Nện những bước nặng nề trong đêm tối, Tử Chiêu chỉ quanh quẩn một suy nghĩ: “Từ khi chào đời ở thời đại này, điều nàng không muốn nhất cũng xảy ra. Ở hiện đại, nàng đọc qua không biết bao nhiêu trang sử, xem qua biết bao nhiêu bộ phim cổ trang về các triều đại. Nếu không phải chốn giang hồ hiểm ác, lòng người khó đoán thì cũng là thâm cung bí sử. Dùng máu của biết bao người, tưới đẫm trên con đường giành giật lấy ngai vàng kia”.
Rồi nàng lại nhớ đến tiếng hát của Hồng Tang, hát cho người phụ nữ ngày nào cũng nhìn về phương Bắc, đợi chờ mòn mỏi, mong ngóng mòn mỏi. Đợi phu quân của nàng thắng trận trở về, cưỡi bạch mã, bốn vó đạp tuyết chạy nhanh trở về. Đứng dưới cây hoa đào, đưa tay đỡ lấy bàn tay nàng, vuốt lên mái tóc, cười nụ cười rạng rỡ nhất nói “Ta về rồi đây”. Nhưng chiến trường giao tranh, làm gì có chuyện bình yên mãi. Đến cuối bài hát cô gái đợi mãi, đợi mãi, cũng chỉ đợi được tin báo tử của phu quân. Cho đến cùng vẫn là một cỗ bi ai.
Lúc Tử Chiêu vừa bước, vừa bâng quơ hát nhỏ vài câu, nhưng những bóng người trong tối vẫn nghe ra. Họ đều là những ám vệ đã từng quen biết với Hồng Tang, trong lòng không khỏi trào lên một trận tiếc thương. Đưa mắt nhìn đứa trẻ kì lạ bước từng bước trong đêm kia, cũng có thể coi nàng là tiểu chủ tử của mình, nàng họ Mục, thông minh lạ thường lại có tình có nghĩa. Những điều đó như để lại trong họ thứ gì đó vướng mắc mà không thể nào lý giải nổi. Bỏ qua cảm giác khó hiểu đó, họ lại tiếp tục làm nhiệm vụ của mình, không phát ra bất cứ một tiếng động nào.
Ngày hôm sau, Tử Chiêu tỉnh dậy đã là gần trưa, trước đó nha hoàn có tiến vào gọi mấy lần nhưng cũng không gọi được nên đành mặc cho nàng ngủ. Bò dậy, tự rửa mặt thay đồ, ra ngoài phòng khách đã thấy bữa trưa được dọn lên, nàng còn chưa đói nên cũng chỉ ăn được một ít rồi đứng dậy, đi ra ngoài.
Vì đêm qua nói nhiều chuyện, lúc đó nàng có chút buồn ngủ nên cũng không nghĩ được gì nhiều. Ngủ một giấc, đầu óc thông suốt hơn. Nàng lại muốn tiếp tục tìm Mục Từ hỏi chút chuyện. Nhưng khi đến viện của hắn chỉ nghe nha hoàn báo lại hắn đã rời phủ từ sớm, chỉ có Yến Lân bên trong.
Thiết nghĩ dù sao Yến Lân cũng quen biết Hồng Tang từ nhỏ nên hẳn cũng biết không ít chuyện, thử hỏi hắn cũng được. Tiện thể nàng cũng muốn xem phong thái của một vị thái tử cổ đại ra làm sao.
Vừa nghĩ, nàng liền mỉm cười nhờ nha hoàn vào báo tin cho Yến Lân rằng nàng muốn gặp hắn, dù sao cũng phải tỏ ra biết lễ nghi một chút. Chốc lát sau, thấy nha hoàn đi ra dẫn nàng vào sân trong. Vừa bước qua cửa, Tử Chiêu thấy giữa sân có kê một cái bàn gỗ, nhưng không kê ghế. Yến Lân đang đứng đó, chăm chú viết.
Người này hôm nay vẫn mặc y phục màu tím, cổ áo màu tím đậm, gần như sắp chuyển sang màu đen, bên ngoài khoác thêm trường bào mỏng màu tím nhạt có thêu vài sợi chỉ bạc, tay áo bó gọn gàng càng khiến những động tác dứt khoát trở nên thu hút. Đôi mắt sáng, cùng phong thái của hắn khiến Tử Chiêu nhìn không chớp mắt.
Nếu Tử Hàm đẹp như ánh trăng trong đêm xuân thì Yến Lân đích thị là một tảng băng tử sắc, có điều tảng băng này hết sức quyến rũ, lạnh lẽo nhưng đầy mị hoặc. Tử Chiêu nhìn ngắm đến thất thần, mãi cho đến khi hắn dừng bút, ngẩng đầu lên nhìn lại nàng. Lúc đó, Tử Chiêu mới giật mình hồi thần, trong đầu như tụng kinh: “Xong rồi, xong rồi. Chưa quen chưa biết mà đã nhìn người ta như mê như say rồi còn bị bắt gặp. Biết bao năm sống quanh mấy người đẹp còn tưởng là mình miễn dịch với cái đẹp rồi chứ? Lần này thì biết tìm cái lỗ nào mà chui đây? Ôi mặt mũi của ta”.
Nhìn đến Tử Chiêu đứng ở cửa lại hơi có chút quẫn bách, Yến Lân không mấy để ý, chỉ gấp gọn những thứ vừa viết trên bàn lại rồi nhẹ giọng gọi nàng: “Chiêu nhi sao còn đứng đó. Mau vào đi”.
Tử Chiêu cố gắng hắng giọng, lấy lại bình tĩnh: “Yến Lân ca ca hôm nay có nhã hứng luyện chữ sao? Muội ở trong phủ không có ai chơi, cũng không được ra ngoài, lại càng không có nhã hứng luyện chữ như ca nên rất buồn chán. Ca ca cũng giống như Tử Hàm ca ca của muội vậy, nên muội tới đây chơi cùng ca được không?”
Thấy dáng vẻ mong chờ của Tử Chiêu, gương mặt Yến Lân vẫn bất động thanh sắc, chỉ kéo khóe miệng nói: “Được, ta cũng đang không có việc gì làm. Muội muốn chơi gì?”
“Đánh cờ đi, rảnh rỗi phụ thân hay dạy muội đánh cờ nhưng lâu rồi không có chơi cùng. Thật ngứa tay mà”. Nói rồi nàng ra vẻ hí hửng chạy đến một bàn cờ bằng ngọc thạch ở góc sân, ngồi xuống.
Yến Lân nhìn theo Tử Chiêu, chỉ thấy một bóng dáng nhỏ bé đang ngồi, sống lưng thẳng tắp, y phục màu xanh ngọc nhè nhẹ phủ xuống, gương mặt khả ai ánh lên nét tinh nghịch, đôi mắt chứa linh quang đang nhìn về phía hắn, mỉm cười chờ đợi. Con người hòa vào nền xanh của hàng trúc phía sau, khiến tâm tình căng thẳng của hắn mấy ngày nay khẽ thả lỏng, muốn hưởng thụ một chút cảm giác yên bình này.
Yến Lân cất bước ngồi đối diện Tử Chiêu, bắt đầu chơi cờ.
Ban đầu, nghĩ Tử Chiêu còn nhỏ nên Yến Lân không mấy tập trung, nhưng càng đánh càng thấy nước cờ nàng đi càng dứt khoát, phòng thủ kỹ càng, lối tấn công lắt léo khiến hắn trở tay không kịp.
Sau gần hai canh giờ ác liệt, cuối cùng Yến Lân thua. Những thủ hạ đứng phía sau đã đi theo hắn nhiều năm, biết khả năng chơi cờ ở tuổi hắn ít ai sánh bằng. Nay lại thua dưới tay một đứa bé 5 tuổi. Bọn họ vẫn bán tín bán nghi, liệu có phải thái tử nhường Mục tiểu thư không?
Lúc này Tử Chiêu mới ngẩng đầu lên, cười như có như không: “Một ván cờ tưởng chừng đã thắng chắc nhưng chỉ sơ sảy khinh địch một chút thôi, phần thắng sẽ không còn nằm trong tay Yến Lân ca ca nữa”.
“Gọi ta là Lân ca ca là được rồi. Không ngờ kì nghệ của muội tốt đến vậy, sao trước nay không thấy Tử Hàm nhắc đến nhỉ?” – Yến Lân vẫn giữ nguyên bộ dạng lạnh lùng.
Tử Chiêu giảo hoạt cười, trong đầu nghĩ: “Ta có dại đâu mà đi khoe kì nghệ xuất chúng ở cái tuổi này. Đến lúc nổi như cồn thì không biết có bao nhiêu tai bay vạ gió kéo tới đâu. Hôm nay sở dĩ thể hiện một chút để cố đập bể cái mặt lạnh lùng của ngươi đó”. Miệng lại nói: “Tử Hàm làm sao mà biết, muội chỉ chơi cờ cùng phụ thân thôi. Còn bình thường sẽ mang đao ra rượt huynh ấy. Ca ca căn bản còn không biết muội chơi cờ thế nào”.
Nghe mấy lời ấy cùng hình ảnh đứa trẻ ngồi tao nhã thưởng trà, thi thoảng còn làm bộ lắc đầu xua tay như một cao nhân đắc đạo, làm mấy thủ hạ của thái tử có người đã phì cười. Yến Lân cũng kéo miệng cười khẽ rồi nghiêng đầu hỏi, giọng điệu như dỗ trẻ con làm không ít người trợn mắt, hít một ngụm khí lạnh: “Ồ, Chiêu nhi cũng có sở thích kì lạ phải không? Nghe nói muội còn thu thập rất nhiều vũ khí rồi bày trong phòng. Khi nào để ta mở rộng tầm mắt một chút được không?”
“Chuyện này cũng không khó, chỉ là mấy thứ đó không có gì đặc sắc cả, nếu đem ra cũng không có gì đáng nói. Chỉ là, muội có để mắt tới một loại binh khí nhưng rất ít được trông thấy. Còn tính nhờ Lân ca ca dắt muội đi xem nữa”.
Yến Lân trong lòng khẽ cười: “Tiểu nha đầu này tới đây thì ra cũng có mục đích, còn dám bày đặt vòng vo. Không hổ là muội muội của tên tiểu tử phá làng phá xóm kia”. Nghĩ vậy, ý cười trong mắt hắn càng đậm, đưa tay khẽ gõ lên đầu Tử Chiêu: “Nha đầu còn bày đặt tới đây chơi cờ, nói đi, muốn ta dắt muội đi đâu?”
Tử Chiêu hì hì cười, đứng phắt dậy, chỉ tay vào phòng của Mục Từ nói: “Muội muốn vào đó”. Nàng biết, nơi này là nơi ở của Mục Từ cùng thái tử, dù là ai cũng không thể tùy tiện đi lại, kể cả nàng là Mục tiểu thư cũng không thể. Chưa kể đến người cổ đại còn có mấy trò như ám khí phóng ra từ vách tường hay giá sách gì đó. Nhớ tới bộ mặt âm u như ma quỷ của Mục Từ, hắn rất dễ là người sẽ bày ra mấy trò đó nên càng phải cẩn thận.
Vừa nghe thấy Tử Chiêu nói, khóe miệng Yến Lân hơi cứng lại, nhìn theo hướng nàng chỉ, trong đầu lại hiện lên hình ảnh đêm đó nàng đặt cho tử sĩ kia cái tên Hồng Trung. Mắt lạnh nhìn nàng hỏi lại: “Thứ muội nói là rìu của Hồng Tang?”
Tử Chiêu ra sức gật đầu rồi hơi ngập ngừng, cúi gằm mặt xuống nói: “Muội nhớ Hồng Tang ca ca”.
Thấy bộ dạng Tử Chiêu như vậy, tuy trước nay hắn không quá để tâm đến cảm xúc của người khác nhưng lại thấy có chút không đành lòng. Hơi khó hiểu với cảm giác của mình nhưng hắn vẫn tiến lên, dắt tay Tử Chiêu vào phòng của Mục Từ, vừa đi vừa trầm giọng nói: “Đây sẽ là lần cuối muội được thấy nó, nhớ lấy”.
Vừa mở cửa phòng, Yến Lân thả tay Tử Chiêu ra, không nói lời nào, chỉ đứng nguyên ở cửa, cũng không có ý định tiến vào. Biết ý hắn nên Tử Chiêu một mình bước vào phòng.
Bên trong được treo rất nhiều lụa trắng, đến cả khăn trải bàn cùng ấm trà cũng toàn một màu trắng. Nhìn căn phòng như vậy, Tử Chiêu cảm giác một loại trống trải, khó chịu cùng tang thương ập đến. Nếu Mục Từ ở trong phòng chẳng khác nào ông đang tự tra tấn bản thân mình. Tiến vào bên trong, vén qua mấy lớp lụa trắng, Tử Chiêu thấy ánh sáng sắc lạnh quen thuộc lóe lên. Nàng vội vã lại gần, thấy quả thật là rìu của Hồng Tang, nhưng nó bị một đống lớn xích sắt buộc lại, đang định đặt tay lên thì nghe thấy giọng nói lạnh lẽo cực điểm của Yến Lân vọng vào từ ngoài cửa: “Tử Chiêu, ta biết muội thương tiếc cho Hồng Tang nhưng có những thứ không thể tùy tiện muốn động là động. Thứ đó là kỳ binh hiếm có trong thiên hạ, trải qua mấy trăm năm nhuốm máu, sát tính rất nặng. Nếu chính nó không thuận thì dù là kẻ mạnh đến đâu cũng không có khả năng sử dụng nó, thậm chí là phải bỏ mạng. Ngày đó muội động được vào nó căn bản còn có máu của Hồng Tang trấn nhiếp. Nay hắn không còn, không đảm bảo được điều gì cả. Muội chỉ nên tưởng niệm rồi rời đi. Ta không mong muội tiếp xúc với thứ binh khí nó thêm lần nào nữa. Không có Mục bá cùng Tử Hàm ở đây, ta không muốn bất kỳ ai trong Mục gia xảy ra chuyện gì”.
Dù vậy, nghe những lời đó xong, ánh mắt Tử Chiêu càng trở nên cương quyết, nàng dứt khoát tiến đến, vịn vào những đoạn xích sắt bên dưới, vươn một tay đặt trực tiếp lên lưỡi rìu. Ngoài cửa, Yến Lân hừ lạnh một tiếng rồi cũng phi thân vào, tốc độ của hắn rất nhanh, làm những dải lụa bay tung lên, để lộ ra ảnh tượng phía trong.
Một đứa bé vươn mình đặt tay lên lưỡi rìu, chỉ thấy chiếu rìu rung mạnh lên một cái rồi lập tức dừng lại. Bàn tay thon dài của Yến Lân chỉ cách Tử Chiêu một tấc, toan kéo nàng lại.
Bất chợt, một tiếng hát cất lên, tiếng hát nhỏ nhẹ như an ủi, như vỗ về nhưng vô cùng thê lương. Là Tử Chiêu đang hát, nàng vẫn hát bài hát mà Hồng Tang dạy này. Yến Lân đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ bé trước mặt. Nàng không khóc, chỉ hát, nhưng sao nghe tiếng hát của nàng có thể hàm xúc, đau đớn đến vậy. Đây có thật là tiếng hát của một đứa trẻ hay không?
Bên ngoài cũng có không ít người chứng kiến cảnh tượng đó. Rất nhiều năm sau, khi nghĩ lại, chính bọn hắn và cả Yến Lân vẫn còn nghi ngờ sự tỉnh táo của mình vào lúc này.
Tiếng hát dừng lại, Tử Chiêu nhìn lên, ánh mắt có chút mê man nói: “Ngươi cũng nhớ hắn phải không? Nhớ cả tiếng cười và tiếng hát của hắn. Giờ ngươi cô đơn lắm phải không?”
Nàng vừa rứt lời, chiếc rìu rung lên rất mạnh, di chuyển kéo căng tất cả các đoạn xích như muốn phá ra ngoài. Lúc đó Yến Lân lách mình lao lên, ôm lấy Tử Chiêu phi thân nhanh ra ngoài, đồng thời vung tay lên đóng sập cửa lại.
Trong phòng vẫn phát ra âm thanh va đập của những đoạn xích, mãi một lúc lâu sau mới dừng lại. Yến Lân đặt Tử Chiêu xuống, đợi nàng đứng thẳng dậy, mắt vừa nhìn nàng vừa ra lệnh cho thủ hạ: “Từ nay nếu không được lệnh của ta hoặc Từ công công, không cho phép bất kỳ kẻ nào tiến vào trong”, có vài người tiến lên lĩnh mệnh. Yến Lân không nhìn Tử Chiêu nữa, phất tay quay người bỏ đi. Không còn gì để nói, Tử Chiêu cũng rời đi ngay sau đó.
Về tới phòng cũng đã tới bữa tối, do buổi trưa không ăn mấy nên lúc này nàng rất đói, nàng vừa ăn nha hoàn bên cạnh vừa hỏi thăm xem cả ngày nàng làm những gì. Nàng chỉ trả lời rằng có sang kiếm Yến Lân chơi cờ rồi lại vùi đầu vào tiếp tục ăn.
Sau khi đã lấp đầy cái dạ dày của mình, Tử Chiêu mới có tâm trí để ý tới những chuyện xung quanh. Nàng nhớ cả ngày hôm nay không thấy nhũ mẫu bám lấy nàng. Hỏi ra mới biết mẫu thân cùng nhũ mẫu đã vào Bạch thành từ sớm. Khi nãy mẫu thân vừa trở về đã vào phòng nghỉ nhưng lại không thấy nhũ mẫu theo về cùng. Tử Chiêu nhíu mày suy nghĩ: “Cả Mục Từ cùng mẫu thân sáng nay đều ra ngoài. Nãy lại chỉ có mình mẫu thân trở về. Phải biết, ở thời đại này, nữ tử dù ở độ tuổi nào cũng sẽ không qua đêm bên ngoài. Có chăng cũng chỉ có mấy cô nương hành tẩu giang hồ mà thôi. Nay mẫu thân lại để nhũ mẫu ra ngoài như vậy, không biết là có chuyện gì”.
Trong Mục phủ, mấy nha hoàn bà tử hay nói mấy chuyện bát quái nhưng toàn là mấy chuyện linh tinh, nàng cũng không thu được thông tin gì. Những chuyện khó nghĩ, theo thói quen, Tử Chiêu đều bỏ ra sau đầu, không nghĩ nữa.
Ban đêm không có việc gì làm, Tử Chiêu vẫn đem binh khí ra mài lại rồi lau chùi cẩn thận, tiện tay sẽ khắc nốt chữ. Nhưng thời gian gần đây, ban đêm với nàng đặc biệt dài. Nghĩ quanh quẩn thế nào, nàng lại nhớ đến Hồng Tang, chớp mắt nhìn về phía sân viện của Mục Từ cùng Yến Lân. Nơi đó giờ chắc thành cấm địa rồi. Cao thủ đi lại như mây, nàng muốn đến gần cũng đã bị phát hiện chứ đừng nói là lẻn vào.
Nhớ ngày trước Hồng Tang còn cùng nàng leo núi ngắm cảnh, nơi hắn đưa nàng tới rất cao. Từ đó có thể nhìn xuống cảnh đêm ở Bạch thành, vô cùng tráng lệ. Rồi hắn sẽ lại phá vỡ khung cảnh bằng tiếng hát của mình. Nghĩ đến đây, trong đầu Tử Chiêu đột nhiên nhen nhóm một suy nghĩ: “Ta muốn quay lại đó. Chí ít cũng phải quay lại đó một lần”.
Nàng lập tức đứng dậy, trải giấy lên bàn rồi bắt đầu tính toán: “Ngày trước mỗi lần đi leo núi cùng Hồng Tang phải hết hai ngày mới lên tới nơi, cộng thêm hai ngày leo xuống nữa là mất bốn ngày. Nhưng đó là với điều kiện có hắn đi cùng, nhưng nếu đi một mình, với sức vóc của ta hiện tại không thể nhanh như vậy. Cần ít nhất là tám đến mười ngày. Thời gian khá dài, phải chuẩn bị thật kĩ lưỡng”.
Trước nay, Tử Chiêu là người khi đã quyết định thì sẽ cố gắng làm cho bằng được. Vì vậy, tuy điều kiện hiện tại không tốt lắm nhưng nàng không nản trí mà bắt tay ngay vào việc lên kế hoạch.
Sau khi đã có tính toán sơ bộ, liệt kê những thứ cần thiết và vạch ra thời điểm xuất phát. Tử Chiêu mãn nguyện lên giường đi ngủ. Hai ngày tiếp theo, nàng tập trung, lén chuẩn bị những thứ cần thiết. Do hiện tại trong phủ, mọi người cũng khá bận rộn nên không mấy ai để ý đến hành động của nàng. Nhanh chóng đạt được mục địch, đêm đó nàng cẩn thận rà soát một lượt, thấy kế hoạch mình vạch ra không còn lỗ hổng nào mới yên tâm chợp mắt.
Tờ mờ sáng ngày thứ ba, thời điểm tất cả mọi người đều ngủ say, có ám vệ thì cũng sẽ buông lỏng cảnh giác hơn một chút. Một bóng đen lặng lẽ chui ra từ cửa sổ phòng của Tử Chiêu. Nàng lập tức phi thân lên một cái cây gần đó, quan sát động tĩnh xung quanh. Tiện tay ném ra vài viên sỏi đến mấy góc khuất. Thật may là xung quang viện của Tử Chiêu cũng không canh phòng quá cẩn mật, một đứa bé 5 tuổi không cần có quá nhiều người canh chừng, chủ yếu chỉ có từng tốp thị vệ đi tuần qua mà thôi. Đợi một lúc không thấy động tĩnh gì, nàng leo xuống, nép sát vào bờ tường mà đi. Nàng chọn những tuyến đường có người đi tuần vì thường những nơi này sẽ không có ám vệ. Thà chọn đường đông mà đi còn hơn chọn đường vắng nhưng lại phải đối phó với cái bọn người chuyên ẩn nấp đó.
Từ nhỏ nàng đã theo Tử Hàm trốn ra ngoài chơi nên chút chuyện này không làm khó được nàng. Vì vậy, chỉ chốc lát sau, nàng đã trốn được ra phía sau phủ. Trước khi đi nàng đã để lại một phong thư trong phòng báo ra ngoài có chút chuyện, nếu có vấn đề gì nàng cũng có cách phát tín hiệu cho mọi người nên nói họ không cần lo lắng. Nhưng thường thì chẳng ai tin mấy lời đó nên khi vừa ra ngoài, nàng liền phi thân chạy một mạch, chạy càng xa càng tốt.
Men theo những con đường cũ mà ngày trước Hồng Tang dẫn nàng đi qua, cứ đi rồi khi mệt lại kiếm chỗ ngồi nghỉ, cả đoạn đường nàng cũng không kêu khổ chút nào. Với những kiến thức nàng biết được ở hiện đại cùng những kỹ năng Hồng Tang dạy nàng, chỉ mới ba ngày, Tử Chiêu đã đi được tới hai phần ba quãng đường núi khó đi nhất. Kiên trì như vậy, chỉ hơn một ngày sau nàng đã đi lên tới đỉnh núi.
Bộ dạng lấm lem, tay chân cũng có vài vết thương do mấy lần trượt ngã nhưng cũng chỉ là vết thương ngoài da vì nàng đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, bảo vệ rất tốt đầu gối cùng khủy tay bằng những bọc vải, bên trong có lót một tấm kim loại mỏng. Chỉ cần bôi chút thuốc là yên tâm.
Lúc tới được đỉnh núi cũng đã quá trưa, nàng tính toán thời gian khá chuẩn xác nên số lương khô chuẩn bị cho những ngày sau vẫn còn đủ. Nhưng để bổ sung dưỡng chất cho cơ thể, nàng tranh thủ lúc trời còn sáng đi kiếm củi khô cùng một số quả dại ăn được để đêm nay ngủ lại nơi này. Đồng thời kiếm nơi có nguồn nước để lấy thêm nước đầy các túi da rồi tắm rửa sạch sẽ một lượt. Trên núi, trời tối rất nhanh nên chẳng mấy chốc, Tử Chiêu đã phải nhóm lửa nếu không nàng sẽ bị lạnh.
Đêm nay trăng đặc biệt sáng, chắc do càng lên cao nên bầu trời càng trở nên trong suốt, cả một khoảng trời lấp lánh vô vàn vì sao. Cảnh tượng thiên nhiên tráng lệ làm Tử Chiêu nhìn không rời mắt.
Tiến đến nơi quen thuộc mà nàng cùng Hồng Tang hay tới để ngắm Bạch thành từ xa, đó là một mỏm đá nhô ra ngoài vách núi, phía trên là một tán cây cổ thụ có tán lá xòe rộng, bên dưới là vực sâu. Những lần trước, đều ở cùng Hồng Tang nên nàng không lo lắng gì, nhưng lần này có một mình nên nàng hết sức cẩn thận. Dùng sợi thừng dài, một đầu cố định vào thân cây, một buộc chắc quanh người, phòng khi sảy chân ngã xuống vách núi cũng có thể trèo lên được.
Vẫn như lần trước, cảnh đêm ở Bạch thành vẫn sáng bừng, từ trên cao, nàng có thể nhìn thấy từng đốm sáng nhỏ li ti trải dài khắp thành. Thậm chí nàng có thể tưởng tượng ra cảnh người người tấp nập, ngựa xe như nước, tiếng nói tiếng cười từ Bạch thành vang vọng.
Cảnh còn người mất. Bạch thành và nàng vẫn vậy. Còn Hồng Tang lại đang ở miền trời nào. Liệu hắn chết đi có như nàng, xuyên đến một thế giới khác rồi làm lại cuộc đời không? Khoảng thời gian đẹp đẽ làm người ta quên đi nhiều thứ, quên đi thực tế rằng ngoài kia còn đầy rẫy những nghịch cảnh. Nàng từng sống một đời không có gì cả, từng mất đi những điều quý giá nhất. Vì vậy khi đến đây, được hưỡng thụ những gì tốt đẹp, nàng nghiễm nhiên cho rằng nó là của mình, cho rằng mọi thứ đều là vĩnh cửu… Cho đến khi nàng biết tin tức của Hồng Tang. Lúc đó, nàng mới thực sự quay trở về thực tại, biết mình là ai, mình đang ở đâu, đang ở một thời đại như thế nào, biết chính xác thứ mình cần là gì.
Tử Chiêu vẫn ngồi vắt vẻo trên mỏm đá, nhắm mắt hít một hơi, gió lạnh từ vách núi thổi ngược lên làm vạt áo nàng tung bay. Dưới ánh trăng, nàng giống như một tiểu tiên tử hạ phàm, nhìn ngắm chốn trần gian.
------------------------------------------------
Lưng chừng núi, hai bóng dáng lấy tốc độ nhanh nhất, phi thân chạy gấp lên phía trước, theo sau còn có vài thủ hạ. Thiếu niên vận trường bào màu nguyệt nha cắn chặt răng, tức giận gằn lên từng tiếng: “Tên chết tiệt, ta mới ra ngoài xử lý chút tin tức vừa nhận được từ ải Xích Vân cùng Lệ Trân mà ngươi ở lại cũng không trông chừng nổi một tiểu nha đầu vắt mũi chưa sạch”
Chỉ thấy thiếu niên đi bên cạnh từ đầu đến chân đều là y phục tử sắc, gương mặt hờ hững, nhíu mày, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước: “Tiểu muội nhà ngươi không biết làm thế nào mà trốn được ra ngoài, thần không biết quỷ không hay, kì nghệ xuất chúng, khôn khéo hơn người. Sao còn dám mở mồm ra nói vắt mũi chưa sạch? Cũng do ngươi dạy hư”.
“Ngươi còn dám so đo, tên chết tiệt, nếu người của ngươi canh gác cẩn thận thì Chiêu nhi có cơ hội lẻn ra sao? Đều nuôi một lũ ăn hại”.
Phía sau, đám thủ hạ đồng thanh kêu: “Mục thiếu gia bớt giận”.
“Bớt bớt cái con khỉ” – Tử Hàm tức giận quát loạn lên, tiếng quát còn vang xa khắp cả triền núi.
Lại nhớ, khi đó hắn đang cùng phụ thân ở thành Lệ Trân xem xét tin tức mới nhận được. Đồng thời cũng nhận được phong thư của Yến Lân gửi tới từ Mục gia. Trong thư viết mọi chuyện vẫn ổn trừ việc tiểu thư Mục Tử Chiêu mất tích, trong phòng nàng còn để lại tờ giấy báo đi ra ngoài hẹn mười ngày sau trở về. Tử Hàm tức trợn mắt, đập tay xuống bàn. Mục Diệp Khang nhíu mày, lệnh hắn trở về phủ xem xét tình hình, chuyện chính sự đã có ông lo liệu.
Lúc hắn chạy về Mục gia cũng đã là bốn ngày sau khi Tử Chiêu mất tích. Nghe thủ hạ của Yến Lân báo lại rằng đã tìm khắp Bạch thành nhưng không thấy nàng, lại nghe Yến Lân kể chuyện nàng tới tìm hắn muốn xem chiếc rìu của Hồng Tang. Tử Hàm lập tức nhớ ngay tới ngọn núi lân cận mà Hồng Tang hay dẫn nàng đi. Hắn lập tức dẫn người xông lên núi, Yến Lân cũng đi theo.
Với tốc độ hiện tại của bọn họ, nếu chạy không ngừng nghỉ thì rạng sáng hôm sau có thể tới đỉnh núi.
Nhóm người leo tiếp gần một canh giờ, đột nhiên, trên bầu trời phát ra một tiếng nổ lớn, một cột pháo sáng bắn thẳng lên không trung rồi nổ tung, đỏ rực một mảng. Tử Hàm rùng mình, hắn biết đó là tín hiệu của Tử Chiêu, nàng quả thật đang ở trên núi, hơn nữa lại đang gặp nguy hiểm. Lần đầu tiên Tử Hàm thật sự lo sợ, trong lòng nóng như lửa đốt, vận sức tăng tốc lao lên đỉnh núi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT