Trong đầu Tử Chiêu loáng thoáng hồi tưởng lại nữ tử được gọi là Liên phi kia, vẻ ngoài có phần nhu nhược, bản tính hay lo trước sợ sau, nhưng cách nói chuyện lại điềm đạm thẳng thắn, không vòng vo xiểm nịnh. Còn có một tiểu hoàng tử thông minh lanh lợi, khi ở bên Tử Chiêu lại rất hoạt bát đáng yêu.

Mà nay, nhìn bản danh sách lần này thu được lại có dính dáng tới Liên phi thì không tránh khỏi trầm ngâm một hồi.

Tiểu Nhan nhìn thấy cái tên Liên trì cung không mấy xa lại kia thì cũng là đồng dạng khó hiểu: "Ta chỉ mới biết trong cung cũng có nơi thu mua loại trà này nhưng không ngờ lại là Liên Trì cung. Hơn nữa, lượng trà mua vào đặc biệt nhiều hơn tất cả các nơi khác. Đây là chuyện gì?".

"Xem ra sắp tới phải dò xét trong hoàng cung, xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Liên phi này tuy là người trong cung cấm nhưng cũng không phải loại người không biết an phận, với tính cách của bà ta thì không có lý nào lại thu mua nhiều trà như vậy". Nói tới đây, Tử Chiêu như nghĩ ra điều gì, thoáng nhíu mày.

"Sao vậy? Muội phát hiện ra chuyện gì sao?".

Nàng khẽ lắc đầu: "Cũng không phải, muội chỉ là có chút lo lắng. Liên phi này muội thực tình cũng không mấy bận tâm nhưng còn Tiểu Kỳ, hắn là hoàng tử. Nếu có xảy ra chuyện gì thì cũng là ảnh hưởng tới hắn trước tiên, chuyện này thập phần không tốt. Cho tới giờ hắn cũng mới chỉ là một thiếu niên mà thôi".

Cũng vì một chuyện này mà sắc mặt Tử Chiêu càng lúc càng khó coi. Nhiều năm trước, mối giao hảo giữa nàng và Yến Kỳ đã sớm khăng khít, hắn lại hồn nhiên, vô tư như vậy, rất dễ bị người ta thao túng. Cung cấm vốn nhiều cạm bẫy khó phòng, qua ba năm, thật sự không biết đã có thay đổi gì.

Tiểu Nhan hiểu được nỗi lo trong lòng Tử Chiêu, bất quá có vài lời trong lòng lại lưỡng lự không biết có nên nói ra hay không.

Nhưng một chút biểu hiện nhỏ này, dù chỉ là thoáng hiện lên trên gương mặt lại không qua mắt được Tử Chiêu. Nàng chỉ đơn giản là nâng chén nhỏ, nhấp một ngụm trà chờ đợi.

Bầu không khí trong phòng thoáng chốc đã trở nên an tĩnh đến kỳ lạ, khiến cho Tiểu Nhan càng thêm ngượng ngùng, mất tự nhiên.

Cuối cùng nàng hít lấy một hơi, cẩn thận nhìn biểu cảm trên gương mặt Tử Chiêu, từ đầu tới cuối vẫn là một dạng an tĩnh thì liền đánh liều nói một hơi: "Thực ra có chuyện này ta từng nghĩ qua. Hiện tại các thế lực trong triều đình xoay chuyển càn khôn khó nắm bắt, đến cả Hồng Vân Sơn cũng khó lòng nhúng tay vào, nhưng riêng Bích Mục Lâu qua bao năm vẫn phụng sự Thái tử điện hạ, căn cơ bền vững. Có thể nói là đã cắm sâu vào gốc rễ triều đình. Vậy mà từ khi muội hồi kinh lại chưa một lần đề cập tới chuyện sẽ dùng tới bọn họ. Muội vốn là người Mục gia, thu lại Bích Mục lâu về tay chẳng phải là rất hợp tình hợp lý sao. Còn chuyện chúng ta muốn điều tra từ trong cung, sau đó cũng rất đơn giản là có thể tra ra được. Đâu cần mất nhiều công sức".

Nói rồi, chỉ thấy Tử Chiêu vẫn nhàn nhã uống trà, có điều ánh mắt sâu xa nhìn thẳng vào Tiểu Nhan không buồn chớp.

Tiểu Nhan bị ánh nhìn cùng khí thế bức người dọa cho sống lưng cứng đờ, trong lòng có chút chột dạ, chỉ sợ Tử Chiêu hiểu lầm nàng, liền khẩn trương lên tiếng giải thích: "Đúng là ta trước kia là người của Bích Mục lâu, từ bé đã được thu nhận nhưng nói cho cùng, người ta mang ơn chính xác là người Mục gia, tuyệt đối không có lòng riêng, lại càng không để tin tức của muội lộ ra cho Bích Mục lâu".

Tử Chiêu nghe nàng nói vậy thì không khỏi nhếch môi cười: "Tỷ nghĩ đi đâu vậy? Không phải ta hoài nghĩ tỷ, chỉ là muốn nghe cách suy nghĩ của tỷ mà thôi. Mỗi người đều có cách nhìn nhận khác nhau từ nhiều góc độ khác nhau, nếu tỷ không nói mới chính là tỷ không thật tâm đối đãi ta. Hơn nữa, tỷ hiểu ta, ta dùng người thì không nghi người".

Một lời của Tử Chiêu, Tiểu Nhan nghe vào trong lòng lại thoáng cảm động, chỉ trách mình lo nghĩ quá nhiều: "Muội nói đúng, giữa chúng ta không có hai chữ "câu nệ"".

Tâm tình của Tiểu Nhan thoáng buông lỏng nhưng trong lòng vẫn còn khúc mắc chưa được giải, còn chưa kịp mở miệng hỏi đã lại nghe Tử Chiêu lên tiếng: "Tỷ hỏi ta vì sao không sử dụng người của Bích Mục lâu?".

Tiểu Nhan theo phản xạ, lập tức gật đầu nhưng nghe xong một câu tiếp theo, người lập tức cứng đờ.

"Tỷ quên rồi sao? Mục tiểu thư đã là người chết. Hơn nữa, người Mục gia còn sống cũng khó lòng thu được Bích Mục lâu về tay, nói gì tới một người đã chết như muội" – Tử Chiêu thản nhiên buông một câu, nhìn sắc mặt đại biến của Tiểu Nhan thì có chút buồn cười.

"Muội... muội nói vậy là...".

"Còn không phải sao? Khắp thiên hạ này ai cũng biết, toàn bộ Mục gia, ngoại trừ Mục Tử Hàm ra thì tất cả đều đã chôn thây trong biển lửa từ ba năm trước. Đến cả Tử Hàm cũng không thể thao túng Bích Mục lâu, vậy thì muội lấy thân phận gì đi gặp Mục Từ? Còn nữa, đó mới chỉ là vấn đề rất nhỏ".

"Vấn đề nhỏ? Muội đây là có ý gì?".

Tử Chiêu nghe Tiểu Nhan hỏi cũng không vội trả lời, vừa ngả người chọn một tư thế thoải mái nhất nằm xuống vừa hỏi ngược lại: "Thế sự qua ba năm chuyển biến cũng không ít, tỷ thử nghĩ xem thứ gì là khó đoán nhất?".

Tiểu Nhan như vừa được Tử Chiêu dắt tay vào biển sương mù, đầu óc có chút mông lung, không nghe ra ý tứ của nàng. Hồi lâu cũng không thấy trả lời.

Thanh âm hàm xúc của Tử Chiêu rốt cuộc lại vang lên: "Thứ khó đoán nhất chính là lòng người".

Lúc này Tiểu Nhan mới như bừng tỉnh trong cơn mê: "Ý muội nói là Mục Từ thay lòng".

Tử Chiêu bật cười, tùy ý lắc đầu: "Nếu nói như vậy cũng không đúng. Phải nói là kẻ thay lòng lại không chỉ có một mình Mục Từ".

Sóng mắt lưu chuyển, hàn quang tản ra đủ khiến người ta phải rùng mình. Tiểu Nhan cảm nhận khí tức của người trước mặt trong nháy mắt lại trở nên âm trầm, lạnh lẽo thì không khỏi sửng sốt.

Sau cùng lại chỉ nghe được một câu lửng lơ của Tử Chiêu cùng với tiếng thở dài: "Ba năm rồi, tới cả muội cũng đã phải thay đổi rất nhiều".

Lời vừa dứt, người đã đứng dậy, thong thả rời đi, để lại trong lòng Tiểu Nhan một mảng hỗn loạn.

- -----------------------------

Bốn chiếc chuông nhỏ treo ở bốn góc kiệu theo từng chuyển động mà rung lên từng tiếng. Cỗ kiệu chầm chậm di chuyển dưới ánh chiều tà đỏ rực. Hạ nhân khiêng kiệu cũng là một mảng im lìm lặng lẽ mà đi, càng nhìn càng có cảm giác ma mị, không nói thành lời.

Tử Chiêu ngồi trong kiệu nhắm mắt dưỡng thần nhưng hàng lông mày được tô vẽ tỉ mỉ kia lại chưa từng thả lỏng.

Nàng nhớ tới những lời Tiểu Nhan nói hôm nay, trong lòng lại nổi lên từng trận, từng trận sóng ngầm.

Còn nhớ khi nàng ở Vụ Ẩn cốc, đọc qua tin tức mà Hồng Lang đem về thì cũng đã biết thế sự quả thật biến chuyển khôn lường.

Hỏi tại sao nàng không dùng tới Bích Mục Lâu ư? Hỏi nàng tại sao không tin tưởng Mục Từ ư?

Không phải nàng không tin hắn, nhưng kẻ hắn phụng sự nói cho cùng có phải là Mục gia hay không? Cho tới thời điểm này Tử Chiêu không dám chắc.

Nếu hắn vì Mục gia thì đã không ở bên hoàng quyền lâu tới vậy.

Nếu hắn vì Mục gia thì sẽ không để Tử Hàm vô duyên vô cớ bị triệu về Kinh, càng không để hoàng thất tùy ý sắp đặt cho Tử Hàm một mối hôn sự. Nhìn vào, lại có kẻ nào không biết là triều đình làm vậy vì muốn ràng buộc Tử Hàm.

Chỉ cần sắp xếp để hắn thành thân với một vị công chúa thì từ tướng quân liền một bước trở thành phò mã, lập tức hồi Kinh, không cần phải ra trận, binh quyền nghiễm nhiên được chuyển giao cho người khác. Mà nói tới binh quyền hắn nắm trong tay kia lại quá nửa là Mục gia quân.

Đối với hoàng thất mà nói, quân quyền cư nhiên lại nằm trong tay nhà họ Mục, nếu không tính toán thu về tay thì há chẳng phải là tự mình vác đao đặt lên cổ sao?

Ngược lại, nếu chuyện này thành công, thì không cần bỏ quá nhiều tâm sức lại có thể đem Mục gia quân bỏ vào trong túi. Món lợi lớn tới vậy, có kẻ nào mà không muốn một ngụm nuốt xuống chứ?

Bất quá, bọn họ lại không ngờ, giữa đường còn xuất hiện thêm một Tiêu Thanh.

Trong lòng chợt dâng lên một trận chua xót, hơi thở âm trầm nặng nề. Tử Chiêu cảm giác như có gì đó nghẹn lại nơi cổ họng.

Nàng chậm rãi mở mắt, nhãn thần trong một thoáng trở nên lạnh lẽo, sâu không thấy đáy.

Điều khiến nàng cảm thấy chua xót lại là cái hoàng thất để cho nàng bất mãn kia, bao gồm cả Hoàng thượng, cả Yến Lân.

Hai người họ đối với Mục gia vốn là tình thân như thủ túc nhưng nhìn tình thế hiện tại thì sao? Nửa muốn thu binh quyền trong tay Tử Hàm nhưng trước mặt bá quan văn võ trên Nghị Chính điện lại như thiên vị cho qua. Làm như vậy có khác nào cố tình đẩy hắn tới nơi đầu sóng ngọn gió. Càng để cho bọn tiểu nhân lợi dụng cơ hội mà chĩa mũi giáo về phía Tử Hàm.

Đến tột cùng, là kẻ nào thay lòng đây?

Mọi phiền não trong đầu chỉ có thể hóa thành tiếng thở dài, chưa có cách nào giải quyết.

Cỗ kiệu cứ như vậy lắc lư cho tới khi dừng lại trước ngõ nhỏ. Tử Chiêu từ tốn vén rèm bước xuống.

