Xuân qua, hạ đến, thu tới, đông sang trong nháy mắt, thời gian trôi qua một cách vội vã. Nhà Phantomhive dưới bàn tay chăm sóc cẩn thận của Sebastian càng ngày càng tốt, công ty đồ chơi cũng ngày càng phát triển mạnh mẽ. Ở trong thời gian này, Sebastian cũng nhanh chóng tìm một ít người "có khả năng" tôi tớ, làm vườn, nữ bộc, đầu bếp.
Tuy nhiên nhờ vậy, trong biệt thự Phantomhive liên tục có thêm nhiều tiếng nổ mạnh, hao tổn số lượng đồ dùng, cùng với cây cối ngả nghiêng nằm lung tung khắp nơi, không ra thể thống gì cả. Sợ rằng cái nhà này sẽ càng ngày càng ồn ào, huyên náo. Đương nhiên, tất cả những điều này Ciel đều rất vui vẻ quan sát, hắn muốn thấy mặt tên quản gia kia biến sắc. Vì thế do tên chủ nhân bất lương nào đấy, trong nhà Phantomhive âm thanh náo loạn ngày càng xuất hiện nhiều.
"Thiếu gia, cơm trưa đã chuẩn bị xong." Quản gia tao nhã đẩy xe, đem từng đĩa thức ăn được chế biến tỉ mỉ bày ở trên bàn.
"Hôm nay thức ăn được chế biến theo kiểu Pháp, món khai vị là súp gan ngỗng, canh hải sản, món chính là thịt sườn dê nướng than, nước dưa chuột hồng, cá cuốn kiểu pháp và món điểm tâm tôi đã chuẩn bị một ít dâu tây, mời thiếu gia thưởng thức." Sebastian tao nhã đưa tay lên ngực một cách kính cẩn, con ngươi mang sắc đỏ nhìn chăm chú vào thiếu niên trước mặt, trong mắt lóe lên quang mang khác thường.
"Ừ" Sắc mặt hắn không chút thay đổi cầm dao nĩa lên, ăn những món ăn đó, mặc dù bên ngoài không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng, chính là cảm thấy ăn rất ngon. Không hổ là quản gia hoàn mĩ, tay nghề chế biến so với đầu bếp chuyên nghiệp còn tốt hơn vài phần!
Đôi mắt màu xanh ngọc không an phận quét một vòng nhìn quản gia, ở trong lòng thầm tặng cho tên ác ma kia một cái nhìn tốt hơn.
"Ciel~" Âm thanh đầy ngọt ngào phát ra từ phía cửa chính, trong veo nhí nhảnh tựa như con chim non làm cho người đang thưởng thức mĩ vị là hắn nhất thời nghẹn lời.
"Khụ khụ!" Hắn mạnh mẽ ho khan.
"Thiếu gia" Sebastian vội vàng lấy ra khăn tay trắng nhẹ nhàng đưa lên khóe miệng, lau đi phần thức ăn còn dính trên mép bị bắn ra lúc ho. Động tác dịu dàng cùng hơi thở đều đều nóng rực, khiến hắn đỏ mặt mà không rõ lí do.
"Không cần!" Đẩy quản gia ra khỏi người mình, Ciel hít một hơi rồi nhẹ nhàng thở ra, trên mặt hiện lên một chút mất tự nhiên. Kỳ quái, hắn đây là như thế nào?
"Ciel!" Elizabeth cao hứng xông tới, vừa vào cửa liền lôi kéo tay hắn không buông "Anh biết là em nhớ anh nhiều lắm luôn không?"
"Elizabeth, sao em lại tới đây?"-Nhìn Elizabeth cười hồn nhiên lộ ra lúm đồng tiền duyên dáng ở hai bên má, hắn lại nghĩ tới một người có nụ cười tươi tắn giống như thế, đứa trẻ nham hiểm Yachiru. Ở thi hồn giới, hắn cùng với Yachiru-cái kẻ cuồng đồ ngọt kia là bạn bè cực kỳ thân thiết. Ách... Tuy rằng, cô nhóc kia là bị hắn dùng kẹo để làm quen. Mỗi khi nhìn đến Elizabeth, hắn liền nhớ tới cô bé ấy, bởi vì đó là những kí ức ấm áp gần như là còn sót lại của hắn tại thi hồn giới.
"Ciel, em không phải đã nói muốn anh gọi tên thân mật của em sao?" Elizabeth giãy nãy làm nũng, đôi mắt to xanh biếc nhìn hắn rồi hướng về phía quản gia sau lưng, bỗng nhiên tao nhã cúi chào "Sebastian tiên sinh, Ciel mấy năm nay ít nhiều đều nhờ có anh chăm sóc."
"Thân là quản gia nhà Phantomhive, chăm sóc chủ nhân là trách nhiệm của tôi." Sebastian tay phải đặt lên ngực, hoàn mĩ cười.
Hai người này...
Hắn thoáng đau đầu, xoa xoa huyệt thái dương, lập tức thu hút sự chú ý của Elizabeth.
"Anh làm sao vậy, Ciel, đầu rất đau sao?"-Elizabeth dáng vẻ khẩn trương, mở to mắt, con ngươi màu xanh biếc đầy lo lắng.
"Không có việc gì." Nhìn nàng như vậy, trong lòng hắn bỗng ấm áp, ánh mắt cũng nhu hòa vài phần.-"Eli... À không, Lizzy, hôm nay em tới có chuyện gì không?"
"Đương nhiên là đến nhìn xem vị hôn phu của mình rồi." Âm thanh trêu chọc nói thay cho Elizabeth, một thân màu đỏ- Madame Red chậm rãi bước vào, vừa thấy được hắn liền bày ra biểu tình khoa trương, đôi mắt màu ngọc ruby ánh lên niềm vui vẻ.
"Sebastian" Hắn khẽ gọi tên của quản gia, toàn thân tiến vào trạng thái đề phòng cao độ. Madame Red từ nhỏ đã đem đến cho hắn bóng ma nhiều không đếm được, hắn cũng không muốn bản thân mình lại phải lâm vào cảnh hít thở không thông trước một người như vậy. Vì thế vị thiếu gia nào đó rất không có chí khí tránh né sau lưng quản gia nhà mình.
"Ngài sao vậy, thiếu gia?" Môi mỏng nhấc lên một chút thành độ cong hoàn mĩ. Rất hiếm khi nào nhìn thấy chủ nhân có biểu hiện như vậy! Sebastian hứng thú lấy ngón tay đẩy nhẹ cằm Ciel.
"Đừng có nhiều chuyện, nói ngắn lại, không cho Madame Red đụng tới ta!" Người phụ nữ kia tuyệt đối giống Rangiku, sẽ dùng bộ ngực đầy đặn của nàng làm người ta hít thở không thông mà chết.
"Ai nha, Sebastian."-Hai mắt Madame Red tỏa sáng nhìn Sebastian trước mặt, thế nhưng đôi tay không an phận mò về phía...mông Sebastian...
"Thực sự là một cực phẩm mỹ nam a ~~" Madame Red dường như tán thưởng khẽ gật đầu.
"Madame Red!" Hắn vuốt mặt khẽ gọi. Người này cùng với Miroku ở truyện Inuyasha có quan hệ thân thích sao?
"Thiếu gia, lựa chọn của ngài rất đúng!" Mặc dù bị sàm sỡ nhưn Sebastian cẫn bình tĩnh gật đầu, phút chốc hắn ôm lấy Ciel sau lưng, lấy khí thế sét đánh không kịp ôm người lui về phía sau hai ba mét.
"Như vậy mới an toàn."-Dè dặt cẩn trọng buông thiếu niên trong lòng ra, vẫn như trước, quản gia đại nhân duy trì phong phạm vô cung hoàn mỹ.
"Này, các ngươi đây là ý gì?!" Madame Red trên đầu nổi gân xanh.
"Bảo hộ Thiếu gia là trách nhiệm của quản gia." Sebastian thản nhiên nói.
"Thật là lợi hại!"-Thanh âm xa lạ vang lên, mò theo nơi phát ra âm thanh ấy, Ciel thấy được một người đồng dạng hắc phục như Sebastian nhưng lại cũ kỹ, hơn nữa lại còn trang điểm. Mái tóc đen, dài được cài chặt hết bởi một cái nơ màu đỏ, đôi mắt phượng âm nhu, dài, hẹp bị che đi bởi mắt kính, ánh vàng trong đôi mắt hắn khẽ sáng lên.
Ánh mắt của hắn, rất giống thợ săn nhìn đến con mồi hoàn mĩ, thưởng thức mà lại mê say.
"Madame Red." Thiếu niên sở hữu đôi mắt màu lam rùng mình, hắn tỏ vẻ chán ghét nhăn mày, giả bộ không biết nói "Người kia là ai?"
Tử Thần Grell, nam nhân biến thái và đồng tính luyến ái, chính mình cảm giác hắn có giới tính rất khôi hài, nếu như hắn không có giết Madame Red, Ciel còn có thể cảm thấy Tử Thần này rất thú vị.
Sebastian như đăm chiêu nhìn Ciel đang làm biểu tình chán ghét, đầu nghiêng nhẹ, tóc mái mềm mại màu đen tựa chảy xuống che đi con mắt màu đỏ tươi.
Thiếu gia dường như tức giận.
"Như thế nào, Ciel? Hắn là quản gia mới của ta, Grell Sutcliff." Biểu tình của Ciel rất rõ ràng, Madame Red dường như nhìn thấu được điều khác thường.-"Sao vậy?"
"Không có gì." Gương mặt hắn không chút thay đổi, chậm rãi ngồi xuống, uống tách hồng trà vừa mới ngâm, thản nhiên nói "Chẳng qua là cảm thấy hắn quá khó coi."
"Phụt." Núp sau cột nhà to đùng, tổ ba người tôi tớ che miệng cười trộm. Thiếu gia càng ngày càng độc miệng.
"Đúng, so với Sebastian tiên sinh, diện mạo của ta cũng không hoàn mĩ."-Grell "hổ thẹn" nói, tay để sau lưng gần như trắng bệch.
"Trang điểm rất kém."
Răng rắc! Một tảng đá lớn vỡ vụn rơi đè xuống người Grell.
"Biểu tình quá khó coi."
Răng rắc, lại một tảng đá lớn.
"Hoàn toàn không có sự tao nhã của quản gia."
Răng rắc, ba tảng đá lớn áp lên người, Grell giống như một tảng đá bắt đầu có kẽ nứt.
"Cháu nói, Madame Red. Người như vậy là đánh mất tiêu chuẩn của quản gia tới cực điểm, dì còn giữ hắn làm gì?" Hắn cười nhưng giống như không thèm nhếch mép lên, mắt màu lam lạnh như băng mà lại đầy châm chọc "Không bằng cháu nhờ Sebastian giúp dì tìm một quản gia hoàn mĩ hơn, như vậy có thể chứ? Dì Angelina? "
"Đương nhiên được, cháu ta thật đáng yêu!" Madame Red hai tay để ở trước ngực, si mê nhìn Sebastian, nụ cười hoàn mĩ, dáng người hạng nhất, diện mạo càng là không ai có thể sánh bằng "Có thể tìm được một quản gia hoàn mĩ như Sebastian thật sự thật hạnh phúc, chẳng qua..."
Đề tài vừa chuyển, Madame Red dần dần khôi phục bình thường, mỉm cười.-"Grell tuy rằng không được tốt cho lắm, bất quá ta đã quen dùng hắn. So với việc để Sebastian vất vả đi tìm, không bằng huấn luyện cho Grell một chút. "
"Huấn luyện, với cái loại tư chất của tên này, chỉ sợ bao lâu cũng không thể bằng một phần của Sebastian." Hắn lười nhác ngáp một cái, không một chút ngắm nhìn Grell đang "nỗ lực" bảo trì mỉm cười.
"Thật cao hứng khi được chủ nhân tán thưởng."-Khóe miệng Sebastian gợi lên một chút, mỉm cười khiến người khác hồn xiêu phách lạc, sóng mắt trong huyết mâu lưu chuyển.
"Ta cũng không khích lệ ngươi!" Hắn tức giận liếc quản gia một cái, tuy rằng đây là thật.
"Ta nhất định sẽ nỗ lực học tập thành một quản gia ưu tú, bá tước, van cầu ngài cho ta lưu lại! " Grell khẩn cầu tiến lên, ngữ khí cầu xin mà lại vô cùng thành khẩn, tưởng chừng hắn sẽ quỳ trên mặt đất dập đầu.
"Lưu lại cũng không phải là không thể được, tuy nhiên ngươi phải có giác ngộ của bản thân, Grell Sutcliff!" Hắn rất có thâm ý lườm người đang đứng kia
"Vâng, bá tước đại nhân, ta đã có giác ngộ của bản thân mình!"
"Như vậy ngươi có thể ở lại đây, Sebastian, người kia giao cho ngươi."-Hắn lạnh lùng cười, đôi mắt khép hờ hiện lên một chút châm chọc.
"Yes, My Lord."
****
Thân thể mềm mại, bộ lông đen thùi tưởng chừng như tỏa sáng, cái đuôi đáng yêu không một chút động đậy, mắt vàng giống như ánh mặt trời chói mắt hờ hững nhìn hắn, hệt như nhìn một người xa lạ.
"Chị!"-Hắn vui sướng nhìn con mèo kia, đang muốn tiến đến ôm lấy nó thì nó bỗng chợt lên tiếng.
"Ngươi là ai?"-Ngữ khí hết sức lạnh lùng.
Bước chân đình trệ lại, hắn trân trân mở to mắt nhìn nó chằm chằm, kinh ngạc nói "Em là Kaimi."
"Ngươi không phải Kaimi!" Giọng nam trầm thấp chẳng biết lúc nào biến trở về giọng nữ.
Ciel trừng mắt nhìn, lại phát hiện nguyên bản mèo Yoruichi chẳng biết lúc nào đã thành nữ nhân.
"Ngươi không phải Kaimi, Kaimi là nữ, em gái của ta, mà ngươi... lại là nam."
Những lời này tựa như một tiếng sấm chớt muốn xé tan hắn, đem cả người hắn vứt vào vực sâu. Đúng vậy, hắn hiện tại...là nam. Hắn không phải là Shihouin Kaimi, mà là... Ciel Phantomhive.
Mà Yoruichi nói xong câu đó nhân lúc hắn còn thất thần một lát, đã biến trở về thành mèo, hướng cái hố màu đen chạy tới.
"Không cần đi, chị! Ta là Kaimi, ta thật sự là Kaimi!" Thấy Yoruichi chạy đi, hắn bất chấp kêu gào. Nhưng hắn phát hiện, hắn càng chạy lên phía trước, bóng dáng nó lại càng mơ hồ, dường như đã muốn biến mất.
"Ngươi không phải Kaimi... Ngươi không phải Kaimi... Ngươi không phải Kaimi..."
Vô số tiếng nói hỗn hợp không ngừng ở chung quanh hắn vang lên, tựa như sóng to trên biển lớn, đợt này rồi đến đợt kia. Ma âm phát ra khiến hắn đau đớn, giống như hàng vạn cái kim châm đâm vào đầu hắn, làm cho hắn thống khổ vô cùng.
"Thiếu gia, Thiếu gia." Tiếng nói dịu dàng vang lên bên tai hắn, thân thể lay động, hắn chậm rãi mở mắt ra, hai mắt vô thần nhìn chủ nhân của âm thanh kia.
Có lẽ là do ánh nến nhu hòa, lúc này Sebastian thoạt nhìn dịu dàng đến lạ. Từng sợi tóc mềm mại chạm tới khuôn mặt hắn, đôi mắt của hắn đầy những ánh sáng hài hòa, sống mũi anh tuấn, môi mỏng khẽ nhếch thành một vẻ ôn nhu ẩn hiện.
"Bị ác mộng dọa sao?"-Khóe miệng mỉm cười thành một độ cong hết sức ấm áp, Sebastian cẩn thận nâng hắn ngồi dậy, ôn nhu an ủi "Giấc mơ đều không có thực! "
"Nhưng mà... Giấc mộng này thật sự rất chân thật." Lúc này Sebastian quá mức ấm áp, trong lúc hoảng hốt, hắn có vẻ như đã quên nam nhân trước mặt là ác ma, lần đầu tiên đem tâm sự của bản thân thổ lộ ra.
"Ta biến thành bộ dáng này, chị gái không nhận ra ta, Yachiru cũng không nhận ra ta, Kisuke đại ca, Kaien, Gin, còn có Byakuya, bọn họ cũng không nhận ra ta!" Một bên tử mâu một bên lam mâu nổi lên một tầng lệ quang trong suốt, hắn hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn quản gia, nghẹn ngào hít mũi một cái.
"Byakuya nói ta không được rơi lệ, bởi vì hắn nói khóc tương đương là bại trận, chúng ta có trái tim nhưng nó căn bản là dư thừa, vì thế thời điểm ba cùng mẹ chết, ta không khóc. Chị gái không ở bên ta từ trước tới giờ, ta cũng không có khóc..."-Nước mắt trong suốt như thủy tinh rơi lã chã, hắn ngẩng đầu lên, nỗ lực ngưng dòng lệ đang chảy.
"Ta không cách nào để dừng hận thế giới này, không cách nào không hận những thứ đã cướp đoạt hạnh phúc của ta, bởi vì bọn chúng đem toàn bộ của ta từng chút từng chút mang đi. Đem một mình ta lưu đày đến thế giới này rồi đến thế giới kia. Vì thế... Sebastian....".-Đôi mắt to chuyển hướng tới nam nhân có nụ cười hoàn mĩ kia, một chút tử quang hoàn toàn biến mất.
"Vĩnh viễn không được rời khỏi ta."-Hắn không muốn lại phải chịu cảm giác cô độc một mình, bởi vì cái loại cảm giác này, quá khó tiếp thu rồi.
"Yes, My Lord."-Quản gia tao nhã cúi người, con ngươi màu đỏ tươi chuyên chú nhìn chủ nhân yếu ớt trước mắt, đôi mắt hơi cụp xuống hiện lên một chút âm u không rõ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT