưng phạm vào một sai lầm tối sơ suất của người luyện võ ── không chút nào phòng bị mà quay lưng về phía y, Tiểu Mộc vốn phẫn nộ tâm tình đột nhiên khoan khoái rất nhiều.
Nguyên lai hắn đối với ta đã không còn đề phòng…, ha ha, trên miệng nói đến hung dữ như thế, kỳ thật ta ở trong lòng ngươi vẫn không tính là cái gì sao?
Lộ ra khuôn mặt tươi cười, ngồi lên trên mép giường, không chút nào dè chừng thân thủ đẩy đẩy thân lưng thon gầy kia.
“Mạc Mạc, thực xin lỗi. Vừa rồi ta quá kích động. Nói cho ta biết đêm qua xảy ra chuyện gì? Nếu ta nhớ không sai, ngươi từ trước đến nay đều là giết người không đoạt đồ. Hơn nữa Phan Trường Sinh sống mới có thể đối ngươi hữu dụng, ngươi cũng không có lý do gì phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn đem hắn giết chết đúng không?”
Không để ý tới y! Ngu ngốc! Hiện tại mới nghĩ đến sao?! Rốt cuộc ai mới là ngu ngốc.đồ đần! Thế nhưng dám nói ta vậy!
Nói ra xong, mới phát hiện chuyện tối hôm qua thật sự có nhiều điểm đáng ngờ. Càng nghĩ càng cảm thấy kẻ sát nhân có lẽ không phải hắn.
Ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Mạc Mạc, đừng tức giận nữa được không? Ta cũng là quan tâm đến loạn cả thôi! Chỉ cần là chuyện của ngươi, ta liền thực dễ dàng… như vậy. Hắc hắc…”
Dứt khoát nhắm mắt lại. Đêm qua ở trong thành dạo qua một vòng tìm kiếm hắc y nhân bịt mặt kia vu oan cho hắn, gà gáy canh năm mới trở lại khách ***, cho tới bây giờ hắn còn chưa có chợp mắt đâu!
Thấy mỹ nhân băng lương không để ý tới y, nam nhân quyết định hướng trên giường ngã xuống, nằm cùng nhau!
Bởi vì Mạc Mạc sinh khí nên đã chiếm hết cả cái gối đầu, Tiểu Mộc đành phải hai tay đan chéo đặt sau đầu, ngưng thần nhìn sa trướng.
“Mạc Mạc, ngày đó ở trên quan đạo, ta thừa nhận chỉ là muốn lợi dung ngươi mà thôi. Mà khi ta vừa thấy ngươi, tuy rằng ngươi còn mang sa mạo, nhưng ta cũng không biết tại sao lại đột nhiên nghĩ rất muốn cùng ngươi nán lại một chút, muốn cùng ngươi trò chuyện, suy nghĩ rất nhiều về ngươi. Cho nên, ta đi đại giang nam bắc tìm ngươi nhận thức ngươi làm đại ca. Sau đó, cùng ngươi một chỗ thời gian càng dài, ta càng không muốn ly khai ngươi. Ta cũng không biết mình là xảy ra chuyện gì…, chỉ cần là chuyện của ngươi, ta liền sẽ bận tâm, nghe được người khác nói xấu ngươi, ta sẽ tức giận muốn chết! Thấy ngươi giết người, ta… trong lòng liền thấy rất khổ sở, ngươi không để ý ta, ta sẽ thương tâm, ngươi cùng ta nói chuyện, bất kể là cái gì ta đều hảo vui vẻ!”
“Ta có phải hay không rất kỳ quái? Ta biết mình có điểm bất thường, chính là ta không có biện pháp khống chế chính mình…, vừa mới bắt đầu, ta đã cho rằng ta chỉ xem ngươi trở thành huynh trưởng, bởi ngươi thực sự phù hợp hình tượng đại ca trong lòng ta. Không nói chuyện tình cảm gì cả, rất biết ra lệnh cho người khác, công phu thì cực kỳ tốt, người lớn lên lại đẹp như vậy, xuất thủ lạnh lùng lại rất trang nhã, không có việc gì có thể tìm ngươi đánh nhau, cùng ngươi cãi nhau rồi chọc ngươi tức giận, buổi tối ôm chặt ngươi ngủ, cùng ngươi tâm sự một chút…,”
“Nhưng là, dần dần, ta… không chỉ muốn cùng ngươi tán gẫu bồi bên cạnh ngươi, ta còn muốn… còn muốn…” Nuốt một ngụm nước miếng không dám nói thêm.
“Còn muốn cái gì!” Người luôn đưa lưng về phía y đột nhiên mở miệng.
Cổ Tiểu Mộc luôn luôn tùy tiện bỗng nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, tâm tình khẩn trương vạn phần, nói chuyện cũng bắt đầu trở nên lắp bắp.
“Còn muốn… Ta không dám nói. Tóm lại, ta… rất thích ngươi, thật sự rất thích…,” Ta muốn sờ ngươi, hôn ngươi, cắn ngươi, muốn đem cả người ngươi ngay cả da lẫn xương đều ăn vào bụng, muốn đem ngươi đặt dưới thân hảo hảo yêu thương! [biết ngay ảnh muốn cái gì mà… biến thái a]
“Ngươi có cảm thấy được rất kỳ quái không, tại sao ta dù phải chết cũng muốn quấn lấy ngươi?… Kỳ thật chính ta cũng không hiểu. Mặc dù… hiện tại có điểm minh bạch rồi. Nhưng mà ta biết nếu ta nói ra, ngươi nhất định sẽ không chút do dự cho ta một đao…”
Trở thân mình, ở phía sau Mạc Mạc, nhẹ nhàng nhấc đầu đặt trên vai hắn, cọ cọ.
“Nhưng ta vẫn là muốn nói cho ngươi biết, ta… thích… ngươi, không phải thích kiểu như huynh đệ bằng hữu, mà là… mà là, ngươi hiểu đúng không…?”
Không hiểu!
“Mạc Mạc…”
“…Đầu đất!”
Hai người ngủ thẳng đến khi vãn hà (ánh nắng chiều) tiêu thất mới cùng từ trên giường đứng dậy.
Sau khi đứng lên, tên đại ngốc trong mắt Mạc Nhiên liền vẫn đối với hắn cười ngây ngô không ngừng. Tức giận đá y một cước, gọi y đi ra ngoài phân phó chủ quán đưa cơm lên.
Tiểu Mộc xoa xoa cái mũi, nhếch môi si ngốc nhìn hắn trong chốc lát, mới chạy ra đi phân phó chủ quán.
Đợi cho trong phòng chỉ còn lại một mình, Mạc Nhiên nhìn ánh nến vừa mới thắp sáng, trong lòng nhất thời bách chuyển thiên hồi.
Nghe được Tiểu Mộc thổ lộ với hắn lại là cái loại cảm tình này, theo lý thuyết hắn hẳn là phải tức giận mà một đao làm thịt y mới đúng. Chính là cảm giác chua chua ngọt ngọt quanh quẩn ở trong lòng là cái gì? Cảm giác có người quan tâm có người mắng hắn ngu ngốc đã là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi? Hơn nữa, y cũng không có bởi vì giang hồ đồn đãi mà sợ hãi, hiểu lầm, rời đi hắn, còn ngốc nghếch nói ra cảm tình giấu bên trong…
Cổ Tiểu Mộc…, ta có thể tin tưởng ngươi sao?
Đơn giản rửa mặt chải đầu xong, ở lại phòng dùng cơm chiều, Mạc Nhiên ngắn gọn rõ ràng mà miêu thuật lại sự tình tối qua.
“Ngươi nói hắc y nhân bịt mặt kia nghe thanh âm xác thực là trung niên?”
“Ân. Tuổi không nhỏ hơn bốn mươi.”
“Trừ bỏ công lực thâm hậu, chưởng kình lợi hại, hắn còn có đặc điểm gì không?”
Lắc đầu.
“Ngươi nhìn thi thể của Phục Hổ Chưởng Viên Điền rồi sao? Có thể từ thủ pháp ông ta bị giết chết nhìn ra được cái gì không?”
Tự hỏi trong chốc lát, “Không phải độc. Nội phủ không bị chấn thương. Một đao trí mạng.”
“Ngươi là nói người này thiện đao?” Tuy rằng nói đến sự tình huyết *** sát nhân, nhưng cũng không làm giảm đi hứng trí dùng cơm của Cổ Tiểu Mộc. Một bên hỏi vấn đề, một bên từng ngụm từng ngụm ăn thức ăn.
“Không nhất định. Theo vết đao bị rút ra, xem vết thương chính là cương đao bình thường, vả lại xác thực là đoản đao. Nguyên nhân đắc thủ lớn nhất vẫn là nằm ở hành động khi người ta không đề phòng.”
“Theo ý kiến của ngươi, đối phương hẳn là người quen tri kỉ của Viên Điền.”
“Chín phần là vậy.”
“Ngươi có biết hiện trên giang hồ khắp nơi đều truyền đi là Huyết Hồn sát nhân?”
“Ngươi đã nói với ta rồi.”
“Trong ba tháng này, quả thật bị ngươi giết chết tính cả Bạch Lão Chu, Ngô Sùng Đức có năm người. Nhưng đồn ra ngoài, còn có ba người được truyền là chết bởi tay Huyết Hồn. Ngươi có cho rằng ba người này có khả năng đều là bị người kia hạ sát thủ không? Mục đích là vì tàng bảo đồ.” Đặt chén cơm xuống, tách lấy ngón tay đếm một lần, Cổ Tiểu Mộc liệt ra điểm đáng ngờ.
“Bất kể là không phải người này hạ thủ, thì chỉ cần những kẻ mang từng mảnh nhỏ của tàng bảo đồ đều đáng chết! Khác nhau chỉ ở chết ở trên tay ai, nếu không vẫn là chết trên tay ta mà thôi!” Xem chừng, Mạc Nhiên tạm thời không có nhanh chóng đi tìm ý tứ của người vu oan hãm hại hắn.
“Mạc Mạc, ngươi có phải hay không đã bỏ sót một điểm? Ngươi nghĩ xem, kẻ kia vì bảo đồ mà giết người, nhưng làm thế nào biết được người có bảo đồ là ai? Ngươi dùng Phan Trường Sinh dẫn dụ người có các mảnh bảo đồ, nhưng người kia hắn sao lại biết mà đến?”
Ngây người!
“Rắc rắc” một tiếng, chén rượu nhỏ trong tay Mạc Nhiên bị bóp nát! Khuôn mặt tuấn tú nhiễm lên đỏ ửng!
“Ngươi nói… kẻ kia là… chủ mưu?!” Thanh âm bất ổn.
“Chủ mưu? Mạc Mạc, ngươi nói chủ mưu cái gì? Kẻ kia là chủ mưu gì?” Mắt thấy có liên quan đến trọng điểm, Tiểu Mộc tâm tình khẩn trương.
“A! Hắn chủ mưu cái gì? Ha ha! Ta cư nhiên cứ như vậy đem hắn buông tha ngay trước mắt?! Ta lại đem cừu nhân bất cộng đái thiên (không đội trời chung) cứ vậy mà buông tha!! Ta lại đang làm cái gì?!” Máu theo khe hở ngón tay của Mạc Nhiên chảy xuống.
“Mạc Mạc, tay ngươi!” Có một tên đại ngốc bắt đầu đau lòng, vội vàng đứng dậy muốn tách ngón tay hắn đang nắm chặt mảnh vụn chén rượu ra.
Đem bàn tay nới lỏng, giống như là không nhìn thấy hai tay đang đưa qua trước mặt, Bách Lý Mạc Nhiên đi đến bên giường từ dưới gối lấy ra huyết hồn cất vào trong lòng, cầm lấy sa mạo đặt ở trên bàn đội lên đầu.
“Mạc Mạc! Ngươi đây là muốn làm cái gì? Vội thì cũng không cần vội như vậy a! Trước hết để ta giúp ngươi băng bó một chút, rồi ta sẽ đi tìm hiểu tin tức sau! Huống hồ, kẻ kia rất có thể đã rời khỏi Tế Nam phủ…”
“Hiện tại liền đi! Ngươi có đi hay không?” Người đi tới trước cửa, quay đầu lại hỏi.
“Đương nhiên! Ngươi ở đâu ta cũng đều theo ngươi! Lão Đại!” Hết cách, đành phải đi thu thập hành lý.
Đi qua bên cạnh Mạc Nhiên, cũng không quản hắn có muốn hay không, một phen kéo qua tay phải của hắn, từ trong lòng ngực lấy ra kim sang dược giúp hắn cẩn thận bôi lên. Miệng còn không ngừng lải nhải hắn không biết quý trọng thân thể.
Trái tim Huyết Hồn bỗng gắt gao co rút lại một chút! Tựa vào trên cánh cửa, yên lặng nhìn đại nam nhân trước mắt lảm nhảm, cũng không có rút lại tay phải kia chẳng qua chỉ bị một chút vết thương nhỏ.
lúc chiều đi thi. tí nữa thì nộp giấy trắng, may viết được vài dòng thi writing ấy
hazzz….dạo này đầu óc cứ thấy trống rỗng nên mới khổ. tuần tới thi liên tục nữa. học thật khiến ng ta chán nản a
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT