Anh chàng đó nhận được lệnh của cậu chủ là đưa thư cho hắn, nên anh ta vội vàng đi đến bệnh viện để đưa cho hắn. Đến nơi tự tay đưa lá thư, còn bị hắn lôi lại hỏi nó đâu??, nó đang ở đâu??, nó bị thương sao không vào bệnh viện??, bao nhiêu câu hỏi cứ tuôn ra mà hỏi anh chàng đó, nhưng hắn chỉ nhận lại hai từ "không biết" rồi bỏ đi, để hắn lại với lá thư của nó. Hắn cầm lấy thư mà lòng khẽ run, trong có cảm giác bất an. Hắn từ từ mở lá thư ra xem, bên trong...bên trong lá thư có một số chữ đã bị nhòe bởi nước mắt, là nước mắt của nó sao????

"PhongKhianhđọcthưnàylẽemđãđirồicảmơnanhsuốtthờigianqualuônchămsócchoemyêuthươngemcảmơn anhđãchoemnhữngkỉ niệmvuivẻkhisốngcùnganhnhưngthayvàođócũngmộtphầnứckhôngtốt đẹpnhưemtừngnghĩ,anhnhỉEmxinlỗiđãgiấuanhnhiềuchuyệnnhư vậyemkhông muốnanhbậntâmvềememmuốnmìnhthểtựtaytrảthùchođứaem gái bỏngcủa mình. Có lẽemđãquáíchkỷkhithấyanhluônchămsócchoMỹTuyếtâncầnthăm hỏi, chịtađãrờibỏanhemkhông thể chịu đựng nổikhilầnnữaanhlạichạyđếnbênchịtakhôngphảiemmặcemhyvọnganhhãychạyđếnbênchịtaemmớithểrờiđikhôngcầnlưuluyếnđềunhưngemlạiích kỷthamlamkhôngmuốnanhlo lắng chochịta, nếu như vậyemsẽđausẽbuồnsẽkhổrờiđiEmnghĩemrờiđimộtthời gianđểchữalànhnhữngvếtthươngcủa linh hồnlẫnthểxáccũngthời gianđóanhemthểhiểutìnhcảmcủamìnhdànhcho đối phươngEmanhlấynhaudohaibêngia đìnhtáchợpmặcemđãtừng yêu anhtrướckhibiếtanhchồngemnhưngcònvớianhthìchưahềtình cảmvớiemanhchỉthấyemmộtthúvịmuốntìmtòi đểvui đùa thôiđúngkhôngEmbiếtlúcanhlấyemanhvẫncònyêuchịấynhiều lắm. Emmonganhhãynhìn nhận tình cảm củamìnhthật rõ ràng xem mình thậtlòngyêuai?? quantâm ai??.

Anhhãychoemthamlammộtlầnnữathôihãychờemchờemquaylạiđượcchứ???. Anh thayemxinlỗichịTuyếtanhhãyyêntâmđóchỉthuốctạm thờirờivàotình trạng ngưngthởthôi."

Đọc xong mắt hắn thật tĩnh lặng, không chút gợn sóng, lòng đau như ai đó cắt từng đoạn một. Hắn ôm chặt lấy bức thư nhìn về một khoảng trống vô tận, hắn suy nghĩ về điều gì?? Có phải hắn nghĩ đến nó?? Hắn nghĩ suốt thời gian qua tình cảm của hắn dành cho nó là gì?? Là thú vui là khám phá, hay là tình yêu nam nữ??? Hắn lúc này đây thật rối, hắn muốn khóc, muốn hét thật to,"Phươngemđừngđi", nhưng đã trễ rồi, hắn đã đánh mất nó, thật sự nó đã rời bỏ đi, không nó đã kêu hắn đợi nó, vậy hắn sẽ đợi nó, hắn sẽ chờ nó quay lại, về ở bên hắn.

Hắn đang suy nghĩ miên man thì anh nó và Hà Nhi vội vã bước vào cắt đi dòng suy nghĩ của hắn.

"Phong! Phương đâu, nó có bị làm sao không??" anh nó hỏi tới tấp hắn không kịp trả lời.

"Đúng! Phương đâu rồi, khi nghe tin là hai đứa tôi về liền như bị ngăn lại nên không về kịp, nó ở đâu, có bị thương gì không??" hết anh nó rồiđến Hà Nhi làm hắn không biết trả lời thế nào cả.

"Phương!.... đi rồi, có em ấy bị thương khá nhiều..... nhưng.... em ấy không nằm viện" hắn thật khó nói, không nên trả lời thế nào cho phải.

"Sao! Đi rồi, đi rồi là đi đâu??? Vậy người nằm viện là ai??" hai người cùngvđồng thanh hỏi hắn.

"Tôi không biết, còn người nằm viện là Mỹ Tuyết" hắn trả lời ngắn gọn

Sau một hồi thì anh nó cùng Hà Nhi thật không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nên kêu hắn kể lại hết tất cả những gì hắn biết cho hai người được rõ. Kể đến kể lui cuối cùng hai người cũng hiểu được, hắn xin về nhà nhờ hai người ở lại chăm sóc cô ta.

Còn hắn đi về nhà mở cửa ra đi vào chẳng còn nghe được tiếng hằn học của nó là tại sao hắn lại về trễ, biết được mấy giờ rồi không. Nó là thế tùy nó nói này nói nọ nhưng nó thật sự quan tâm hắn, sợ hắn về trễ gặp chuyện gì nguy hiểm, có nó trong nhà sẽ đầy những tiềng cười, tiếng nói đấu khẩu của hai người tràn ngập nhà giờ chẳng còn nữa, chỉ còn một màn đêm trong căn biệt thự rộng lớn, bỏ lại mình hắn trong đêm tối nhớ nó, hình bóng nó khắp nhà.

Cònnữanhé.......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play