Lại nói, từ khi nàng trở lại Hồng Vân sơn, người trên núi cũng được cử đến sống trong ngõ nhỏ này. Vì vậy mà cả con ngõ cũng nhộn nhịp hơn hẳn.

Vừa thấy Tử Chiêu xuất hiện, cùng lúc có một đại nương cầm theo một giỏ anh đào đỏ mọng đi từ trong sân nhà ra, nhìn thấy nàng liền cười nói: "Công tử, ngươi đi đâu cả ngày. Trong nhà có khách, hẳn là đã đợi từ lâu. Nhân tiện, lão mù nhà ta hôm nay xem bói cho người ta lại không thu tiền. Chỉ đem về rất nhiều hoa quả, công tử cầm lấy một chút đi, quả này ăn rất ngọt a".

Nàng nghe vậy thì cũng rất tự nhiên gật đầu: "Cảm tạ đại nương", trong lòng âm thầm suy đoán kẻ tới là người nào.

Nhưng cũng không để nàng phải đoán tới đoán lui, còn chưa đi tới cửa đã nghe được thanh âm cãi cọ từ trong viện truyền ra.

"Ta nói rồi, công tử nhà ta ra ngoài không biết lúc nào mới trở về, ngươi đã ngồi đây uống hết bốn chung trà, ăn hết hai đĩa điểm tâm. Hiện tại bổn đại gia không muốn tiếp tục đi pha trà cho ngươi nữa. Ngươi tốt nhất nên trở về đi, ngày khác có thể quay lại". Hồng Lang không biết đã dùng bao nhiêu khí lực mới hét lên được một hơi dài như vậy.

Nam nhân thản nhiên đón nhận Hồng Lang phát tiết, đặt chén trà trong tay xuống: "Bổn vương cũng nói rồi, công tử nhà ngươi muốn mua phủ đệ của ta. Ta cũng không ngại dọn hẳn tới ở trong sân viện này để đợi hắn. Đối với bổn vương, chờ đợi cũng là một loại hưởng thụ. Ngươi đừng quá nhỏ mọn".

Hồng Lang mất kiên nhẫn, trong lòng chính là đang chửi bới một trận: "Khốn kiếp, dám nói đại gia ta nhỏ mọn", nhưng còn chưa kịp mở miệng phản bác thì Tử Chiêu đã đẩy cửa bước vào, trong tay còn cầm theo một giỏ anh đào, vừa đi vừa nhai chóp chép. Khóe môi kéo ra một đường cong nhỏ, nhãn thần như phản chiếu ánh chiều sáng long lanh, sắc diện theo ánh hoàng hôn phủ xuống mà trở nên hồng hào, tăng thêm mấy phần hoạt bát, tinh nghịch. Nhìn qua chính là một thiếu niên chưa quá hai mươi. Ngoại trừ vết sẹo cắt ngang khuôn mặt khiến cho người ta không tránh khỏi rùng mình.

Người vừa bước vào, bất đắc dĩ lại tạo nên cảnh tượng có chút quái dị.

Từ lúc nàng bước vào, Yến Bạch cũng bất động thanh sắc, thu toàn bộ cảnh tượng này vào trong mắt. Bốn mắt nhìn nhau, âm thầm đánh giá một hồi.

Cuối cùng người mở miệng trước là Tử Chiêu: "Vị công tử này tới đây là tìm người sao?".

Nam nhân tản mát một cỗ khí tức vương giả, thanh âm trầm ấm không mang theo một chút nghi hoặc mà là khẳng định: "Ngươi là Lãnh Thiên Diệt".

Thiếu niên vừa kê bên miệng một trái anh đào, khẽ cắn. Sắc đỏ như có như không nhuộm hồng cánh môi tuyệt diễm nhưng kết hợp cùng vết sẹo cắt ngang trên gương mặt lại tăng thêm mấy phần quỷ dị như yêu ma hiện thế. Khiến cho đám tùy tùng mà Yến Bạch đem đến không nhịn được rùng mình.

Đương nhiên, biểu hiện kém cỏi như vậy rất nhanh làm cho Yến Bạch phật lòng. Ánh mắt không có lấy một điểm kiên nhẫn như vừa rồi khẽ quét, mang theo hàm ý cảnh cáo. Liền sau đó, một đám người vô thanh vô tức mà biến mất sạch sẽ, trong sân viện chỉ còn lại đúng ba người là Yến Bạch, Tử Chiêu cùng Hồng Lang.

Người vừa tản đi, Tử Chiêu cũng cảm nhận được không khí trong lành, thoáng đãng đã trở lại. Hài lòng mỉm cười một cái rồi mới không nhanh không chậm đáp: "Khắp thiên hạ cũng không có mấy người gọi thẳng tên cúng cơm của ta ra như vậy".

"Nghe nói Lãnh công tử tung hoành thiên hạ, lãnh huyết vô tình. Nay gặp được ngươi ta lại nghĩ tới tìm nhầm người".

"Ai~~~, nói đi cũng phải nói lại, miệng lưỡi thiên hạ nào có đáng tin. Những người có cơ hội tiếp chuyện cùng ta quá năm câu thì đã sớm chết cả rồi, nào có ai nói cho thiên hạ này nghe sự thật chứ?".

Tử Chiêu vừa nói vừa cười khúc khích, thản nhiên đem Yến Bạch ra trêu chọc một hồi. Hồng Lang đương nhiên là sợ thiên hạ chưa đủ loạn, không biết lấy từ góc nào ra một thanh đao lớn cùng một viên đá mài, té nước mài đao xoèn xoẹt ngay bên cạnh Yến Bạch.

Tiềng kim loại cùng đá mài va chạm phát ra thanh âm chói tai, nghe vào không khỏi rùng mình mấy lượt. Đến cả Tử Chiêu cũng không nhịn được, đen mặt nhìn Hồng Lang còn đang mài rất hăng say, thật sự không biết có nên nhận người thân với nha đầu này hay không?

Yến Bạch từ đầu tới cuối vẫn yên vị một chỗ, thấy cảnh tượng này mà vẫn điềm nhiên nhìn Hồng Lang mở miệng: "Ngươi là thấy có khách quý tới nên mới mổ lợn đãi khách đây phải không?".

Người nào đó hì hục mài đao, nghe một câu này liền ngẩng phắt dậy, hai mắt sáng rực như ánh hào quang chiếu một lượt từ đầu tới chân Yến Bạch, sau đó há hốc miệng nói lớn: "Con heo này có phải thành tinh rồi không? Biết ta sắp mổ ngươi lấy thịt còn mở miệng nói tiếng người".

Lần này thì chính là Yến Bạch đen mặt, tên tiểu tử trước mắt dám ám chỉ hắn là heo, đây là muốn tìm đường chết?

Tử Chiêu đứng nhìn hai người đấu qua đấu lại, chân đã có chút mỏi, lại nhìn bàn tay nắm chén trà tới mức lộ cả khớp xương của Yến Bạch thì không nhịn được cười hắt ra một hơi: "Thật là, hiếm khi có người làm cho ngươi phải cứng họng".

Vừa nói, thân ảnh cũng thản nhiên đi tới sập tre, ngồi xuống đối diện Yến Bạch, tự mình rót một chén trà, còn tiện tay bốc một nắm anh đào bỏ lên bàn.

Nhìn một loạt hành động từ tốn của Tử Chiêu, Yến Bạch bất giác nhíu mày: "Ngươi biết ta?".

"Cái gì cũng không biết".

"Vậy lời vừa rồi của ngươi nói là có ý tứ gì?".

"Có ý tứ là làm như cái gì ta cũng biết".

Câu trả lời của Tử Chiêu khiến cho Yến Bạch nghe vào tai lại tự động nghĩ rằng nàng đang giễu cợt hắn, thái độ không coi ai ra gì. Vì vậy mà cũng có chút nóng nảy: "Trước nay ngươi nói chuyện vẫn khó nghe như vậy?".

"Bình thường ta chưa nói tới đoạn này thì người tiếp chuyện với ta đã chết rồi. Ngươi phải nói chính là kỳ tích. Xin chúc mừng".

Lời này nói ra, Tử Chiêu nghĩ có thể khiến cho Yến Bạch vì cảm thấy bị người đùa giỡn mà tức giận nhưng ngoài dự đoán lại chỉ thấy hắn im lặng một hồi rồi thở dài, buông một câu: "Rốt cuộc thì ta đoán không lầm".

Tử Chiêu nhướn mày, không hiểu ý tứ của hắn, nhưng nàng lại không thể mở miệng hỏi cho rõ ràng, đành phải nói một câu bâng quơ, coi như trúng đâu thì trúng: "Cũng tùy xem ngươi đoán được mấy phần".

Tròng mắt khi trước còn giảo hoạt như hồ ly nhưng chỉ trong một thoáng vừa rồi đã thay đổi như biến thành một người hoàn toàn khác. Yến Bạch không còn nhìn Tử Chiêu mà ánh mắt lại phóng lên ngọn cây, rơi trên từng dải lụa đang phất phơ trước gió.

Tiếng mài đao của Hồng Lang đã dừng lại từ lúc nào, người cũng đã lặng lẽ rời đi. Chỉ còn thân ảnh hai người một cao một thấp ngồi đối diện nhau.

Tử Chiêu vẫn dõi mắt nhìn vào thần sắc của Yến Bạch, hồi lâu cũng không thấy hắn mở miệng, nàng nhấc tay, vân vê chén trà, phóng tầm mắt theo hướng hắn đang nhìn, thanh âm đều đều như ru ngủ vang lên: "Ta là lần đầu tới Kinh thành nên cũng phải có chút chuẩn bị, những điều cần biết thì cũng đều tìm hiểu rõ ràng. Nhưng có một vài điều ta vẫn còn thắc mắc, ngươi có thể giải thích giúp ta chứ?".

Yến Bạch nghe vậy cũng không nhìn Tử Chiêu, khóe môi khẽ kéo ra một đường cong nhỏ tự giễu. Diện mạo kia trời sinh đã hút hồn người, chỉ vì một nụ cười này cũng đủ khiến bao nhiêu người không thể rời mắt, mà Tử Chiêu lúc này cũng đang nhìn hắn. Nhưng thứ nàng nhìn lại chỉ có ánh mắt thanh u tĩnh mịch của Yến Bạch.

Gió chiều đìu hiu đưa hồn người. Ánh hoàng hôn dần lụi, để lại khoảng không gian nửa sáng nửa tối.

Chỉ là, cảnh tượng này rơi vào mắt một nam nhân thân vận huyền y vừa xuất hiện trước cửa lại trở thành một mảnh dạt dào tình ý. Người vừa tới đã lại không một tiếng động, lẳng lặng rời đi, như thể sự hiện diện này chưa hề tồn tại.

Nụ cười mỉa mai vẫn treo trên môi, Yến Bạch chậm rãi liếc nhìn Tử Chiêu rồi phun ra từng chữ: "Theo ta thấy thì chẳng có gì ngươi không hiểu, chỉ là cố tình không hiểu mà thôi. Ngươi đã nhận ủy thác của hắn, ta hà cớ gì phải làm khó ngươi. Phủ đệ kia ngươi cứ lấy, trở về nói với Mục Tử Hàm, chuyện trước kia bổn vương cũng phải chịu một phần trách nhiệm. Hắn đã muốn đòi lại từng thứ có liên quan tới Tử Chiêu thì bổn vương dù có thế nào cũng sẽ trợ giúp".

Tử Chiêu nghe Yến Bạch trầm ổn nói một hồi thì ngẩn ra, nguyên lai là hắn sau khi tìm hiểu thân phận của nàng dưới cái tên Lãnh Thiên Diệt thì tự động cho là Tử Hàm phái nàng tới Kinh thành vì cái mục đích kia. Kẻ này tư chất thông minh là vậy, cớ sao cũng có lúc hồ đồ tới không thể hồ đồ hơn chứ? Nàng vừa thấy tức vừa thấy buồn cười, không biết nên mở miệng nói thế nào.

Nam nhân đối diện thấy nàng yên lặng lại càng cho rằng suy đoán của mình là đúng. Ngỡ như mọi chuyện cũng chỉ có thể đi đến kết quả này, hắn vẫn duy trì một mảng bất động thanh sắc muốn rời đi. Nhưng còn chưa đi quá ba bước, phía sau lại truyền đến thanh âm thập phần từ tốn của Tử Chiêu: "Nếu ngươi đã quyết như vậy thì ta cũng không khách khí. Sau này cũng sẽ tới tìm ngươi nói chút chuyện".

Yến Bạch thoáng dừng lại, sau đó chỉ để lại một tiếng: "Được!" rồi lại nhấc chân rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play