Chap này mk tặng cho hai bn nha @cherryDng5 @zinn_iuvinzoidùng
________________________
"Hai người.... hai người đang làm gì đấy" nó nghẹn cả họng tiếng nói cứ bị đứt quãng. Cũng đúng là sao mà không bị nghẹn cơ chứ, chứng kiến chồng mình đang ôm hôn người con gái khác trong nhà mà còn ngay trước mặt mình. Nhưng nó vẫn cố giữ thật bình tĩnh trở lại.
"Phương em về rồi sao?" giọng hắn mừng rỡ khi thấy nó về. Tuy nói vậy nhưng tay chân hắn thì luống cuống cả lên sợ nó sẽ nhìn thấy rồi sinh ra hiểu lầm (haizzz làm sao đây chụy ấy nhìn thấy hết rồi), hắn sợ nó sẽ giận hắn, sợ nó sẽ không thèm đấu khẩu với hắn nữa.
"Em gái anh hả, dễ thương quá, sao trước giờ anh không giới thiệu với em nhỉ" Mỹ Tuyết đi lại chỗ nó đang đứng ngắm nhìn thật kĩ như muốn đánh giá nó. Rồi lại giở giọng hờ trách với hắn.
"Chuyện gì đây, hết xem nó là tình nhân, giờ lại xem nó là em gái. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy" nó cũng dùng ánh mắt dò xét nhìn cô ta
"Em ấy là vợ anh" hắn nghe Mỹ Tuyết nói nó là em gái lòng hắn khó chịu, nên đành lên tiếng giải oan cho vợ yêu
"Sao... anh nói sao chứ.... cô ta là vợ anh" Mỹ Tuyết như chẳng nghe được gì khác ngoài "emấylàvợanh" (công nhận chụy Tuyết diễn qá hay diễn qá sâu luôn)
"Không anh nói dối, anh nói sau này em đi du học về sẽ lấy em mà, anh hứa sẽ không lấy ai khác ngoài em kia mà. Tại sao... tại sao hả?" cô ta lấy tay bịch kín tai lại như chẳng muốn điều đó là sự thật, rồi lại chạy đến ôm lấy hắn rồi khóc lóc. Còn nó như một con ngốc đang xem kịch bi mà chẳng hiểu cái mô tê gì hết. Nhưng nó biết một đều thì ra trước khi lấy nó hắn đã cùng với người con gái trước mặt
Từng có những lời hẹn,
Từng có những lần hò hẹn,
Từng có những phút lãng mạn,
Từng trào nhau những cái ôm thấm thía, khi trời bắt đầu giá rét
Những cái nụ hôn ngọt ngào.
Tất cả... tất cả nó và hắn chưa từng có gì là của nhau cả, chỉ có lời đính ước của hai bên gia đình đã có từ trước. Nó cố ngăn lại hai dòng suối đang trực trào trong khóe mắt, tay nó cũng đang nắm chặt lại thành một quả đấm, và rồi nó không thể nào đứng đó xem tiếp vở kịch chưa hạ màn. Nó cố không cho mắt mình ướt đẫm lệ, nó bỏ chạy ra ngoài thật nhanh vì nó không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào cả.
Khi nó vừa chạy đi, thì hắn cũng đẩy cô ta ra và đuổi theo nó, nhưng vừa ra đến cổng thì nó đã bắt taxi chạy mất. Mỹ Tuyết thì đứng trong nhà nở một nụ cười đểu.
Hắn vội chạy vào nhà lấy chìa khóa xe rồi chạy ra sân đi tìm nó.
Mỹ Tuyết chẳng kịp níu lại thì hắn đã khởi động xe đi mất, cô ta lấy điện thoại gọi cho ai đó
"Alo.... con đã tách nó ra khỏi Khánh Phong rồi"
"Được cứ đúng kế hoạch mà làm"
Hắn tìm nó mãi cho đến khi cũng khoảng 9h tối mà vẫn chưa kiếm được hắn lo sốt vó cả lên, rồi chợt nhớ ra nó hay đi chung với Trúc Linh và Như Ngọc, rồi hắn cũng nhớ ra một điều quan trọng là không có số của hai cô nên đành gọi anh nó. Nói nói hỏi hỏi một hồi anh nó mới chịu cho số
"Alo... Linh hả em"
"Ai vậy???"
"Em có gặp Hà Phương không"
"Không từ chiều chia tay với nó xong thì em với Ngọc không nhìn thấy nó. Mà sao anh hỏi vậy?? Hai đã xảy ra chuyện gì sao??"
"Anh với cô ấy xảy ra một chút hiểu lầm thôi" hắn cười ngưỡng
"Em cảnh báo anh không nên làm nó tổn thương, nếu không hai đứa tụi em không tha cho anh đâu"
"Anh biết rồi. Mà em có biết khi buồn Hà Phương đi đâu không?"
"Những lúc nó buồn thường đi bar, đua xe, đánh nhau. Nhưng anh không cần đi tìm nó, tối nó sẽ mò về thôi yên tân đi"
"Anh cảm ơn đã làm phiền em rồi"
"Đại tỷ về khi nào vậy??" một người trong bar nhìn thấy nó mở cửa bước vào liền ra chào
"Về cũng lâu rồi, quán đông khách chứ" nó cũng quan tâm đến anh em của mình nên hỏi
"Đông ạ! Nhờ đại tỷ nên mới có quán đấy" anh chàng đó niềm nở đáp
"Ừm! Có gì đâu, thôi lấy cho tôi chai rượu loại mạnh đi" anh chàng cúi đầu rồi vào trong lấy ra chai rượu cho nó
"Chuyện tôi nhờ cậu lúc còn bên Mỹ sao rồi? " nó vừa mở nắp chai vừa nói
"Em vẫn đang điều tra" anh chàng đó vẫn cung kính nói chuyện với nó
"Khi nào có báo tôi biết ngay, còn bây giờ điều tra cho tôi Trần Mỹ Tuyết là người như thế nào, có mục đích gì?" mặt nó càng nói càng hàn khí xung quanh nhiều hơn, người đứng bên cạnh cảm giác như đang đứng ở vùng bắc cực lạnh giá