Không để cô kịp giải thích cậu đã siết chặt tay cô kéo vào phòng:
-Cậ...u...cậu...c...chủ...đa...u...~
-Im đi! Cậu gắt giọng khiến cô giật mình. Chưa bao giờ cô thấy cậu tức giận như bây giờ.
-Mày thần kinh à! Mặc đồ hở hang thế này là cho ai xem!
Cậu lại xưng hô mày tao, không có trìu mến như lúc bình thường vậy tức là... sắp bão lớn rồi!
-Ư! Chợt hai hàng nước mắt từ từ lăn trên gò má của Như làm cơn nóng giận của cậu cũng vơi đi phần nào.
-Thôi mà! Vừa nãy tôi có hơi...
-Huhu...
-Tiểu Bảo bối...
-Hức hức...
-Đây! Lấy ra từ trong túi áo ra bịch pocky hương dâu đã chất đầy trong tủ của cậu, mắt của Minh Như chực sáng, giật nhanh rồi ngồi bên cạnh cửa sổ ngai nhóp nhép.
Lúc nào cũng vậy, từ bé đến giờ chỉ cần mua cho nó bịch pocky dâu là nó hết giận. Thế nên cậu đã mua một đống chất đầy tủ, có gì lôi ra cho "mèo con" của cậu ăn chứ!
Nó nhìn mãi ra phía cửa sổ, thành phố mà nó chưa bao giờ được đặt chân tới.
Cậu lúc nào cũng bắt nó ở nhà, nó tủi, chả biết làm gì cho thời gian trôi thật mau. Thế là nó viết nhật kí, nhật kí về cậu.
-Này! Muốn đi thành phố không? Cậu đề nghị câu mà nó đã rất muốn nghe từ lâu rồi.
-Vâng ạ! Nó cười, một nụ cười mãn nguyện. ^^
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT