Hiện tại chắc hẳn đối với nó bây giờ sẽ không còn ai là quan trọng cả.
-Gia đình ư??
-Ừ!! Quan trọng đấy.
-Người thân hả??
-Tất nhiên quan trọng hơn tất cả.
-Bạn bè sao??
-Vâng!! Chúng nó là niềm vui.
Chính xác đó là những điều nó đang suy nghĩ. Nhưng sẽ có một thứ không còn quan trọng nữa, thế mà nó vẫn yêu rất rất yêu là đằng khác, nó vẫn thương, vẫn luôn đặt niềm tin vào hắn.
Nó khẽ cười nhạt, một nụ cười của sự mất mát và đau khổ, nụ cười pha chút u sầu không thể nói lên.
Nó cầm sấp hồ sơ trong tay rồi đi về phòng cấp cứu lại, nhưng nó phải điều chỉnh tâm trạng lại ở mức bình thường, nó phải giấu đi cảm xúc thật, để không ai nhận ra rồi lại thương hại. Nó rất sợ, sợ phải bị thương hải, nó không cần lòng hảo tâm.
Nó càng nghĩ thì nước mắt lại càng không tài nào ngăn cản được dòng cảm xúc tuôn trào, thế là nó vừa đi vừa khóc, cho đến chỗ phòng cấp cứu thì bất chợt hắn hỏi nó
"Phương, em sao vậy, sao lại khóc xảy ra chuyện gì sao." câu hỏi này như kéo nó trở về với thực tại, rồi nó vội lấy tay lau đi nước mắt đang chảy rồi mỉm cười với hắn.
"Không sao, khi nãy không cẩn thận bụi bay vào mắt, nên khóc thôi" nó cố lãnh tránh câu hỏi của hắn.
"Bác sĩ ra rồi kìa" nó đưa tay chỉ về phía phòng cấp cứu đang sáng đèn đỏ nay đã tắt, rồi hình dáng ông bác sĩ cũng được xuất hiện.
"Cô ấy sao rồi bác sĩ??"
"Cô gái không sao, chỉ là bất tỉnh nhân sự và có va chạm vào đầu nhẹ nhưng chúng tôi đã khám hết thì không có gì xảy ra cả mọi người an tâm" rồi ông bác sĩ vô vô vai hắn như đang an ủi, "tôi đã chuyển cô ấy đêan phòng hồi sức rồi, cậu đi theo tôi làm giấy nhập viện".
Vậy là hắn đi cùng với ông bác sĩ còn nó thì đến phòng hồi sức. Đi được nữa đường thì anh nó từ ngoài đi vào.
"Sao em ở trong này, em bị gì sao??" anh nó nắm lấy bả vai xoay qua phải một cái, trái một cái để xem nữa có bị làm sao không
"Được rồi hai, em không sao, là Mỹ Tuyết mới có sao á" nó kéo tay anh nó ra nói.
"?????" anh nó trong đầu giờ là đầy dấu chấm hỏi.
Nó nhìn mặt anh nó ngẩn mà cười không thôi, thấy anh nó mặt từ từ tối sầm lại thì cũng hiểu là mình hơi quá lố, nên không cười nữa mà giải thích vì sao Mỹ Tuyết nhập viện.
"Emmm, thật là" anh nó cũng phải bó tay vì nó bướng bỉnh.
Anh nó không biết dùng từ ngữ nào để nói với nó nữa nên đã
"Cóc"
"Aaaa sao anh kí đầu em, đau quá em về mét mẹ nha" mặt nó mếu máo xoa xoa đầu nói.
"Em hay quá ha, hại người ta đến nằm viện" anh nó trợn mắt lên nhìn nó
"Tại cô ta dám lên mặt với em, em chỉ cho cô ta bài học thôi"
"Ôi trời!! Cái con bé này dám cãi lại anh nữa hả, có tin anh xử em ngay tại đây không" anh nó chuẩn bị giớ tay lên đánh nó, thì cũng may nó né kịp không thì cái bả vai này vứt bỏ luôn rồi.
"Anh dám đánh em, em về mét chị Hà Nhi cho anh xem nha, hư...ư...ư...ư..." nó giậm chân nói
"A..a..a..a hôm nay còn lôi chị Hà Nhi của em ra đây nữa sao, gan thật nha"
"Thôi giỡn nữa, tóc đâu đưa cho em" mặt nó bỗng trở nên nghiêm túc, chìa tay ra trước mặt anh nó để lấy thứ mình cần.
"Đây, của em" rồi anh nó cũng lấy đưa cho nó, nhưng không phải là chỉ đưa đơn thuần mà còn cố ý đánh thật mạnh lên tay nó một cái đau điếng.
Nó nhịn để không la lớn, nhịn đến nổi mặt nó từ chút từ chút đỏ bừng lên.
"TRẦN TIẾN KHANH, anh chết với em" thế rồi cuối cùng nó cũng hét lên thật to, đuổi theo anh nó chạy vòng vòng. Ai nấy trong bệnh viện đều mở thật to mặt xem đứa nào lại ồn ào như vậy. Còn hai người bọn họ cũng chẳng để ý đến những người xung quanh, mà cứ kẻ đuổi người chạy mãi như thế. Đã không biết bao lâu rồi hai anh em nó không được vui đùa như thế.