Người xui xẻo uống nước lạnh cũng mắc phải kẽ răng.
Con mẹ nó, những lời này quả nhiên không sai.
Ở hậu hoa viên tràn đầy khí chất quý tộc, một tiểu nam hài khoảng 8,9 tuổi đang âm ngoan trừng mắt nhìn đóa hoa tường vi dần hé nở, không ngừng nghiến răng tức giận.
Không nên trách hắn bất nhã, kì thực ở đây hắn chính là “nàng” mà không phải là “hắn”.
“Ciel, con lại đang phá hư hoa viên?” Giọng nữ dịu dàng vang lên sau lung hắn, tiểu nam hài nhanh chóng thu hồi biểu cảm hung ác ở trên mặt, bày ra bộ dáng tươi cười ngây thơ, xán lạn nhìn nữ nhân xinh đẹp ngọt ngào bước về phía mình “Mẹ con chỉ là đang ngắm hoa mà thôi cũng chẳng có phá hoa!”
Tiểu nam hài vô tội trơn to đôi mắt màu xanh ngọc, da thịt phấn nộn như tuyết trắng, môi hồng giống hệt một vị thiên sứ hồn nhiên, bộ dáng nhu thuận đáng yêu đủ để gợi lên tình mẫu tử của bất kì nữ nhân nào.
“Được rồi, Ciel của chúng ta nói không phá thì không phá.” Rachel cưng chiều xoa mái tóc màu xanh xám của hắn, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán.
“Ciel, tiệc trà chiều cũng đã bắt đầu, chúng ta cùng nhau đi chứ?” Rachel dịu dàng duỗi tay về phía hắn nhưng lại bị tiểu nam hài cự tuyệt.
“Vâng, thưa mẹ!”Hắn lắc đầu, nhu thuận lùi về sau vài bước, quay đầu nhìn đóa hoa tường vi trắng, đôi mắt màu xanh ngọc ánh lên vẻ bi thương, thực không phù hợp với tuổi của hắn chút nào.
“Con muốn ở lại chỗ này một lát.”
Rachel ngẩn ra, gương mặt Ciel tưa như đứa làm bằng gốm sứ vô cùng tinh xảo, bỗng nhiên thân thiết hôn hắn một cái.
“Mẹ hiểu rồi, Ciel. Mẹ sẽ phân phó phòng bếp lưu lại thức ăn cho con, nếu con muốn ăn thì kêu quản gia Tanaka đem đến.”
“Con đã biết.” Hắn mỉm cười dịu dàng để lộ ra hai lúm đồng tiền.
“A, đúng rồi!” Rachel dường như nhớ ra gì đó, êm ái nói: “Sinh nhật mười tuổi của con sắp đến, ngày đó mẹ sẽ cho phép con ngủ cùng mẹ còn có ba sẽ tặng quà cho con.”
“Vâng.” Dường như rất thích quà tặng, nụ cười của tiểu nam hài càng thêm sáng lạn.
Đợi khi Rachel đi rồi, tiểu nam hìa lập tức cúi mặt xuống dưới, ánh mắt đăm chiêu.
Nếu hắn nhớ không lầm vào thời điểm sinh nhật lần thứ mười của Ciel Phantomhive, cả nhà của hắn sẽ bị giết đi. Cha mẹ hắn bị thiên sứ tàn bạo Angela giết chết mà khu nhà cao cấp này thì bị thiêu rụi.
Hắn lẳng lặng xoay người, tầm mắt dừng trước dinh thự cao quý nguy nga này, đôi mắt xanh ngọc hơi ảm đạm.
“Đốt tấc cỏ vô cùng.” Hắn nhàn nhạt phun ra những lời này.
Hắn, không phải nói là nàng mới đúng.
Bởi vì nàng kiếp, kiếp kia đều là nữ nhân, thẳng đến kiếp này mới không hiểu vì sao biến thành nam hài, hơn nữa còn là người có vị ác ma làm quản gia. Cho nên sau khi sinh ra, biết bản thân mình đã chuyển thế hơn nữa cố tình đúng ngay đứa trẻ bị nguyền rủa Ciel, nàng trực tiếp hôn mê.
Đây là ông trời đang đùa giỡn với hắn sao?
Hắn hung ác trừng mắt nhìn đóa hoa tường vi, hận không thể đem trêu đuầki bóp chết dẫm nát.
Đóa hoa màu trắng rụng xuống, phân tán đi, cuối cùng cảnh tượng Rachel lo lắng vẫn sẽ xảy ra.
Nàng có ba cái tên. Một là Lí Dạ Hạ, hai là Shihouin Kaimi và tên kiếp này là Ciel Phantomhive.
Kiếp thứ nhất, nàng là cháu ngoại của chủ quán Trương thị Thái cực quán, tuy rằng từ nhỏ cha mẹ đã li dị nhưng vẫn được mẹ thương yêu, ông ngoại cưng chiều hết mực, sau đó nàng đi đến thế giới tử thần trở thành em gái của Shihouin Yoruichi.
Từ nhỏ, Yoruichi cung nàng ở Tịnh Linh đình đã có danh tiếng. Một người hoạt bát năng động, một người thì nhu nhược điềm đạm, mặc dù không kế thừa con mắt màu vàng giống như cha nhưng lại thừa hưởng đôi mắt màu tím mộng ảo giống mẹ làm cho Yoruichi lúc nhỏ không khỏi hâm mộ một trận. Lần này nàng lại giống như lần trước, kì diệu trở thành em bé sơ sinh lần nữa, không biết Yoruichi có hay không lo lắng.
Nghĩ vậy, hắn có chút thất thần, gương mặt tinh xảo như gốm sứ oa nhi dần mất đi vẻ rạng rỡ như ngày xưa, cúi gằm mặt xuống.
Hắn nhìn bàn tay trẻ con nhỏ bé trắng noãn, âm thầm nắm chặt lại. Vì sao? Ông trời đem bàng đến đây chuyển thế thì thôi vì cớ gì lại thu hồi luôn cả linh lực của nàng.
Từ lúc hắn biến thành trẻ sơ sinh thì linh lực của hắn cứ thế vô tung vô ảnh biến mất, phải biết rằng lực lượng kia chính là thành quả mấy trăm năm ở thi hồn giới của hắn. Tuy ở thế giới kia, hắn không tìm được Trảm phách đao của riêng mình nhưng tối thiểu hắn vẫn có linh lực để bảo vệ bản thân, bảo vệ gia đình của mình.
Nghĩ thế, hắn lại bắt đầu oán hận, oán hận thế lực đã đem mình tới chỗ này, cũng oán hận bản thân mình vô dụng không có lực lượng. Ngày xưa Lí Dạ Hạ sẽ luôn bình thản tự nhiên còn Shihouin Kaimi khi biết thân phân của mình cũng dần lạnh nhatỵ, trái tim sắt đá hơn người, chống lại oán hận bên trong.
Có lẽ, hắn lộ ra vẻ mặt sầu thảm, vô lực giương khóe miệng, muốn cười lại cười không nổi.
"Không trải qua sự kiện trước kia, trái tim ta lại dần bị ăn mòn đi."
Chẳng qua trong lòng hắn vẫn luôn ôm một tia hy vọng, hy vọng vào sinh nhật lần thứ mười, hắn có thể tìm lại lực lượng của chính mình, bởi như thế hắn mới có thể thay đổi vận mệnh mình sẽ không cùng vị ác ma kia...
Kí kết khế ước tử vong.
---Phân cách tuyến---
"A, bé Ciel đáng yêu của dì, dì rất nhớ con nha!" Phu nhân mặc quần áo màu đỏ đẹp đẽ quý giá phấn chấn nhào đến ôm tiểu nam hài, bộ ngực đầy đặn kia hoàn toán khiến hắn hít thở không thông.
"Angelina, Ciel của chúng ta không thích bị ôm nhiệt tình thế đâu." Rachel mỉm cười đem Ciel sắp không thở nổi cứu ra, hệt như ôm một con búp bê vải.
"Cảm ơn mẹ!" Hắn nở nụ cười ấm áp cảm ơn Rachel, ngực vẫn kịch liệt thở dốc, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì vừa rồi thiếu dưỡngkhis mà có chút đỏ ửng, thoạt nhìn càng thêm đáng yêu.
"Thực đau lòng, bé Ciel chỉ cười với mỗi chị và anh rể, lại không chịu cười với em!" Angelina về sau cũng chính là Madame Red ai oán cắn khăn tay, thiếu chút nữa là khóc như vũ bão.
"Ai bảo em luôn chọc ghẹo Ciel làm chi." Rachel dịu dàng vuốt tóc Ciel, nụ cười trên mặt vừa hiền lành vừa xinh đẹp.
"Em nào có, đây là vì em thích nhìn biểu hiện của bé Ciel!" Madame Red liều chết không thừa nhận mình khi nãy sổ sàng.
Mới là lạ, hắn ở trong lòng mẹ cười nhạo một tiếng, không kiên nhẫn trợn mắt. Madame Red đối với diện mạo đứa trẻ đúng là yêu thích không buông, điều này cũng không trách được nàng bởi vì nàng mất đi tử cung, sau này cũng không thể sinh đứa nhỏ nên tương lai mới làm nhiều chuyện cực đoan như vậy, thân là nữ nhân chỉ sợ thống khổ nhất là việc đối mặt với sự thật tàn khốc là mình không thể sinh con. Không biết, khi đó hắn liệu có khả năng cứu nàng hay chăng...
Nghĩ thế đôi mắt Ciel có chút thất thần.
Gò má đột nhiên tê rần, hắn vội lấy lại tinh thần, trừng mắt nhìn người khởi xướng bày ra biểu hiện không phù hợp với tuổi tác chút nào.
"Em biết rồi!" Madame Red không cam tâm tình nguyện nói nhưng vẫn thu hồi tay lại, cầm tách hồng trà trên bàn nhẹ nhàng uống. Cũng chỉ có ở phía sau, cử chỉ tao nhã của Madame Red mới để lộ ra không sót chút nào.
"Ha ha, Angelina đến đây." Vincent Phantomhive tao nhã lấy mũ xuống, một bên quản gia Tanaka cung kính nhận lấy.
"Anh rể cũng thật là, lâu như thế mới trở về, để bé Ciel đói bụng như thế!" Madame Red giả bộ bất mãn giận dữ nhìn Vincent, ánh mặt hiện lên chút lửa đỏ không rõ cảm xúc.
Hắn ở trong lòng Rachel đăm chiêu lườm Madame Red một cái, khóe miệng nổi lên một luồng ý cười.
"Anh cũng đâu có cố ý, tha thứ cho anh nhé!" Vincent vô tội nháy mắt vài cái rồi quay sang nhìn Rachel cười dịu dàng, sau đó cúi người xuống bế hắn lên.
"Ba ba, thả con xuống!" Thân thể này của hắn tuy chỉ là một đứa nhỏ 8, 9 tuổi nhưng linh hồn của nang vẫn là nữ nhân 200 tuổi, gương mặt trắng nõn lập tức đỏ lên.
"Ha ha, bé Ciel thật đáng yêu!" Madame Red mạnh mẽ bước đến định ôm lấy hắn lần nữa.
Đừng lại tới nữa được không. Hắn không kiên nhẩn trợn mắt, thân hình lắc qua lắc lại từ trên tay Vincent tuột xuống dưới, tránh xa phu nhân biến thái nào đó ra.
"Ba mẹ, con muốn đến phòng sách." Nói xong, hắn kính cẩn chào, chuẩn bị rời đi.
"Ciel, con bây giờ còn nhỏ không cần phải khổ tâm như thế, huống chi phòng sách vẫn còn nhiều sách quá mức khó khắn đối với con, cần phải mời giáo sư đến giảng dạy." Rachel đau lòng đứng lên.
"Mẹ, con có thể mà!" Hắn cười yếu ớt, đôi mắt màu xanh ngọc lóe lên tia cơ trí "Thân là người kế nhiệm gia tộc Phantomhive chút bản lãnh này sao mà không có!"
Nhìn đến biểu cảm đáng lẽ không thuộc về tuổi của hắn, ba người ở đây bao gồm Tanaka đều ngẩn ra.
"Con đi trước." Hắn xoay người rời đi, ý cười nơi khóe môi thủy chung chưa giảm.
Đúng là vẫn nên làm điều gì đó.
Vẻ mặt của hắn hơi đăm chiêu.
Đôi lời editor: Nếu các bạn thích truyện mị edit thì hãy vote cho mị nhé hoặc cmt nhận xét!(。◕‿◕。) mỗi cmt và đề cử của các bạn sẽ là động lực cho mị (▰˘◡˘▰)
Chương 2: Khế ước ( 26/7/2017)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT