Niệm Hỏa, mái tóc trắng bệch, khuôn mặt xinh đẹp đã bị những nếp nhăn kéo giãn, đôi mắt bồ câu cũng bị những đường nếp nặng trịch đè lên. Hốc mắt, ầng ậng nước mắt.
Hình ảnh người phụ nữ gần cái khoảnh khắc từ bỏ tất cả vẫn một mực muốn bảo vệ cho đứa con của mình, khiến Hàn Ảnh chẳng thể nén được giọt buồn trên mi mắt. Nàng ôm A Đan, đặt nó vào lòng Niệm Hỏa, thay cho lời cảm ơn suốt những ngày Niệm Hỏa đã chăm sóc cho A Đan.
"Nó...v..ì...Tàn...Chi tro...ng người...ngư..ơi...nên mới chấp...nhận phá kết ấn...Hồng Liên...K..hai...vận mệnh...của nó...hoặc là sống để trấn Hồng Liên...hoặc là chết vì tội đồ của Tam giới..." - Niệm Hỏa dùng hết sức bình sinh, giọng khàn đặc, giải thích cho nàng. Nó nhìn A Đan, mỉm một nụ cười, một nụ cười có lẽ là hạnh phúc.
Hàn Ảnh khóc. Nàng khóc một cách mếu máo, xấu xí, chẳng giống nàng, cao cao tại thượng. Ánh mắt nàng, trái tim nàng, cho đến bây giờ, nàng mới hiểu, bản thân nàng, không bao giờ đủ tư cách để yêu, càng không đủ tư cách để hận hắn.
"Hồng Liên Khai giải ấn, Hoa...Nguyệt...bây giơ..giờ chỉ như tờ..gi..giấy trắng. Cầu xin ngươi...xin ngươi...hãy cứu nó...nó đ..ã chịu một kiếp... đọ..đọa... đày... xin ngươi...Thần Nữ...xin..."
Niệm Hỏa đã thôi những lời nói, những lời van xin nài nỉ, thay cho tội lỗi của một người. Hàn Ảnh gào lên, nhìn sâu vào đôi mắt vẫn chẳng thể nhắm của người phụ nữ cả một đời chẳng thể vui vẻ trọn vẹn.
Nàng cảm nhận được tình thương, nỗi đau của Niệm Hỏa. Nàng không ngờ, dẫu rằng bị giam cầm cho đến tận bây giờ, khi được đón lấy những đợt nắng chói chang xinh đẹp trên trời cao, Niệm Hỏa vẫn chấp nhận hy sinh cho Hoa Nguyệt, chấp nhận gánh mọi tội lỗi cho hắn, chấp nhận vì hắn mà giải thích với nàng.
Nàng đưa tay, giúp Niệm Hỏa nhắm mắt, cố gắng ôm chặt lấy Niệm Hỏa, còn cả A Đan gào khóc, cho sự ra đi của Niệm Hỏa. Thế nhưng, Niệm Hỏa như những hạt bụi, hóa kiếp, bay đi, chẳng còn vương vấn gì nữa.
"Dù bất cứ giá nào, ta cũng sẽ cứu chàng." - Hàn Ảnh hét lên. Nàng hét lên trong màn mưa nước mắt buồn bã.
...
Chẳng biết đã qua bao lâu, Hoa Nguyệt cứ phi thân biến đến chỗ này lại đến chỗ khác. Hắn không biết mình là ai, hắn không nhớ mình thuộc về đâu, càng chẳng biết được bản thân là thứ gì.
"Dạ Hoa Nguyệt." - Một giọng nói yểu điệu, ngọt đến ngấy ngán của bạch y nhân trước mặt. Xem vẻ, chắc là nữ nhi.
Hoa Nguyệt chẳng biết nàng ta gọi ai, chỉ tùy tiện quay đầu nhìn nàng ta. Ánh mắt thâm sâu dò xét.
"Ngươi là Dạ Hoa Nguyệt, là Ma Quân của Ma giới, đến lúc quay về rồi." - Nàng ta vẫn ung dung, dùng giọng điệu mê hoặc, nham hiểm cất lên hướng về hắn.
"Ngươi? Là ai?" - Hoa Nguyệt ngẩn người. Hắn là Dạ Hoa Nguyệt? Là Ma Quân của Ma Giới? Phải không?
"Chàng là Hoa Nguyệt, là chồng ta, là cha của A Đan." - Hàn Ảnh chẳng hiểu từ đâu xuất hiện trước mặt Hoa Nguyệt.
Đầu óc Hoa Nguyệt đang trống rỗng trở nên hỗn độn. Một người nhận hắn là quân, một người nhận hắn là chồng, hắn chẳng hiểu gì. Nhưng có một điều gì đó, khiến hắn không thể tin Hàn Ảnh, dù hắn nghe con tim mình hướng về nàng.
"Hoa Nguyệt, ngươi quên vị Thần Nữ kia, đã từng muốn giết ngươi sao? Ngươi quên ngươi ra nông nỗi này cũng vì nàng sao?" - Nữ tử kia vẫn tiếp tục lên tiếng.
Những lời nàng ta nói, khiến đáy mắt Hoa Nguyệt càng trở nên rối loạn.
"Hoa Nguyệt, chàng như vậy là vì bị Linh Nữ gài bẫy, nàng ta vẫn còn muốn gài bẫy chàng, xin chàng hãy tin ta. Dẫu trước đây, ta từng từ bỏ chàng, nhưng ta bây giờ đều là thật lòng. Nguyệt." - Hàn Ảnh, ngấn nước mắt, giọng run run, nàng chỉ tay, ôm trước ngực thể hiện niềm tin, sự xin lỗi, muốn để hắn thấy nhưng hắn lại không thể thấy.
Hoa Nguyệt xoay người về phía nàng. Đôi mắt nhắm nghiền, khuôn miệng mỏng mấp máy.
"Ta không biết bản thân là ai. Không biết nàng là ai. Ta cũng không hiểu vì sao lại cảm thấy như nhớ ra được mùi hương của nàng, giọng nói của nàng, dù ta không thể thấy hình dáng của nàng. Thế nhưng, so với việc tin vào cảm giác, ta vẫn tin vào những mảng ký ức ta đã thấy. Và điều ta thấy, chính là, nàng nhìn ta với ánh mắt phẫn nộ, cùng lời nói ta và nàng là kẻ thù. Thứ lỗi, phụ nàng rồi."
Linh Nữ nhìn Hoa Nguyệt, ánh mắt tràn ngập vẻ hài lòng. Nàng ta tiến đến, nắm lấy tay Hoa Nguyệt, buông ra hai chữ "quy gia" rồi cùng biến mất sau làng khói trắng. Để lại Hàn Ảnh chìm trong sững sờ.
Nàng nghe rõ từng câu, từng chữ Hoa Nguyệt nói ra, cảm giác như có ngàn vạn những mảnh kính đâm vào tim. Nàng không hiểu vì sao, từ cổ họng lại trào lên một cỗ hổ thẹn, hối hận, còn cả chua xót. Chắc có lẽ, những gì bốn vạn năm trước nàng từng đối xử với hắn, phụ trái tim hắn, bây giờ nàng phải lãnh hậu quả rồi.
Nàng ôm A Đan còn đang ngơ ngác, nhìn bóng lưng cha nó biến mất cùng một bạch y nhân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT