Sáng sớm, điện thoại reo inh ỏi khiến Hân đang ngủ bỗng thức giấc.
Nhắm mắt, đưa tay mò xung quanh để tìm chiếc điện thoại. Lần trước trong lớp cái điện thoại kia đã bị cô quăng nát rồi, cái này là cô mới mua ngay sau đó. Tìm được điện thoại rồi, cũng không thèm xem đó là ai mà cô lại trực tiếp nghe máy.
“Alo?”
“Em chưa dậy à?”
Giọng nói này…giọng nói này…là Huy.
Vừa nghe cậu nói, cô tỉnh ngủ luôn. Nhưng để chắc chắn rằng đó là cậu, cô đưa điện thoại ra trước mặt xem. Là số lạ. Thế quái nào cậu lại biết số điện thoại của cô?
“Sao anh biết số tôi?”
“Chỉ cần có tình yêu thì…”
“Tút…tút…tút…”
Cậu còn chưa nói xong thì cô đã ngắt máy, sau đó vứt điện thoại sang một bên, tiếp tục ngủ.
Một lát sau, điện thoại lại đỗ chuông lần nữa. Cầm lên xem thì lại là Huy, lần này cô bắt máy, không chờ cậu mở miệng, cô nói:”Ai cho anh số điện thoại của tôi?”
Đầu dây bên kia không chần chờ mà trả lời cô ngay:”Chỉ cần có tình yêu…”
“Tút…tút…tút…”
Lần này ngắt máy xong, cô đưa sô của cậu vào danh sách đen luôn… Ngày chủ nhật mà cũng không để cô yên nữa. Đưa số cậu vào danh sách đen luôn, cho cậu chừa!
Vừa định tiếp tục ngủ thì có người gõ cửa phòng cô.
Mặc kệ!
Quyết định không mở cửa, cô lại nhắm mắt ngủ.
“Reng…reng…reng…”
Quái! Cô rõ ràng đã cho cậu vào danh sách đen rồi mà! Nhưng thế nào lại gọi cho cô nữa?
Cầm điện thoại lên xem thì biết đó không phải là Huy, là ba cô.
Khó chịu, nhưng điện thoại của ông ấy thì cô không thể không nghe được. Cô nhận máy, nhưng không lên tiếng.
“Cho con 15’. Vệ sinh cá nhân xong thì xuống đây ngay.”
Ra lệnh. Ông là đang ra lệnh cho cô. Nhưng mà, tại sao cô phải nghe lời của ông? Ông bảo sao thì cô phải làm như vậy à?
Không đáp, cô liền ngắt máy, lần này, cô tắt nguồn điện thoại luôn.
*******
Dưới nhà, ba cô đang ngồi trong phòng khách, vừa xem tin tức vừa nói chuyện với khách của ông.
Thấy đã hơn 15’ rồi mà cô vẫn chưa xuống, ông quay sang nói với vị khách của mình:”Con bé này hơi cứng đầu, con đợi ở đây, để ta đi gọi nó.”
Vị khách ấy nghe ông nói vậy, liền nói:”Để con đi gọi cô ấy cũng được, ba cứ ngồi ở đây đi!”
“Con đi có được không đó?” Nghi hoặc, nhìn vị khách ấy bằng đôi mắt dò xét. Ông không tin là cậu có thể gọi con gái ông đâu!
“Ba yên tâm, con gọi chắc chắn sẽ được!”
Nói rồi, người đó liền đi lên phòng Hân.
“Cộc, cộc, cộc”
Nghe thấy có người gõ cửa, nhưng cô không ra mở, mặc kệ đi. Chắc có lẽ là Huy lại gọi méc ba cô rồi giờ ổng lên phòng tim cô chứ đâu. Phòng cô khóa rồi, cô không ra mở ông ta làm gì được cô.
Tiếng gõ cửa lại vang lên thêm vài lần nữa nhưng cô vẫn cứ nằm trên giường. mặc dù tiếng gõ cửa khiến cô không thể nào ngủ tiếp được nhưng cô nhất quyết không mở là không mở, cứ để cho ba cô gõ chán đi.
Biết cô không ngủ, mà cô lại không ra mở cửa, cậu cũng không gấp gáp gì, dù sao thì nguyên ngày hôm nay của cô cũng là của cậu rồi.
Không gõ cửa nữa, nhưng cậu cũng không đi xuống lầu mà tìm một chiếc ghế, để trước phòng cô, ngồi xuống.
Khoảng một tiếng sau, cô mới rời giường, làm vệ sinh cá nhân xong đâu vào đấy rồi mới ra khỏi phòng. Vừa mới mở cửa ra, thấy cậu đang ngồi trước cửa phòng mình, cô rất ngạc nhiên.
Thấy cô, cậu nói:”Thay đồ đi, tôi dắt em đi ăn.”
Nói xong, cậu đi xuống lầu. Còn cô, cứ đứng yên đó nhìn theo cậu, rồi nhìn xuống cái ghế trước cửa phòng mình. Chẳng lẽ lúc nãy cậu là người gõ cửa phòng cô sao? Cậu lại ngồi đây chờ cô sao? Bây giờ cô phải công nhận rằng cậu rất kiên nhẫn.
Mà lúc này, ba cô vẫn đang còn ngồi trong phòng khách xem ti vi. Thấy đã một tiếng rồi mà cậu và Hân vẫn chưa xuống, vừa nghĩ bụng chắc có lẽ cậu thất bại rồi thì bỗng nhiên Huy bước vào phòng khách, nói: “Ba, tí nữa con sẽ đưa Hân đi ăn. Tụi con có thể sẽ đi đến tối mới về nên…..”
