Gió đêm thổi, chỉ nghe phía ngoài có tiếng xào xạc của tán cây.
Dữ Ngọc vẫn chưa mở miệng, dường như còn đang cẩn thận sắp xếp từng sự kiện trong đầu. Bàn tay hắn bất giác siết lại, càng lúc càng nắm chặt lấy tay nàng.
Tử Chiêu trong lòng tự hỏi: "Hắn là đang bất an? Thật hiếm thấy".
Nàng vẫn an tĩnh chờ đợi.
Nàng muốn biết rốt cuộc hắn và Kim gia là quan hệ gì. Nhớ lại toàn bộ người trong Dữ Tụ lâu đều mang họ Kim. Không những thế, ngày nàng đặt chân tới Hắc Vực cũng là lúc nàng biết được, chủ nhân nơi này còn được gọi một tiếng là Hắc Vương. Mà không ai khác, kẻ đó chính là Dữ Ngọc.
Nàng muốn chính miệng hắn nói cho nàng biết.
Đáy lòng gợn sóng, chợt nghĩ mọi chuyện diễn ra không có chút nào chân thật.
Con đường nàng tìm thấy trong gian khổ, lối đi duy nhất tiến vào Hắc Vực trồng đầy hoa lê.
Nàng từng nghĩ, nơi này rất gần Vụ Ẩn cốc, có lẽ vốn dĩ đã là nơi lê hoa sinh trưởng.
Nàng từng nghĩ, chuyện này không có chút liên quan nào tới hắn.
Nhưng, vừa vượt qua một rừng lê hoa, vượt qua trùng trùng trận pháp. Nàng không khỏi kinh ngạc. Uy lực này, vài năm trước trong Vụ Ẩn cốc, nàng từng nếm trải.
Lại là cảm giác nghèn nghẹn nơi cổ họng, Tử Chiêu không khỏi uất ức bật ra một tiếng nức nở.
Bàn tay lạnh buốt bị nắm càng chặt. Dữ Ngọc chuyển ánh mắt nhìn nàng, để rồi nghe được nàng hỏi: "Năm đó, sư phụ cứu đồ nhi. Rốt cuộc là có tâm tư gì?"
"Vi sư,... chỉ đơn thuần là muốn cứu ngươi".
"Đồ nhi nghĩ kỹ rồi. Có rất nhiều chuyện, lại quá trùng hợp. Ngày đồ nhi rớt từ mỏm đá xuống, sư phụ cứu đồ nhi. Nhìn qua ngọc bội liền biết đồ nhi có thân phận gì. Năm đồ nhi lưu lại kinh thành, sư phụ cũng tới, còn tới thăm đồ nhi một lần. Còn nữa, không thể không nhắc. Đêm đó, diệt tộc, cũng là người cứu ta. Trên đời lại có quá nhiều cái trùng hợp vậy sao?".
Thanh âm không nặng không nhẹ, lại pha chút mệt mỏi. Ánh mắt vô hồn chỉ hướng tới Dữ Ngọc, thu lấy toàn bộ biểu cảm của hắn.
"Chiêu nhi,... Nếu ta nói, thật ra ta đã từng lui tới Mục gia rất nhiều lần, thậm chí còn biết ngươi từ khi ngươi mới lọt lòng, ngươi tin không?".
Hắn nói vậy là ý gì? Trong lòng Tử Chiêu thấy sợ, hai tai ù đi, chỉ nghe được tiếng trái tim đập càng lúc càng nhanh.
Ánh mắt vẫn thuỷ chung nhìn Dữ Ngọc. Hắn lại không muốn thấy nàng cảnh giác như vậy. Cổ họng khô khốc, nhấc tay đỡ nàng dựa vào hắn. Sau một tiếng thở dài, thanh âm trầm ấm quen thuộc vang lên.
"Gánh loạn binh đao chính là bách tính. Ta còn nhớ như in, khi đó mẫu thân dùng thân mình che chở, máu nóng của nàng phủ khắp người ta. Một hài tử ngây ngốc chỉ biết kêu khóc, rõ ràng không tránh khỏi kết cục phải chết. Nhưng ta được cứu, là một người họ Mạch cứu. Năm ấy toàn bộ Mạch gia đều là sát thủ. Người kia đưa ta về nuôi nấng, còn cho người dạy bảo, chính là dạy ta làm thế nào để giết người. Ta nguyện ý. Thậm chí, ta trở thành sát thủ giỏi nhất, gặp thần giết thần, gặp phật sát phật. Cho tới khi gặp được sư phụ, người là bằng hữu của Mạch lão gia. Tính tình rất cổ quái, nhìn trúng ta, liền ngỏ ý nhận ta làm đồ đệ. Khi đó người kia còn nắm lấy bả vai ta mà hào sảng khuyên ta gác kiếm, đi theo sư phụ.
Rốt cuộc, theo người ẩn cư trong cốc rất nhiều năm, không màng thế sự. Nhưng vốn dĩ ông trời không nói trước chữ ngờ. Mạch gia cũng trong một đêm, máu chảy thành sông. Đêm đó, ta cùng sư phụ tới, kịp thời gặp được Mạch quản gia cùng một nhóm gia nhân cõng theo huyết mạch duy nhất còn lại của gia tộc chạy trốn. Qua được kiếp nạn ấy, ta không theo sư phụ hồi cốc, từ đó một tay gây dựng lại Mạch gia. Chỉ là toàn bộ người họ Mạch đều phải đổi thành họ Kim để che mắt thiên hạ. Kim chưởng quầy chính là Mạch quản gia lúc đó, còn người mà ông ta cõng theo chính là Kim Tịch Đường".
Nói tới đây, hắn thoáng dừng lại. Cảm nhận người trong lòng vẫn bất động nhưng bàn tay đã bấu chặt lấy một góc y phục. Nàng căng thẳng.
Dữ Ngọc biết, với trí tuệ của nàng, nhất định đã lờ mờ đoán ra.
Quả nhiên, một lúc sau, khoé môi run rẩy nhấc lên: "Người cứu sư phụ, tên là gì?".
"Mạch Tử Yên".
"Là... mẫu thân".
"Phải, là nàng. Mẫu thân ngươi đã sớm xuất giá, hơn nữa với thân phận Mục phu nhân cũng không phải muốn động là động. Ta nhiều lần lui tới Bạch thành thăm người, chỉ lo có kẻ ám toán nhưng ngược lại, không thấy một chút động tĩnh nào. Từ khi đó, ta đã gặp ngươi".
Tử Chiêu âm thầm lục lọi trong trí nhớ, xác định lúc nàng còn nhỏ cũng chưa từng gặp qua Dữ Ngọc. Nhưng cũng không thể trách, nếu hắn lui tới Mục gia vì bảo vệ mẫu thân thì nhất định sẽ không lộ diện.
Nàng mệt mỏi thở dài một tiếng, trong đầu vẫn còn quá nhiều khúc mắc: "Đồ nhi vẫn có chỗ không hiểu. Sư phụ đơn thuần là vì Mạch gia mà tiếp quản Dữ Tụ lâu, hà cớ gì phải gây nhiễu loạn chốn cung đình. Kim Tịch Đường dùng bạch phiến đưa vào trong cung, sư phụ cũng không ngăn cản. Người thừa biết thứ cỏ đó có thể gây ra hậu quả gì".
Lần này, Dữ Ngọc nghiêm mặt nhìn Tử Chiêu: "Đúng là ta biết, nhưng chuyện năm đó Mạch gia bị tập kích chính là có liên quan tới triều đình. Kim Tịch Đường ra tay với bọn chúng cũng không có gì là lạ. Ta không quản. Nhưng vi sư lại có điều muốn hỏi ngươi. Tử Chiêu, ngươi rốt cuộc là đang nghĩ gì? Chuyện bạch phiến này hoàn toàn không liên quan gì tới ngươi. Tại sao ngươi lại muốn giúp đám hoàng thân đó? Ngươi quên mục đích của bản thân rồi sao?".
Hắn chất vấn nàng.
Hốc mắt mơ hồ nóng lên, tròng mắt mang theo tia giận dữ, nàng ngông cuồng gằn lên từng tiếng: "Ta không quên. Còn Mạch gia, đúng là máu mủ của Tử Chiêu, nếu muốn báo thù, Tử Chiêu tất nhiên muốn. Nhưng đó là bạch phiến, người biết rõ không thể làm bừa. Một khi phát tán thì không những lũng loạn triều đình mà còn liên luỵ tới cả bách tính vô tội. Đáng sao? Hơn nữa chuyện này liên quan tới Yến Kỳ, hắn là bằng hữu của ta. Ta không thể không quản".
"Nói hay lắm". Dữ Ngọc bị nàng chọc giận, hắn thở hắt ra rồi bỏ đi. Trước khi ra đến cửa còn buông lại một câu: "Ngươi nên nhớ, mạng của ngươi chính là sư phụ nhặt về. Ta cũng không thể không quản".
Hồng Lang vẫn đứng ở ngoài cửa, nhìn theo bóng lưng giận dữ bỏ đi. Những lời vừa rồi nàng ta cũng nghe rõ, trong lòng không biết là có nên trách Dữ Ngọc hay không.
Hắn vừa đi tới tiền sảnh thì đột nhiên dừng bước, quay người trở lên trên lầu nhưng không phải tới chỗ của Tử Chiêu mà là đi theo một hướng khác.
Trước một gian phòng, môn nhân của Đường môn chật ních khắp cả hành lang. Nhìn thấy Dữ Ngọc hướng về phía này không khỏi làm bọn họ cảnh giác.
Khi nãy hắn chỉ cần vung tay vài cái, cả đám sát thủ cứ như thế mà đầu rơi máu chảy. Cảm giác chỉ cần một hơi thở của hắn cũng có thể giết người.
"Ta muốn gặp thánh nữ của các người". Dữ Ngọc không nhanh không chậm mở lời.
"Thánh nữ đã đi nghỉ rồi, sáng mai ngươi có thể quay lại".
Cỗ khí tức âm trầm mạnh mẽ tản ra. Khắp hành lang đồng loạt vang lên một tiếng nuốt khan.
Đột nhiên, thanh âm từ phía sau vọng tới: "Có chuyện gì vậy?". Viêm Lịch bước tới đứng bên cạnh Dữ Ngọc.
"Sư huynh, kẻ này giữa đêm còn tới cầu kiến thánh cô".
Viêm Lịch đưa mắt đánh giá người bên cạnh nhưng lại bị khí tức của Dữ Ngọc doạ cho rùng mình. Hắn hắng giọng: "Ngươi tìm sư muội ta là có chuyện gì?".
"Ta muốn biết tình hình của đồ nhi".
Trong đầu Viêm Lịch thầm nghĩ: "Chuột bạch?".
Hắn đang định mở miệng thì đột nhiên cửa phòng bật mở. Viêm Ngân mang theo gương mặt không có chút thiện ý nào liếc nhìn Dữ Ngọc rồi từ tốn nói: "Cho hắn vào".
Hàng người trước mắt dẹp sang hai bên để hắn tuỳ tiện tiến vào.
Trên bàn không thắp đèn, Viêm Ngân cứ như vậy ngồi xuống, tự mình rót một chén nước, lẳng lặng nhấp môi. Dữ Ngọc cũng theo nàng ta, ngồi ngay phía đối diện.
"Đồ nhi của ta trúng độc không nhẹ. Hẳn là phải tán thưởng Đường Môn đi".
"Hừ, xin hỏi cốc chủ tới đây là muốn gì ở bổn thánh nữ?". Viêm Ngân không khách khí nhếch miệng cười.
"Ta chỉ muốn biết về tình hình của đồ nhi".
Con rắn đang quấn trên tay Viêm Ngân phát ra tiếng "xè xè", nàng ta khẽ vuốt lên mình rắn, miệng khúc khích. Tà mị liếc nhìn: "Cốc chủ thử nói xem, độc của Đường Môn có dễ giải?".
"Ý ngươi là gì?".
"Chẳng phải đã quá rõ rồi sao? Độc này khó giải. Diêm Vương muốn tới lúc nào thì đồ nhi của ngươi đi lúc đó".
"Ngươi không nắm chắc sẽ cứu được người?".
"Hiện tại chỉ có thể cầm cự như vậy. Trừ phi,...".
Nàng ta nâng mắt, dựa vào ánh trăng từ cửa hắt vào mà quan sát thần sắc của Dữ Ngọc.
Hắn cũng biết khẩn trương?
Khoé môi câu lên một nụ cười đầy ẩn ý, nàng ta đặt chén nước xuống bàn, thanh âm phát ra cũng thập phần mị hoặc: "Trừ phi, cốc chủ có đủ khả năng mời tới một vị quý nhân".
"Là kẻ nào?".
Viêm Ngân nhìn thẳng vào mắt Dữ Ngọc, quả quyết nói: "Hấp huyết cơ - Diêu Phần".
Hắn nheo mắt: "Một kẻ quái dị như ả thì có thể làm gì?".
Đáp lại là tiếng hừ lạnh: "Độc mà đồ nhi ngươi trúng phải là một trong những loại kỳ độc trong thiên hạ. Hoàn toàn không có thuốc giải. Ta chỉ có thể dùng một loại kịch độc khác để ức chế. Nhưng ngày qua ngày, thứ độc đó tự tiêu trừ rồi lại hấp thụ lẫn nhau. Độc càng thêm độc. Mỗi lần lại phải đẩy thêm nhiều chất độc vào kinh mạch. Ngươi thử nói xem, bao nhiêu độc mới đủ? Nói cách khác, máu của đồ nhi ngươi hiện tại cũng có thể tính là một loại độc được rồi. Chung quy, cách của ta không thể kéo dài mãi. Nhất định phải rút hết được máu độc ra khỏi cơ thể. Mà người có thể làm được chuyện đó, chỉ có Diêu Phần. Nhưng là, kẻ này hành tung bất định, tìm được ả đã khó. Muốn ả giúp ngươi còn khó hơn gấp bội".
Dữ Ngọc không lên tiếng, thần sắc tĩnh lặng khiến cho người trước mặt dù có khôn khéo như Viêm Ngân cũng không thể đoán được hắn đang nghĩ gì.
Cho tới tận gần trưa hôm sau, Tử Chiêu tỉnh dậy chỉ nghe Hồng Lang báo một tin là hắn đã rời đi.
Vậy, hắn tới rốt cuộc là vì cái gì? Chỉ để khiển trách nàng? Nói nàng can thiệp vào chuyện không liên quan tới mình?
Tử Chiêu ấm ức tới mức như có thứ gì mắc nghẹn trong cổ. Nàng cố vùi mình vào trong chăn giả bộ ngủ nhưng lại bị một trận huyên náo từ bên ngoài làm phiền.
Tiếng bước chân rầm rập tứ dưới khách sảnh dội lên. Quét mắt khắp nơi đều là hồng y nhân.
Đám người Đường Môn ngự ở phía này đều cảnh giác quan sát nhất cử nhất động của kẻ mới tới. Đến cả Viêm Lịch cũng ra mặt.
Từ ngoài cửa, hai lão nhân một cao một thấp tiến vào. Kẻ thấp hơn có gương mặt hết sức quỷ dị, lông mày rậm, hai mắt trợn người lên. Biểu tình lại rất nghiêm trọng khiến cho toàn bộ người trong khách sảnh đều co rúm lại.
Người còn lại đạo mạo thanh cao, giơ tay nhấc chân cũng hiển lộ tiên khí. Nhãn thần tĩnh lặng, vô ưu.
Bọn họ đứng giữa khách điếm nhìn một vòng, cuối cùng lực chú ý đều dừng lại chỗ Viêm Lịch.
Lão Tùng cùng Dung Hoa hiếm khi ăn ý trao đổi ánh mắt. Hai người cùng lúc bước lên lầu, một người từ tốn, một người hung hăng tiến về phía này.
"Ngươi là tên tiểu tử Đường Môn đó phải không?"
Nghe một lời mà lão Tùng hỏi, Viêm Lịch đảo mắt nhìn quanh, xác định người được hỏi chính là mình thì mới khe khẽ gật đầu. Đám đồ đệ phía sau lưng hắn không khỏi âm thầm đỡ trán: "Sư huynh a, đừng có đơn thuần như vậy nữa, được không?".
Lão Tùng cười khanh khách, tiến lên vỗ vai Viêm Lịch, nói một tràng: "Tốt tốt, may nhờ có ngươi cùng các huynh đệ đây ra tay cứu giúp. Nếu không thiếu gia nhà ta cũng không còn cái mạng mà nhặt về. Lát nữa ta mời các huynh đệ đây xuống dưới sảnh uống chén rượu, cũng là để cảm tạ đại ân đại đức này. Nhưng trước có thể chỉ cho ta chỗ của thiếu gia được hay không?".
Viêm Lịch ngẩn người: "Thiếu gia mà lão nói là ai vậy?".
Lão Tùng hận không thể bổ đầu thiếu niên trước mặt ra xem bên trong có phải là bông hay không. Ông ta cười xoà, gương mặt vốn đã quỷ dị còn nhăn lại, chính là khiến người đối diện muốn mù: "Thiếu gia nhà ta họ Lãnh a".
"Thì ra là chuột bạch. Ở gian phòng phía bên kia". Cuối cùng Viêm Lịch cũng hiểu chuyện, chỉ tay về dãy phòng đối diện.
Lão Tùng đã nghe được đáp án, không khách khí hất tay Viêm Lịch ra, vừa khóc vừa mếu chạy theo hướng hắn chỉ: "Ô ô..., tiểu tổ tông của ta. Ngươi ở đâu vậy? Trái tim của lão nhân ta sắp không chịu được nữa rồi".
Toàn thân có bao nhiêu da gà đều thi nhau nổi lên, Tử Chiêu tức trợn mắt, hổn hển nhìn người vừa khóc vừa nháo đang lao tới: "Lão điên cái gì? Không còn chút thể diện nào hết".
"Ta không cần cái thứ thể diện gì đó. Ta là tới đón ngươi a. Ngươi vừa trở về không lâu. Ta còn chưa chết thì ngươi không thể gặp bất trắc được". Lão hơi dừng lại, giảo hoạt đảo mắt một vòng rồi cúi đầu ghé sát vào tai nàng thì thầm: "Ngươi mà có mệnh hệ gì, Tùng Giảo Minh ta nguyện theo ngươi".
"Ai cần lão theo. Phiền chết ta". Thấy bộ dạng không nghiêm chỉnh của lão, Tử Chiêu khúc khích cười.
Dung Hoa theo sát ngay phía sau lão Tùng. Vừa vào phòng đã đánh giá Tử Chiêu một hồi, cuối cùng mới mở miệng: "Nha đầu, Hồng Lang báo tin ngươi trúng độc, chúng ta liền tới đây. Xem thương thế của ngươi hẳn là không còn vấn đề gì chứ?".
Tử Chiêu xuống giường, mặc cho lão Tùng vẫn quấn quýt bên cạnh: "Hiện tại không còn đáng lo ngại nữa. Cũng may, nhờ có Viêm Ngâm cùng Viêm Lịch ta mới không có việc gì. Thật sự phải cảm tạ hai người họ rồi".
"Ngươi cũng thật là, sao lại bất cẩn như vậy? Lần nào cũng tự cho mình là phúc lớn mạng lớn sao?". Dung Hoa ngồi xuống, tiếp nhận chén trà từ trong tay Tử Chiêu. Hàng lông mày nhíu chặt ra vẻ trách móc.
Tử Chiêu không đáp, chỉ mỉm cười lắc đầu.
"Ấy, không phải ngươi mang theo tin tức tới sao? Mau đưa cho nha đầu xem". Lão Tùng chợt nhớ ra một chuyện, gấp gáp nói.
Dung Hoa nâng mắt, có chút do dự.
Hiếm khi Tử Chiêu thấy ông ta có thần sắc như vậy, nháy mắt liền cảm thấy lo lắng.
Lão Tùng thấy Dung Hoa còn chần chừ, lập tức hùng hổ vỗ bàn: "Ngươi còn không nhanh? Chuyện tới nước này sớm muộn gì cũng phải nói cho nha đầu biết".
Nghe lời này, Tử Chiêu lại càng cảm thấy như trong lòng có lửa đốt: "Dung tiền bối, rốt cuộc là tin tức gì?".
Dung Hoa vẫn bất động thanh sắc nhìn Tử Chiêu. Cuối cùng cũng từ tốn rút ra một phong thư đưa cho nàng.
Vừa nhận thư, Tử Chiêu gấp gáp mở ra xem.
Cánh mũi vội hít lấy một hơi kinh ngạc, nàng lập tức cúi người ho khan.
"Tử... Tử Hàm. Sao có thể?".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT