"Phong mày đến rồi sao?" anh nó đang đứng cạnh giường quan sát xem nó chuyển biến thế nào còn chở đi bệnh viện, thì thấy hắn đến.

"Ừm! Phương sao vậy" hắn nhìn nó nằm trên giường mặt mày trắng bệch, không nghĩ rắng nó lại suy yếu như thế.

Hai cô đang chăm sóc nó, nghe được anh nó gọi hắn, thì tâm trạng hai cô càng tồi tệ hơn. Đột nhiên hai cô đứng dậy đi đến chỗ hắn,

"Bốp" và rồi bàn tay ngọc ngà của Trúc Linh cũng giáng xuống mặt hắn một cách nhẹ nhàng, mà không được báo trước.

"Cái tát này tôi muốn anh nhớ lại lời anh đã hứa rằng sẽ không làm tổn thương nó, tại sao.... tại sao anh lại để nó thành ra bộ dạng như thế này chứ" cô gáo thét khi thấy cô bạn cùng lớn lên với mình nằm bất động trên giường, còn người đàn ông, được gọi là chồng của nó thì dửng dưng chỉ hỏi một câu đơn giản "Phươngsaovậy?" cô đã không thể kìm được nữa.

Hắn đứng đó không biết làm gì cả, chỉ hướng ánh mắt về phía nó. Như Ngọc cũng kích động mà lập lại động tác của Linh một lần nữa.

"Bốp" âm thanh ấy vang lên chói tai tôi tất cả mọi người có mặt trong phòng này.

"Cái tát này tôi thay mặt nó đòi lại, tại... sao anh lại đánh nó chứ. Anh có biết từ khi chúng tôi quen biết nhau đến này, chưa một lần ai dám đánh nó cả.

Anh là cái gì chứ???.... là Hoàng tổng của tập đoàn Ak sao!!??... hay là Bang chủ bang Hoàng Anh. Những cái đó hả???.... tôi khinh, rất là có thế lực, vậy mà lại để vợ mình ngất xỉu bên ngoài."

"Anh xin lỗi" hắn cảm thấy mình thật vô dụng, luôn quyết đoán trong công việc nhưng lại không biết cách chăm sóc tình cảm của mình.

"Anh nghĩ xin lỗi là xong sao?" anh nó thấy Linh chuẩn bị tát một cái nữa thì nhanh chóng bắt lấy và kéo đi qua một bên. Đồng thời Ngọc cũng định xông lên chửi tiếp thì bị Hà Nhi kịp thời tới kịp ngăn lại.

"Hai đứa bình tĩnh đã, đừng xúc động" Hà Nhi lên tiếng khuyên răn.

"Hai đứa đủ rồi" Hà Nhi định khuyên thêm gù nữa từ ngoài cửa vọng vào giọng nam trầm thấp.

"Anh về rồi sao?" hai cô đồng thanh nói, rồi vung mình thoát khỏi hai người kia, chạy lại một người con trai cao ngáo, nước da trắng không lẫn vào đâu được, sống mũi cao ngút.

"Hà Phương có chuyển biến gì xấu nữa không?" anh ta vừa đến là hỏi ngay tình hình của nó như là rất hiểu tình trạng nó gặp phải vẫn.

"Từ trưa đến giờ, lâu lâu nó hay nói mớ "Hà Nhi"" Ngọc nói với anh ta

"Ừm anh đã tiêm cho em ấy liều an thần rồi, đây treo chai nước biển lên" anh ta lấy túi nước biển cho Linh treo lên.

Cả ba người kia không hiểu gì đứng im nhìn anh ta.

"Cậu là ai? Tạo sao lại ở đây? Và còn biết cả em tôi?" anh nó hỏi một tràng không cho anh ta trả lời được gì hết.

"Mọi người thắc mắc tôi là ai, vậy tôi kể mọi người nghe một câu chuyện, là mọi người sẽ hiểu hết tất cả sự việc. Tại sao Hà Phương bị xỉu, tại sao Linh và Ngọc lại kích động như vậy, tại sao tôi lại có mặt ở đây trong ngôi nhà này. Tất cả mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết hết." anh ta điềm tĩnh trả lời

"Không được nó mà biết, sẽ băm anh ra mất" hai cô ngăn cản không cho anh ta giải thích với mọi người

"Anh đứa giữ bí mật, không nói cho Phương biết thì làm sao nó biết được, nếu không anh sẽ lôi hai đứa vào chết chung đấy."

"Thôi được rồi, giữ thì giữ" hai cô ỉu xìu trả lời với anh ta.

Bạno thắc mắc vềiu hắn từlúc nào thì, chapsauausẽgiải thích vềvấnđềnàynênmấy bn nhớtheodõinha!^^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play