“Ừ, ừ, đi đi con, đi đi, cứ đi thoải mái, về lúc nào cũng được…” Ông thấy cậu bước xuống, nghĩ bụng rằng cậu thất bại rồi nên chuẩn bị chào ông ra về, thế mà cậu lại bảo là tí nữa sẽ đưa Hân đi ăn, làm ông ngạc nhiên quá chừng luôn. Cậu còn chưa nói hết câu, ông liền đồng ý cho cậu và Hân đi chơi.
Nói thật thì, nếu như con gái ông và Huy ‘gạo nấu thành cơm’ ông còn mừng ấy chứ, mấy chuyện đi chơi chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không đáng nói, không đáng nói a…
Vừa mới nói xong thì cũng vừa đúng lúc Hân đi xuống, liếc mắt nhìn ông một cái, sau đó cô nói với Huy: “Đi nhanh đi, tôi đói rồi.” Sau đó đi thẳng ra cổng.
Nghe cô nói vậy, Huy chào ba cô rồi đi theo cô ra ngoài. Cậu biết, cô nói cô đói là nói vậy thôi, chứ thật ra cô muốn đi nhanh là để tránh ba cô. Trước đây cô kể với cậu rằng khi cô mới 6 tuổi, ba cô đã đưa cô sang Mỹ. Cậu cũng biết cô giận ông là đúng, nếu là cậu thì cậu cũng giận. Nhưng mà, suy cho cùng thì ba cô cũng chỉ muốn tốt cho cô nên mới làm như vậy thôi. Thôi thì hôm nay cậu sẽ làm cho cô vui rồi thử khuyên cô xem sao…
Hai người đi ăn ở quán ăn lần trước ở trung tâm thành phố, ăn xong lại đi công viên giải trí.
Khi ăn thì cô vẫn bình thường nhưng khi đến công viên giải trí rồi thì cô có vẻ không vui lắm. Thấy vậy cậu hỏi: “ Sao lại không vui vậy? Mệt à?”
Không vui? Mệt? Cái này cậu còn đợi cô phải nói sao. Lần trước đi ăn cũng là ăn ở quán đó, quán đó nấu ăn thì cũng ngon, tạm chấp nhận, mà công viên giải trí lần trước đã đi rồi, mà lần trước cô với cậu cũng chơi gần hết trò chơi trong đấy rồi, vậy mà hôm nay lại đi công viên giải trí. Chẳng lẽ ngoài công viên giải trí ra cậu không còn biết chỗ nào để đưa cô đi chơi à!?
Liếc cậu một cái, cô cũng không thèm trả lời, hậm hực đi đến băng đá gần đó ngồi. Thấy cô có thái độ như vậy, cậu biết cô không vui, thậm chí là giận cậu rồi ấy chứ. Nhưng mà, cậu thật sự không biết cậu đã làm sai gì cả, nếu cậu đã làm sai hay làm cô giận thì cô cứ nói thẳng, cậu sẽ xin lỗi cô. Mà đằng này, cô lại im lặng, không nói chuyện làm cho cậu bắt đầu hoang mang rồi đây…
Đi đến chỗ cô ngồi, cậu không ngồi xuống cạnh cô mà ngồi xổm trước mặt cô, cậu nói: “Em không khỏe sao? Hay tôi đã làm gì cho em giận à?”
Cô không đáp, cũng không nhìn cậu. Cậu lại nói tiếp: “Hay là em không thích đi công viên giải trí?”
Đúng là vậy đó, cô đúng là không muốn đi công viên giải trí chút nào, nhưng mà nếu cô nói thẳng ra như vậy thì cô lại ngại, bây giờ cậu ngộ ra rồi, cô cũng chẳng thèm giấu, liền quay sang liếc cậu một cái, sau đó lại quay mặt sang chỗ khác.
Thấy cô có thái độ như vậy, cậu nghĩ có vẻ cô thật sự chán công viên giải trí rồi, bèn nói: “Vậy em nói đi, em muốn đi đâu tôi sẽ đưa em đi.”
Đi đâu à? Còn cần cô phải nói sao? Cậu là cậu không hiểu tâm lí con gái hay là ngốc thật vậy? Chẳng phải cậu nói là ‘cậu đưa cô đi chơi’ sao, vậy sao bây giờ lại hỏi cô muốn đi đâu?
Lại liếc cậu một cái nữa, lần này cô đứng lên đi ra khỏi cổng công viên. Thấy cô đi, cậu đương nhiên liền đi theo. Vừa ra khỏi cổng, cô liền bắt một chiếc taxi, xe vừa ghé lại cô cũng kéo cửa xe ngồi vào.
Thấy vậy, cậu liền ngăn hành động của cô lại, nói:”Em định đi đâu?”
Quay sang nhìn cậu, cô nói: “Đi về!” Nói rồi cô lại kéo cửa xe.
Lần này cậu bắt lấy tay cô, kéo về phía mình rồi đóng cửa xe lại. Cậu nói: “Tôi đưa em đi biển chơi.”
Nói xong không đợi cô trả lời, cậu liền nhanh chóng kéo cô về bãi đỗ xe, nhanh chóng lấy xe, đưa nón cho cô, rồi bắt đầu cuộc hành trình đi biển.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT