Cô gái nhỏ đang chìm giấc ngủ say do lều thuốc mê loại mạnh, căn nhà xập xệ cây gỗ ẩm mốc, chuột gián chạy như " Đi Hội ", căn nhà mập mờ có tý ánh sáng cố vươn mình len lỏi vào.
" Xoảng " tên vest đen đổ cả thao nước lạnh vào mặt nó, nó ướt như con chuột lột, nó nheo mắt cố thích nghi với tý ánh sáng mờ ảo, đầu nó choáng váng, cơ thể như mềm nhũn ra, hai tay bị trói lại còng vào cây cột to giữa nhà, tiếng giày cao gót ngày càng rõ.
[.........]
- Nó tỉnh chưa - Cô gái mặt bộ váy màu đen ôm sát cơ thể,
- Thưa tiểu thư, con bé nó vừa tỉnh - Tên Vest đen cẩn trọng đáp lại.
- Kêu người vào chơi với nó tý đi nào - Cô gái cười nhếch mép,
" Cạch " cánh cửa mở ra bước vào là cô gái môi vẫn giữ nụ cười ma quái, thâm độc và 5 tên vest đen cao to, cô gái giọng tiếng lên, ngọt như đường nhưng đầy mỉa mai.
- Chào Hàn Thiên, Cậu không sao chứ.
- Sao....Lệ...Sao cậu bắt tớ - Nó cố ngước mặt lên nhìn cô gái.
- Tại sao à? Tại vì tao ghét mày -.Cô gái nghiến răng nói từng tiếng rõ ràng và thay đổi luôn cả cách xưng hô.
- Cậu nói gì, tớ không hiểu - Nó cười khuẩy, nụ cười mệt mỏi giọng nói nhỏ dần.
- Tại mày mà Bách Dương đã tống cổ tao ra ngoài, tại mày mà hắn đã lạnh nhạt với tao, tất cả là tại cái thứ con gái lẳng lơ như mày, đồ con b***. - Lệ Quyên nói vừa dứt câu, liền " tặng " cho nó cái tát đau điến, một thứ chất lỏng tanh đến khó chịu, từ khóe môi nó tuôn ra. Lệ Quyên đi về phía nó lấy tay gạt đi vết máu rồi đưa lên miệng " hưởng thức ". Nhỏ chẹp chẹp miệng.
- Máu ngon đấy, 5 người chăm sóc Hàn tiểu thư cho chu đáo vào.
- Vâng - 5 tên vest đen đồng thanh.
Lệ Quyên bước ra khỏi cửa, 5 tên dùng roi da, cây tuyb đánh vào người nó, nó không rên la gì hết, nó im lặng và chịu đòn,
máu từ khóe miệng bắt đầu chạy ra nhiều hơn, khắp cơ thể đau rát, nó mệt dần, mắt nặng trĩu xuống, nó muốn ngủ,. Nó cố nhếch lên nụ cười nhạt, nụ cười bất cần và mỉa mai chính mình đã tin người quá mức, giờ phải nhận lấy hậu quả.
[...... ]
- Cái Gì, - Kelvin nhảy dựng lên vì quá shock.
- Hàn Thiên mất tích rồi - Thiên Vũ não nề nói.
- Từ khi về VN nó có thù oan với ai đâu chứ - Kelvin đập mạnh tay xuống bàn.
- Bây gì phải kiếm Hàn Thiên thôi - Thiên Vũ lắc đầu khổ tâm.
Kelvin bước ra sân cằm điện thoại bấm cho ai đó.
- Điều động người tìm Sahra nhanh lên - Kelvin cố kiềm nén giọng nói như hét lên.
-...... - Đầu dây bên kia run rẩy lên và lo lắng đáp.
............6h30 Sáng Hôm Sau...............
- Có tin tức gì về Joy chưa - Kelvin đan xen hai tay chống cằm.
- Thưa, bang chủ.. vẫn chưa có giấu vết - Wjnn ái ngoại nhìn vào đôi mắt khát máu của Kelvin.
- Đã kiếm ở ngoại thành chưa - Kelvin cầm ly cafe lên nhấp một ngụm nhỏ.
- Đã lục tung thành phố nhưng vẫn là con Zero, hiện có 3 đội đã đi ra ngoại thành tìm - Wjnn giọng nói nhỏ ánh mắt hiện rõ tia lo lắng.
Kelvin hướng mắt về phía xa xâm, vẻ mặt vừa lo lắng, vừa tức giận, tại sao cậu lại không để ý đến nó chứ, nó đã chịu quá nhiều tỗn thương rồi, tại sao ông trời không cho nó hai chữ " Bình Yên " chứ?. Ông trời thật sự quá bất công cho nó, Kelvin cười nhạt rồi bước lên phòng, để lại Wjnn đang ngồi bất động, nhanh chống định thần Wjnn lấy xe đi tìm nó.
[...]
Đôi mắt yếu ớt dần mở ra, nó cố định thần nhìn quanh căn nhà, đầu đau như búa bổ, cơ thể như đã bị tê liệt, tiếng ù ù vẫn vang bên tai, khuôn mặt trắng bệch phờ phạc thiếu sức sống vì phải nhịn đói nhịn khát trong hai ngày,
Cánh cửa một lần nữa mở ra, tên vệ sĩ to con cầm theo cây dao nhỏ và bén đi về phía nó.....